Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 12: Gặp lại nhau sau một năm



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Phía trước cửa thành, mọi người đều dừng bước chân tò mò nhìn cảnh tranh đấu này, sau khi nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi kia tức giận, tất cả mọi người đều nổi lên đồng cảm với đôi mẫu nữ này.

Thiếu chủ Thanh Vân Môn nhìn trúng nữ nhi của ngươi, đó là phúc khí của ngươi, ai ngờ ngươi lại không biết tốt xấu như vậy, chẳng những không chấp nhận thiếu chủ Thanh Vân Môn, còn để nữ nhi của ngươi ra tay đả thương hắn.

Đây không phải là hành vi tìm chết thì là cái gì?

“Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi.” Khuôn mặt của Quân Thanh Vũ bình tĩnh, lạnh nhạt nói.

Tiểu Hoàng Nhi dần thu sát khí trên người lại, a một tiếng, bước nhanh đi đến bên cạnh Quân Thanh Vũ nắm tay của nàng, dù là nhìn cũng không nhìn tiểu nam hài bị nàng ném ra kia.

“Không được đi!” Tiểu nam hài đứng lên muốn tiến lên kéo tay Tiểu Hoàng Nhi lại lần nữa, nhưng mà lần này hắn còn chưa đi đến trước người Tiểu Hoàng Nhi, Tiểu Hoàng Nhi đã ngừng bước chân……

Ầm!

Trên người nàng bộc phát ra một lực lượng cường đại, như sóng xung kích đánh ở trên ngực tiểu nam hài, phịch một tiếng, thân thể của tiểu nam hài như là mũi tên rời dây cung bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất.

Lúc này cũng không phải lúc trước, tiểu nam hài đau đến dù thế nào cũng cũng không ngăn được nước mắt lại.

“Tĩnh Nhi!” Nữ tử trẻ tuổi thê lương hét to, lòng như bị kiếm đâm mạnh, đau lòng đến bước đi cũng đều run rẩy một chút, nàng vội vàng đỡ tiểu nam hài dậy, thân thể lại xông về phía Tiểu Hoàng Nhi.

“Nha đầu thúi, ngươi liên tiếp đả thương nhi tử của ta, ta muốn ngươi để mạng lại trả nợ!”

Nàng chỉ có một nhi tử bảo bối như vậy, bình thường ngậm ở trong miệng sợ tan, đặt ở trong tay sợ ngã, muốn cái gì thì đều cho hắn cái đó, khi nào thì bị người tổn thương như vậy?

Còn không phải là một tiểu nha đầu thôi sao, nhi tử nàng nhìn trúng nàng là phúc khí của nàng, sao lại không biết tốt xấu chứ, nàng quyết sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

“Mẫu thân, đừng giết tiểu muội muội kia.” Tĩnh Nhi nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi xông về phía Tiểu Hoàng Nhi, vội vàng hét lớn: “Con muốn tiểu muội muội xinh đẹp này làm tức phụ, đoạt nàng lại cho con làm tức phụ.”

Bước chân của nữ tử trẻ tuổi hơi cứng lại, cũng không quay đầu lại nói: “Tĩnh Nhi yên tâm đi, đồ vật con muốn, dù là đoạt nương cũng sẽ giúp con đoạt đến.”

Giờ phút này, khí thế của nàng ta không giảm, bàn tay hung hăng bắt lấy Tiểu Hoàng Nhi.

Bởi vậy nàng cũng không chú ý đến đôi mắt tàn nhẫn khát máu của Tiểu Hoàng Nhi.

Một chút lệ khí từ trên thân thể nhỏ bé của Hoàng Nhi tăng lên, ở trong đôi mắt màu đỏ dần bùng cháy ngọn lửa, nàng mới vừa bước lên, một cánh tay bên cạnh đưa ra ôm nàng vào trong lòng.

Ở trong lòng ấm áp, tức giận trong lòng Tiểu Hoàng Nhi từ từ bình tĩnh lại, nàng khẽ mím môi, ánh mắt nhìn nữ tử trẻ tuổi đang ôm nàng.

Bạch y chợt lóe, thiếu nữ khẽ giơ tay lên, ngọn lửa nóng bỏng xông về phía nữ tử trẻ tuổi, nữ tử trẻ tuổi kia còn chưa phục hồi tinh thần lại, cơ thể đã bay ra phía sau ngã trên mặt đất.

“Hoàng Nhi, chúng ta đi.”

Quân Thanh Vũ nắm chặt tay Tiểu Hoàng Nhi đi đến cửa thành.

Từ đầu đến cuối cũng không nhìn nữ tử trẻ tuổi kia chật vật ngã trên mặt đất một cái, khí chất thanh lãnh phong đạm vân thanh kia như là không để nữ tử kia vào mắt.

Tư thái cao ngạo như thế khiến nữ tử trẻ tuổi nổi lên tức giận, nàng lập tức đứng lên, lại đánh lén về phía Quân Thanh Vũ lần nữa, giờ phút này, đáy mắt nàng ta hiện lên một tia lạnh lẽo, cả người không che dấu sát ý chút nào mà bại lộ ra.

Đối mặt với khiêu khích liên tiếp, dù là thánh nhân cũng đều không thể chịu đựng, huống chi là Quân Thanh Vũ?

Nàng nâng tay lên, một trường kiếm bất ngờ xuất hiện ở trong tay của nàng.

Vô số ngọn lửa chen chúc đến, như một gió lốc to, ở lúc nữ tử trẻ tuổi còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, gió lốc màu đỏ kia đã ầm một tiếng lại đánh bay thân thể của nàng ta ra ngoài lần nữa.

Nữ tử rơi xuống mặt đất, phụt một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt vốn kiều mỹ vào giờ phút này trắng bệch một mảnh.

Tiểu nam hài quên mất khóc thút thít, ngây ngốc nhìn nữ tử trẻ tuổi bị Quân Thanh Vũ đánh ngã trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ đáng yêu vì sợ hãi mà có vẻ tái nhợt, nước mắt còn đang đảo quanh ở hốc mắt.

“Xong rồi, đôi mẫu nữ này xong rồi, đánh ai không đánh cố tình là môn chủ phu nhân Thanh Vân Môn, bây giờ bọn họ ở đây, bộ phận Thanh Vân Môn khẳng định cũng không xa, huống chi Thanh Vân Môn lại lệ thuộc vào thế lực Vô Thượng Tông.”

“Haiz, nếu thiếu chủ Thanh Vân Môn nhìn trúng tiểu nha đầu kia, đưa cho hắn không phải được rồi sao? Hà tất phải liên lụy mình vào? Tiểu nha đầu này đã được năm tuổi đi? Mẫu thân của nàng thoạt nhìn cũng chỉ là mười bảy tuổi, chẳng lẽ mười hai tuổi nàng đã sinh ra tiểu nha đầu này? Mười hai tuổi đã sinh nữ nhi, chậc chậc, xem ra nữ nhân này thoạt nhìn rất xinh đẹp, cũng không phải là nữ tử nhân gia chính quy gì.”

Đáy lòng Tiểu Hoàng Nhi giận dữ, đôi mắt màu đỏ khát máu đảo qua người nói chuyện vừa rồi, ngay ở lúc nàng muốn tức giận, một bàn tay khẽ cầm tay nhỏ của nàng.

Ép buộc ngăn chặn lửa giận trong lòng, Tiểu Hoàng Nhi hừ lạnh một tiếng, đôi mắt vừa chuyển đã rơi xuống trên người tiểu nam hài.

Tiểu nam hài nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn đến, như quên mất mẫu thân bị thương, chỉ ngây ngốc nhìn Tiểu Hoàng Nhi: “Tiểu muội muội, theo ta về nhà được không?”

“Hừ.” Tiểu Hoàng Nhi khẽ hừ một tiếng, trong giọng nói đáng yêu rõ ràng mang theo khinh thườn: “Ngươi là thứ gì? Dựa vào cái gì muốn ta về nhà với ngươi? Vừa rồi ngươi còn bảo nương ngươi đoạt ta về làm tức phụ của ngươi, chỉ bằng ngươi loại hèn nhát không có thực lực gì chỉ biết khóc nhè, ta mới không hiếm lạ đâu.”

Làm mặt quỷ với tiểu nam hài, Tiểu Hoàng Nhi lại rúc vào trong lòng Quân Thanh Vũ.

Tiểu nam hài cắn môi, hắn chạy đến bên cạnh nữ tử trẻ tuổi, cường ngạnh nói: “Mẫu thân, người mau đứng lên, con muốn tiểu muội muội kia, người mau đi giúp con cướp nàng về, cũng để cho phụ thân đến, con muốn tiểu muội muội về nhà với con.”

“Khụ khụ.” Nữ tử trẻ tuổi ho khan hai tiếng, từ trên mặt đất đứng lên, nàng nhìn Quân Thanh Vũ, ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo: “Tĩnh Nhi, trở về mẫu thân giúp con tìm một tiểu muội muội xinh đẹp hơn bồi con, đôi mẫu nữ này hôm nay cần phải chết!”

Không ai đả thương nàng còn có thể sống ở trên đời này.

“Con không cần.” Tĩnh Nhi dùng nắm đấm nhỏ hung hăng đánh ở thân thể nữ tử trẻ tuổi, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống: “Không ai xinh đẹp hơn tiểu muội muội, con muốn nàng trở về với con, cái khác cái gì con cũng đều không cần, mẫu thân, người mau giúp con đoạt lại nàng đi!”

Vốn dĩ nắm đấm nhỏ của tiểu nam hài không có lực gì, nhưng vừa rồi thân thể của nữ tử trẻ tuổi bị thương không nhỏ, bị một đấm như vậy của hắn, nàng đau đến nhăn mày lại.

Nhưng cuối cùng vẫn luyến tiếc quát hắn……

Tiểu Hoàng Nhi nhìn tiểu nam hài, chớp mắt to ngây thơ sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, nói: “Mẫu thân, đây là nhân loại sao? Nương của tiểu tử thúi kia là vì hắn mới bị thương, đến cuối cùng còn bị hắn đối xử như vậy, vì sao nhân loại sẽ vô tình vô nghĩa như vậy?”

Quân Thanh Vũ cười nhàn nhạt: “Trên đời này có một từ gọi là bạch nhãn lang, chính là dùng để hình dung người đó, nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy.”

Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười ngây thơ: “Mẫu thân và những bằng hữu đó của mẫu thân cxung không phải là bạch nhãn lang.”

Đối thoại của hai người khiến sắc mặt của nữ tử trẻ tuổi càng thêm lạnh lùng, nàng thấy rõ không phải là đối thủ của Quân Thanh Vũ, cho nên lần này cũng không ngông cuồng tự mình ra tay.

“Nữ nhi của ngươi mới là bạch nhãn lang, ai cho phép các ngươi nói nhi tử của ta như vậy?”

Mặc kệ nhi tử làm cái gì cũng đều được, nàng quyết không cho phép bất kì kẻ nào nói hắn một câu không tốt.

Bây giờ nàng chỉ cần kéo dài thời gian, rất nhanh phu quân sẽ dẫn theo người của Vô Thượng Tông đến đón bọn họ, chỉ cần phu quân đến, đôi mẫu nữ này có mấy cái mạng cũng không đủ chết.

Chỉ cần nhi tử thích, nàng cũng có thể giữ một mạng của tiểu nữ hài kia để nhi tử làm đồ chơi, nhưng mẫu than của nàng làm ra chuyện như vậy, sẽ không có tư cách trở thành thiếu chủ phu nhân Thanh Vân Môn, nhưng thật ra có thể để nàng trở thành tiểu thiếp.

Nàng ở bên cạnh nhi tử, nhi tử hẳn là sẽ không làm ầm ĩ.

Ngay ở lúc nữ tử trẻ tuổi trầm ngâm, một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ ở phía trước đập vào mắt, trong lòng nàng lập tức vui vẻ, vội vàng kêu: “Phu quân!”

Mọi người cũng theo tiếng nhìn lại, khi nhìn thấy người đi ra từ trong cửa thành, đáy mắt hiện ra một tia đồng tình.

Đi ở bên cạnh nam nhân cao lớn anh tuấn đó là môn chủ Thanh Vân Môn Hà Tùng, mà ở bên cạnh hắn còn đi theo vài người, những người này đều chỉ mặc một màu là áo bào trắng, trên eo có đeo một đai lưng màu vàng, ngọc bội màu xanh đậm treo ở bên cạnh đai ngọc, từ trên những trang phục đó là có thể nhận ra thân phận của đối phương.

Vô Thượng Tông!

Bây giờ ngay cả người của Vô Thượng Tông cũng đến, còn đi chung với môn chủ Thanh Vân Môn Hà Tùng, lần này đối mẫu nữ kia là chạy trời không khỏi nắng.

Mọi người đều tiếc hận lắc đầu, đối địch với thế lực như Thanh Vân Môn và Vô Thượng Tông này, bọn họ có mấy cái mạng để đủ giết?

“Du Nhi, xảy ra chuyện gì?” Hà Tùng liếc mắt một cái đã nhìn thấy sắc mặt của nữ tử trẻ tuổi tái nhợt, vội vàng đi đến, đau lòng nhìn kiều thê trước mặt.

Nữ tử tuổi trẻ mím môi, rồi nói ra chuyện vừa rồi, chỉ là lược bỏ một đoạn tiểu nam hài muốn cường đoạt tức phụ này, chỉ nói tiểu nam hài nhìn trúng Tiểu Hoàng Nhi, muốn cưới nàng làm thiếp, vốn mình có ý tốt thương lượng, ai biết nữ nhân kia lại ra tay đả thương người.

Cho dù rất nhiều người đều biết tình huống chân thật, nhưng có ai lại nguyện ý đối địch với Thanh Vân Môn? Lúc này, mọi người đều mím chặt miệng, ai cũng không đứng ra biện giải vì một lớn một nhỏ nhân nhi kia.

Ngay ở lúc nữ tử trẻ tuổi cáo trạng với Hà Tùng, đệ tử Vô Thượng Tông bên cạnh kỳ quái nhìn Quân Thanh Vũ, lại nói với người bên cạnh vài câu, từ trong lòng lấy ra một bức hoạ cuộn tròn như đang nhìn cái gì đó.

“Chính là ngươi đả thương thê tử của ta?” Hà Tùng quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống, đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia lạnh lẽo: “Hà Tùng ta cũng không phải là người tùy tiện giết người, nếu ngươi nguyện ý xin lỗi, hơn nữa tự phế  đi tay vừa rồi đả thương thê tử của ta, ta sẽ tha thứ cho mẫu nữ các ngươi một mạng.”

Nếu là thế lực khác, đoán chừng sẽ không để cho đôi mẫu nữ này có cơ hội sống, cho nên Hà Tùng cho rằng mình thả bọn họ một mạng đã là nhân từ.

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, ngay vào lúc này, nàng cảm nhận được đáy lòng Tiểu Hoàng Nhi nổi lên lửa giận, nha đầu này đoán chừng lại muốn ăn thịt người rồi……

Khẽ vỗ tay của Tiểu Hoàng Nhi, Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cong khóe môi lên, ngước mắt nhìn về phía nam nhân trước mặt. Nhưng mà không đợi nàng nói một lời, đã có một giọng nói vui mừng truyền vào trong tai nàng.

“Xin hỏi có phải ngươi là Quân Thanh Vũ Quân cô nương hay không?”

Quân Thanh Vũ nhíu mày liễu lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía đệ tử Vô Thượng Tông kia đi về phía mình: “Không sai, ta chính là Quân Thanh Vũ.”

“Quân cô nương, thật đúng là ngươi.” Trong lòng đệ tử kia vui vẻ, cung kính nói: “Quân cô nương, thiếu tông chủ chúng ta đã sớm cho chúng ta bức họa của cô nương, để chúng ta chú ý nhiều hơn, bây giờ thiếu tông chủ chúng ta ở đây chờ cô nương đã lâu, không biết cô nương có nguyện đi gặp thiếu tông chủ với chúng ta không?”

Tâm tình của đệ tử này đã sớm kích động, thiếu tông chủ đã từng nói, nếu ai phát hiện ra Quân cô nương, sẽ khen thưởng cho hắn cơ hội tiến vào Vô Thượng Chi Cảnh tu luyện một lần, đây chính là kỳ ngộ khó có được, không nghĩ đến loại chuyện tốt này lại rơi xuống trên đầu của hắn.

“Thiếu tông chủ?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, nàng cũng không biết thiếu tông chủ Vô Thượng Tông gì đó, chẳng lẽ là bởi vì quan hệ với Gia Cát Vân? Cũng không biết Vân ở Vô Thượng Tông thế nào.

Nhưng bởi vì Gia Cát Vân, Quân Thanh Vũ cũng không có cảm giác gì không tốt với Vô Thượng Tông.

“Ta và ngươi đi gặp thiếu tông chủ kia.”

Khi nói chuyện, Quân Thanh Vũ nhìn nữ tử trẻ tuổi phía sau bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cười lạnh một tiếng kéo Tiểu Hoàng Nhi đi vào trong cửa thành.

Mấy đệ tử Vô Thượng Tông đều không nói chuyện, chỉ là khinh thường nhìn về phía người Thanh Vân Môn.

“Các ngươi đắc tội ai không tốt, cố tình đắc tội nàng, vị cô nương này là khách nhân tôn quý nhất của thiếu tông chủ chúng ta, bằng vào các ngươi có mấy cái mạng mà dám đi đắc tội với Quân cô nương? Chuyện này chúng ta sẽ trở về bẩm báo với thiếu tông chủ, lấy tính tình của thiếu tông chủ chúng ta, sợ là sau này Thanh Vân Môn các ngươi không thể tiếp tục yên bình.”

Cơ thể của Hà Tùng chấn động, muốn giải thích cái gì đó, nhưng không thể nào mở miệng, nghĩ đến lời nói vừa rồi của mình, hận không thể hung hăng đánh vào miệng của mình hai cái.

“Nữ nhân kia là khách nhân tôn quý của thiếu tông chủ Vô Thượng Tông?” Nữ tử trẻ tuổi cắn chặt môi đỏ, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt một mảnh, đột nhiên, cơ thể của nàng mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt dưới đất.

Xong rồi, lần này xong đời rồi, đắc tội Vô Thượng Tông, về sau Thanh Vân Môn còn có thể tồn tại trên đời này hay không?

“Mẫu thân, tiểu muội muội kia phải đi rồi, nhanh giúp con bắt lấy nàng đi!” Tiểu nam hài căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, hung hăng giẫm chân, thấy nữ tử trẻ tuổi không có động tác, hắn nâng lên nắm đấm nhỏ lên đánh xuống trên người nàng.

“Con muốn tiểu muội muội kia làm tức phụ của con, nhanh giúp con đoạt nàng lại!”

Nữ tử trẻ tuổi cười khổ một tiếng, cũng không tránh né nắm đấm nhỏ của tiểu nam hài, lúc này nàng sắp hỏng rồi, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ tuyệt vọng.

“Đủ rồi!” Hà Tùng nâng tay lên hung hăng đánh lên mặt của tiểu nam hài, trên thái dương nổi đầy gân xanh, tức giận nói: “Đều là tiểu tổ tông ngươi chọc đến họa, đời trước ta thật sự là thiếu ngươi!”

Đắc tội Vô Thượng Tông, từ nay về sau bọn họ còn có đường sống sao?

Tiểu nam hài bị đánh dến ngốc, oa một tiếng khóc lớn lên, tiếng khóc kia khiến tim của nữ tử trẻ tuổi đau đớn, cũng khiến nàng phục hồi tinh thần lại một tay ôm tiểu nam hài vào trong lòng.

“Phu quân, chàng làm gì vậy? Cho dù Tĩnh Nhi sai chàng cũng không cần phải đánh nó!”

“Ngươi còn dám nói!” Hà Tùng nắm chặt nắm đấm, ngăn chặn lửa giận ở trong lòng: “Nếu không phải ngươi nuông chiều hắn như vậy, sao lại dưỡng hắn thành loại cá tính kiêu ngạo ương ngạnh này? Lúc này, Thanh Vân Môn ta hoàn toàn hủy ở trong tay tiểu tổ tông này, sớm biết như vậy ở lúc hắn sinh ra ta nên bóp chết hắn!”

Cả người Hà Tùng đều suy sụp, cơ nghiệp trăm năm của Thanh Vân Môn, cuối cùng cư lại bị hủy ở một thế hệ là hắn, thiếu tông chủ Vô Thượng Tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn……

Lúc này, trước biệt viện Vô Thượng Tông, một lớn một nhỏ nhân nhi dừng chân lại, bởi vì những người này đã sớm được Gia Cát Vân phân phó, cho nên cũng không ngăn cản đã đưa nàng vào trong hậu viện.

Nhìn thấy những người này không phải dẫn mình đi đến sảnh ngoài gặp thiếu tông chủ Vô Thượng Tông kia, ngược lại như là đi trên đường tắt, Quân Thanh Vũ bất giác nhíu mày lại, nhưng cái gì cũng không nói đi theo phía sau những người này.

Cửa phòng bị khẽ mở ra……

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lọt vào, chiếu ở trên người nữ tử thanh y kia.

Có lẽ là nữ tử phát hiện động tĩnh ngoài cửa, quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt, khuôn mặt thanh tú nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Tiểu vũ, ngươi đã đến rồi? Ta ở đây chờ ngươi rất lâu rồi.”

Một năm không thấy, so với tiểu khất cái như lang như hổ lần đầu gặp, bây giờ trên người Gia Cát Vân còn có thêm một phần khí thế cường giả, chỉ là khí thế này ở trước mặt Quân Thanh Vũ đã trở thành nhu hòa như gió.

Bỗng nhiên, nàng nhớ đến nữ tử ở kiếp trước, bây giờ đã sớm phảng phất như cách một thế hệ……

Cả đời này còn có thể gặp được Gia Cát Vân, lòng của nàng đã thỏa mãn rồi……

“Vân, một năm đã đến, ta đến phó ước.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười nhàn nhạt, gió nhẹ thổi qua, bạch y kia ở trong gió khẽ bay.

Tiểu Hoàng Nhi nghi ngờ nhìn Gia Cát Vân, lúc quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, bây giờ mẫu thân có một loại kiên nghị nàng chưa từng gặp qua……

“Không nghĩ đến, ngươi chính là thiếu tông chủ Vô Thượng Tông.”

Nàng khẽ mỉm cười, kéo Tiểu Hoàng Nhi ngồi xuống trước mặt Gia Cát Vân.

“Đây cũng coi như là một kỳ ngộ đi, lúc ta tiến vào Vô Thượng Tông, vô tình gặp được tông chủ Vô Thượng Tông, ông ấy nhìn ra ta là Thiên Linh Thể Chất, cho nên thu ta làm đồ đệ, cũng để ta làm thiếu tông chủ Vô Thượng Tông này, vốn dĩ ta không muốn nhận, nhưng nếu có Vô Thượng Tông làm hậu thuẫn, có lẽ là ta có thể giúp ngươi làm chút gì đó.” Gia Cát Vân nhìn Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt mang theo tia kiên định.

Trong lòng Quân Thanh Vũ ấm áp, bất giác nhớ lại lời nói của nữ tử ở kiếp trước……

“Tiểu vũ, ngươi là người đầu tiên vươn tay viện trợ với ta, từ lúc bắt đầu ngươi cầm ta tay kia, ta đã thề, sau này mặc kệ có bao nhiêu nguy hiểm, ta đều sẽ đứng ở trước mặt ngươi, sẽ không để ngươi chịu một chút tổn thương gì.”

Cuối cùng, nàng cũng làm được, dùng tính mạng bảo vệ nàng, đơn giản là trong một lần gây sự kia, nàng đã vươn tay với tiểu khất cái bị những người đó khi dễ kia……

Tuy kết quả cuối cùng là các nàng bị đánh với nhau.

Nghĩ đến kiếp trước của mình, Quân Thanh Vũ cười khổ một tiếng, khi đó nàng thật đúng là thiện lương, lại ở lsuc bắt đầu bị Quân Mộng Liên đuổi giết, bản tính thiện lương đã đánh mất trong nguy nan lần hai.

Nhưng bởi vì một việc tốt kia, mới có được một bằng hữu lấy tâm đối đãi như vậy, nàng cũng không cho rằng không đáng, có lẽ cả đời này, nàng cũng không làm ra loại chuyện này nữa.

“Tiểu Phượng tu luyện thế nào rồi?” Quân Thanh Vũ phục hồi tinh thần lại, khẽ cười nói.

Vừa dứt lời, một đầu nhỏ màu đen từ trong lòng Gia Cát Vân bay ra, mắt to tò mò nhìn quanh một vòng, nó bay lên trời, vừa định thét dài vài tiếng chứng minh một chút thành công mình đã tu luyện trong một năm này, lại ở lúc thoáng nhìn qua Tiểu Hoàng Nhi bên cạnh Quân Thanh Vũ, sợ đến mức trực tiếp hạ xuống.

Hưu một tiếng trốn đến phía sau Gia Cát Vân.

Hỏa Phượng Hoàng…… Lại là Hỏa Phượng Hoàng cấp bậc Tiên Thiên, lại là Hỏa Phượng Hoàng trong vương giả. Hỏa Phượng Hoàng vốn là có huyết mạch uy áp với Hắc Phượng Hoàng, huống chi Tiểu Hoàng Nhi còn là Phượng Hoàng huyết mạch vương giả?

Lấy huyết mạch của Hắc Phượng Hoàng sao có thể so với nàng?

“A, nơi này lại có một tiểu hắc điểu, thật tốt quá.” Tiểu Phượng Hoàng hưng phấn vỗ tay nhỏ, ngây thơ nói: “Tuy đây chỉ là một con chim nhỏ thập nhị giai, thực lực quá yếu, nhưng cuối cùng Hoàng Nhi đã gặp được một đồng loại, đáng tiếc không phải của mẫu thân, bằng không để cho nó làm thủ hạ của Hoàng Nhi.”

Nếu là bình thường bị người ta nói thực lực của mình nhỏ yếu, đoán chừng Tiểu Phượng trực tiếp sẽ tức giận phun ra một ngọn lửa. Nghĩ nó mới sinh ra cũng chỉ một năm đã từ bát giai đến thập nhị giai, đó là kiểu thiên phú gì? Cũng chỉ có tinh anh nhất tộc Phượng Hoàng mới có thể làm được, ai dám nói nó nhỏ yếu?

Nhưng ở trước mặt Tiểu Hoàng Nhi nó ngay cả rắm cũng không dám phóng.

Buồn cười, Hỏa Phượng Hoàng này vừa sinh ra chính là Tiên Thiên, nàng làm vương giả nhất tộc phượng hoàng, thiên phú của những Phượng Hoàng khác còn kém hơn, có lẽ không bao lâu nữa nàng sẽ trở thành vương giả đại lục.

So sánh với nàng, vậy không phải là tìm chết thì là cái gì?

“Tiểu vũ, vị này chính là……” Gia Cát Vân nghi hoặc nhìn Tiểu Hoàng Nhi.

Quân Thanh Vũ khẽ vuốt đầu của Tiểu Hoàng Nhi, cúi đầu nhìn về phía tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác trước người, cười nói: “Ta nhặt được nữ nhi tiện nghi, Hoàng Nhi, đây là Vân di của ngươi.”

Khi nghe nói tiểu gia hỏa này là nữ nhi của Quân Thanh Vũ, Gia Cát Vân là một người duy nhất cảm thấy rất bình thường, thậm chí còn mang theo hâm mộ: “Vì sao ta không nhặt được một nữ nhi đáng yêu như vậy? Tiểu Vũ, vận khí của ngươi thật tốt.”

Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to sáng ngời, ngây thơ nhìn Gia Cát Vân: “Vân di, người là thiếu tông chủ của Vô Thượng Tông sao? Bên ngoài có một thế lực tên là Thanh Vân Môn, Hoàng Nhi nghe nói Thanh Vân Môn kia là thuộc về môn hạ Vô Thượng Tông, nhưng thiếu chủ gì kia của Thanh Vân Môn muốn đoạt Hoàng Nhi làm tức phụ, còn có nữ nhân ác kia muốn giết mẫu thân.”

Quân Thanh Vũ không phải không muốn so đo với Thanh Vân Môn, mà là khi biết Thanh Vân Môn là thế lực của Vô Thượng Tông, thì định giao cho Gia Cát Vân xử lý, tin tưởng Gia Cát Vân xử lý sẽ càng tốt hơn nàng.

Huống chi, nếu tiếp tục ở đó, Tiểu Hoàng Nhi sẽ không nhịn được bị những người đó ăn. Nếu ở địa phương yên tĩnh thì cũng tùy nàng đi, lại đúng lúc là ở ngoài cửa thành, nàng không muốn Tiểu Hoàng Nhi chịu quá nhiều chú ý, như vậy với việc nàng trưởng thành quá bất lợi.

Tiểu Hoàng Nhi cũng hiểu ý nghĩ của Quân Thanh Vũ, cho nên chỉ đi đến đây mới cáo trạng với Gia Cát Vân.

“Thanh Vân Môn!” Sắc mặt Gia Cát Vân lạnh lùng, trong ánh mắt sắc bén lóe tia lạnh lẽo: “Xem ra người Thanh Vân Môn này thật sự là chán sống, Tiểu Hoàng Nhi, ngươi yên tâm, Vân di nhất định sẽ trút giận cho các ngươi!”

Nàng sớm lo lắng người của Vô Thượng Tông sẽ vô lễ với Quân Thanh Vũ, cho nên sáng sớm đã phân phó xuống, nếu ai tìm được nữ tử trong bức họa là có thể được cơ hội vào Vô Thượng Chi Cảnh tu luyện một lần, mà nếu có người đắc tội nàng, sẽ bị Vô Thượng Tông trừng phạt nghiêm khắc nhất.

Ai biết người Vô Thượng Tông đều tuân thủ nghiêm ngặt lời nàng nói, đột nhiên nhảy ra Thanh Vân Môn lại vọng tưởng tổn thương nàng, còn muốn cướp đi Tiểu Hoàng Nhi đáng yêu làm tức phụ?

Hắn xứng sao?

Lần này Gia Cát Vân là thật sự nổi giận, cho nên, Thanh Vân Môn sợ là chạy trời không khỏi nắng……

“Vân di, mẫu thân nói qua làm người phải hiểu được cảm ơn, người giúp Hoàng Nhi xử lý những người xấu đó, Hoàng Nhi thiếu người một ân tình, cho nên……” Ánh mắt của Tiểu Hoàng Nhi đảo qua đã rơi xuống trên người Tiểu Phượng, nở nụ cười đáng yêu: “Cho nên Hoàng Nhi sẽ trợ giúp tiểu hắc điểu này đột phá.”

“Đột phá?”

Không chỉ là Gia Cát Vân, ngay cả Quân Thanh Vũ cũng tò mò nhìn Tiểu Hoàng Nhi.

Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to sáng ngời: “Đây là một chút đồ vật gần đây mới đột nhiên xuất hiện ở trong đầu con, máu tươi của con có thể trợ giúp nhóm tộc dân nhất tộc Phượng Hoàng đột phá, nếu Vân Di là bằng hữu của mẫu thân, vậy con sẽ trợ giúp tiểu hắc điểu kia đột phá đến nửa Tiên Thiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.