Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 1 - Chương 7: Nàng không phải là phế vật?



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thấy Quân béo cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng, lòng Quân Thanh Vũ cũng thả lỏng xuống, nàng bước vào trong phòng, ngồi vào bên cạnh bàn, cứ thế rót cho mình một ly trà, nhướng mày nhìn về phía khuôn mặt mập mạp xanh mét.

“Được rồi, nói một chút xem, đã xảy ra chuyện gì?”

Quân béo than thở một tiếng: “Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì, lần trước hỗn đản Quân Nhiên kia bị ngươi đánh cướp, trong lòng không thoải mái, cho nên tìm ta bảo ta lấy túi tiền của hắn về, loại người vắt chày ra nước như ta sao có thể đồng ý? Cuối cùng kết quả đã thành như vậy.”

“Trộm tiền của ta có liên quan gì đến ngươi vắt chày ra nước?”

Trợn mắt, Quân béo đương nhiên nói: “Bạc của ngươi còn không phải là bạc của ta?”

Tay run lên, thiếu chút nữa nước trà trong tay Quân Thanh Vũ đã bắn ra, nàng đã từng gặp qua vô sỉ, nhưng vẫn chưa gặp qua loại người vô sỉ đến cực điểm như Quân béo.

Hít sâu một hơi, Quân Thanh Vũ từ từ đứng dậy, cười nhạt nói: “Mập mạp, ta đã đến xem qua ngươi, trước tiên ngươi ở đây dưỡng thương, ta đi một chút sẽ về ngay.”

Nàng sợ ở lại sẽ không nhịn đánh mập mạp này một trận!

Quân béo rõ ràng sửng sốt: “Quân Thanh Vũ, ngươi muốn đi đâu? Không phải là muốn tìm Quân Nhiên báo thù chứ? Thật ra ta da dày thịt thô, bị đánh một trận cũng không sao.”

Quay đầu lại lườm hắn một cái: “Ta đi mua cho ngươi vật phẩm trị thương.”

Khi rời đi, Quân Thanh Vũ nhìn lá phong tung bay trong sân, trong mắt đen thanh lãnh hiện ra tia kích động kỳ lạ, đột nhiên, một nụ cười lạnh treo ở khóe môi nàng.

Quân Nhiên đương nhiên phải tìm, nhưng so với tìm hắn báo thù, giúp mập mạp chữa thương càng quan trọng……

Thương hội Cảnh Nhân là cửa tiệm kinh doanh các loại vật phẩm lớn nhất Quận Thành, nghe nói sau lưng Dược Thảo Đường của Cảnh Nhân có một thế lực cường đại chống đỡ, cho dù là mấy thế gia nhất lưu của Quận Thành kia cũng không dám dễ dàng trêu chọc, cho nên dù cho tài lực của thương hội Cảnh Nhân cường đại, nhưng vẫn đều bình an không có việc gì.

Giờ phút này trong thương hội, lão giả đang tiếp đãi một vị khách nhân, đột nhiên, ông bất ngờ trông thấy một bóng dáng mảnh khảnh từ ngoài thương hội đi vào.
Thấy người đến, vị khách nhân kia dừng tay, lão giả chỉ có thể xin lỗi cung kính khom người, xoay người nghênh đi về phía Quân Thanh Vũ: “Vị cô nương này, xin hỏi ngươi muốn mua cái gì?”

“Không, không phải ta đến mua đồ vật.” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Ta là đến bán vật phẩm.”

Khuôn mặt của lão giả cứng đờ, rất nhanh khôi phục lại: “Ha ha, vị cô nương này, có phải ngươi lầm hay không? Cảnh Nhân chúng ta cũng không phải là tiệm cầm đồ, nếu ngươi muốn có tiền có thể đi tiệmcầm đồ, ra cửa đi hướng đông là được.”

Như không có nghe được lão giả ra lệnh đuổi khách, Quân Thanh Vũ xem thường cười: “Ngươi chưa nghe vật phẩm ta muốn bán? Nói không chừng sau khi nghe xong ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”

Lắc đầu, lão giả cười khổ nói: “Cô nương, đây là quy củ của thương hội chúng ta, quy củ không thể phá hỏng, vẫn xin cô nương đừng làm khó ta, cho dù ngươi muốn bán có tác dụng bao nhiêu, thương hội chúng ta đều sẽ không nhận.”

“Nếu ngươi không muốn nhân, vậy thôi đi, ta tìm những người khác khác.”

Quân Thanh Vũ xoay người muốn rời đi, lại vào lúc này, một giọng nói thanh nhuận như nước suối vang lên ở trong tiệm: “Nếu nàng có tự tin như thế, sao không cho nàng một cơ hội.”

Giờ phút này, Quân Thanh Vũ như thấy được rừng trúc sau cơn mưa, trong hơi thở tươi mát có chứa ướt át.

Ngay lập tức nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt đặt ở trên người nam nhân chưởng quầy đang tiếp đãi vừa rồi.

Cũng là mặc cẩm y hoa phục, so với dạng chó hình người của Quân Nhất Phàm, vị nam tử này cho người ta một loại cảm giác vô cùng thoải mái, khiến người ta không tự chủ được đã bị hơi thở thanh khiết trên người hắn hấp dẫn.

Hắn chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ không xa, khuôn mặt bình thản, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc nở nụ cười nhạt.

Ánh mặt trời ngoài cửa trùng hợp chiếu lên trên người hắn, như vì trên người hắn khoác thêm một áo lụa mỏng màu vàng, từ xa nhìn lại, như mộng như ảo, nhưng lại tuấn mỹ không chân thật như thế.

“Cảnh công tử.” Lão giả ngẩn ra, không hiểu nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ an tĩnh bình thản kia.

Khuôn mặt anh tuấn cong lên ý cười nhàn nhạt, Cảnh Nguyệt Hiên dùng giọng thanh nhuận như trúc kia khẽ nói: “Người đến chính là khách, ngươi không ngại thì để cho nàng nói hết lời đi.”

Đối mặt với nam nhân tuấn mỹ thanh nhuận như thế, sợ là hiếm có nữ tử nào có thể chống lại được dụ hoặc, nhưng mà từ đầu đến cuối, trong mắt Quân Thanh Vũ đều không có tia dao động, chỉ bình đạm nhìn chăm chú vào hắn.

“Nếu Cảnh công tử đã mở miệng, ta đây sẽ nể mặt hắn.” Lão giả nhìn sang Quân Thanh Vũ: “Cô nương, ta cho ngươi cơ hội nói ra này.”

Quân Thanh Vũ nhìn khuôn mặt già nua của lão giả, không nói thêm bất kì lời nói gì, trực tiếp lấy Tụ Linh Trận cỡ nhỏ ra……

Ánh sáng màu lục chợt phát ra, bao phủ lấy trang trí xa hoa trong thương hội Cảnh Nhân.

Khi nhìn thấy Tụ Linh Trận, lão giả thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

“Trận…… Trận pháp?”

Trong phút chốc, cơ thể của lão giả kích động run lên.

Phải biết rằng ở mảnh đại lục này trân quý nhất đó chính là trận pháp, chẳng những những trận pháp đó có thể trị liệu thương thế, trợ giúp tu luyện, còn có thể khế ước chiến thú, hơn nữa trợ giúp tu luyện giả đột phá bình cảnh.

Bây giờ trận pháp lại xuất hiện ở trước mặt ông?

Lúc này lão giả may mắn cỡ nào khi không đuổi nàng đi……

“Không sai.” Quân Thanh Vũ gật đầu: “Đây là Tụ Linh Trận cỡ nhỏ nhị cấp, nhưng ta muốn để quý thương hội tổ chức một hội đấu giá, trả giá cao thì có thể lấy.”

Ngay ở thời đại này, còn chưa có loại hội đấu giá này, vài năm sau mới bắt đầu thịnh hành, nàng cũng chỉ đi trước một bước mà thôi.

“Hội đấu giá?” Lão giả từ trong kích động phục hồi tinh thần lại, nghi ngờ nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Không biết hội đấu giá này là……”

“Tên như ý nghĩa, hội đấu giá chính là một thịnh hội bán đấu giá vật phẩm, ngươi có thể mạnh mẽ tuyên truyền tất cả vật phẩm bán đấu giá trước mười ngày nửa tháng ra ngoài.”

Ánh mắt của lão giả sáng ngời: “Chủ ý như thế cũng không tồi, tiểu cô nương, xin ngươi yên tâm, chuyện này lớn nhưng giao cho thương hội chúng ta chấp hành, sau nửa tháng, ta sẽ lại tổ chức bán đấu giá trong thương hội.”

Quân Thanh Vũ khẽ mỉm cười, nhìn ánh mắt đầy hứng thú của lão giả, cũng không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra ngoài cửa, ngay lập tức một làn gió mát mẻ ập vào mặt, khóe miệng của nàng cong lên độ cong nhàn nhạt.

“Chuyện hội đấu giá đã làm xong, bây giờ đi mua dược liệu luyện chế Trận Trị Liệu nhất cấp trước.”

Sau khi nhìn theo Quân Thanh Vũ rời đi, chưởng quầy xoay người đi đến chỗ Cảnh Nguyệt Hiên ngồi ở cách đó không xa, vẻ mặt cung kính đứng ở trước mặt hắn.

“Tụ Linh Trận?” Cảnh Nguyệt Hiên cúi đầu nở nụ cười, trong mắt của hắn chứa tia sáng khiến ai nhìn cũng không hiểu: “Có ý tứ……”

“Thiếu gia, có cần ta phái người đi điều tra tình hình của vị cô nương này không?”

“Không cần.” Cảnh Nguyệt Hiên lắc đầu, hắn nâng khuôn mặt anh tuấn lên, ở dưới ánh mặt trời, tươi cười trên mặt nam tử ngoài ý muốn khiến người ta thoải mái: “Chuyện này ngươi không cần phải xen vào, trong lòng ta hiểu rõ, nhưng ngươi cần phải giao hảo với vị cô nương này, nàng có yêu cầu gì thì hãy nghe theo, có thể lấy ra Tụ Linh Trận, không phải là người thường……”

“Vâng, thiếu gia.”

Chỉ sợ cho dù là ai cũng không nghĩ đến, chủ tử sau lưng thương hội Cảnh Nhân lại là người trẻ tuổi anh tuấn như vậy.

……

“Tên mập chết tiệt, ta lại cho ngươi một cơ hội, phế vật Quân Thanh Vũ kia giấu tiền của ta ở đâu?”

Lúc này, trong phòng nhỏ ở hậu viện, Quân Nhiên hung hăng lườm Quân béo nằm trên mặt đất, nhấc chân dẫm lên trên mặt béo kia của hắn, hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngươi nói ra, ta tạm tha cho ngươi một mạng, nếu không……”

“Nếu không thì sao?”

Đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh từ phía sau truyền đến, không có bất kì dấu hiệu gì, Quân Nhiên sợ đến mức run rẩy một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, hắn quay đầu nhìn về phía sau, trong phút chốc, một khuôn mặt vẫn tính là đẹp đập vào mắt của hắn.

“Quân…… Quân Thanh Vũ, sao ngươi lại đến đây?”

Quân Nhiên nhìn về phía thiếu nữ có vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, khó khăn nuốt nước miếng, hiển nhiên kia cổ khí tức khiến người ta bị áp lực vẫn khiến cho lòng hắn còn sợ hãi, nhưng nghĩ đến lời Quân Nhất Phàm nói, lòng của hắn dần bình tĩnh trở lại.

Phế vật chính là phế vật, cho dù như thế nào cũng không thay đổi được bản chất phế vật.

“Nếu ngươi đã đến rồi, vậy ta cũng không nhiều lời vô nghĩa, ta cho ngươi một cơ hội, trả lại bạc cho ta, nếu không đừng trách ta không niệm tình nghĩa đồng tộc!” Cắn chặt răng, Quân Nhiên hung tợn nói.

Quân Thanh Vũ hơi ngước mắt, nhìn về phía Quân Nhiên trước mặt, hỏi: “Quân béo là ngươi đả thương?”

“Hừ, ai bảo mập mạp đáng chết này không biết tốt xấu, dám không nghe ta nói!” Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt khiến người ghê tởm này của tên mập chết tiệt, hắn đã muốn giáo huấn hắn một trận rồi.

“Vậy không có gì để nói hết.” Quân Thanh Vũ buông tay, rất bất đắc dĩ cười.

Nghe vậy, Quân Nhiên cười lạnh một tiếng: “Quân Thanh Vũ, ngươi sẽ không thật sự muốn ra tay với ta chứ? Tuy ta không biết trên người của ngươi đã xảy ra cái gì, lại khiến cho khí chất của ngươi xảy ra biến hóa lớn như thế, nhưng bản chất phế vật của ngươi sẽ không thay đổi, ta không phải là tên ngốc, loại chiêu gạt ta này một lần là đủ rồi, đừng nghĩ tiếp tục lừa ta lần thứ hai!”

Dứt lời, nụ cười bên môi Quân Nhiên đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì hắn nhìn thấy Quân Thanh Vũ ra tay trước……

Phế vật này lại có lá gan ra tay trước? Rốt cuộc nàng có biết chữ chết là viết như thế nào hay không?

“Ngu ngốc!” Khinh thường nói ra hai chữ, Quân Nhiên xem thường nâng công kích về phía đối phương, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

“Ầm!”

Một chưởng đánh về phía nắm đấm của Quân Thanh Vũ, đối phương rõ ràng lui về phía sau hai bước, ngay ở lúc Quân Nhiên đắc ý, ầm một tiếng, một ngọn lửa từ khe hở ngón tay của nàng bắn ra, nhiệt độ nóng bức chợt bay lên, lao thẳng đến mặt của Quân Nhiên ……

“Hậu Thiên nhị cấp!”

Bước chân nhanh chóng lui về phía sau, Quân Nhiên hít một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh lệ xuất trần trước mặt này, chốc lát hắn cắn chặt răng, không dám tin nói: “Ngươi không phải là phế vật sao? Nếu ngươi không phải là phế vật, vì sao phải lừa gạt chúng ta?”

“Phế vật?” Quân Thanh Vũ thấp giọng nở nụ cười: “Lúc nào thì ngươi nghe được ta từng mắng mình là phế vật? Là các ngươi xem thường người, cũng trách không được ai.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.