Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 42: Thu phục Hỏa Diễm



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Chỗ sâu trong hang động bị một ngọn lửa làm toàn bộ hang động đỏ bừng một mảnh, nhiệt độ trong ngọn lửa kia nóng bức như mặt trời, nếu như đến gần sẽ hóa thành khói bụi.

Lộc cộc một tiếng, Tiểu Hoàng Nhi nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên nhìn ngọn lửa kia, ngây thơ hỏi: “Mẫu thân, con có thể ăn ngọn lửa này không?”

Quân Thanh Vũ nhíu mày: “Nếu con không sợ ăn đến hư bụng.”

Liễu Thiếu Ngọc sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tiểu Hoàng Nhi, rồi sau đó nhìn thấy một màn khiến người ta cứng lưỡi.

Chỉ thấy Tiểu Hoàng Nhi vui sướng xông vào trong ngọn lửa nóng bức đến có thể nướng chín người kia, cầm đống lửa lên bỏ vào trong miệng nhỏ, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác kia nở nụ cười đáng yêu, ăn thật ngon.

“Ăn ngon thật, đã lâu rồi Hoàng Nhi không ăn đến thứ ngon như vậy.”

Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to, nhét ngọn lửa trước mặt vào trong miệng.

Nếu có những người khác thấy một màn như vậy, tất nhiên sẽ sợ tới mức không nói rõ lời.

Hôm nay tiểu nữ hài thật đáng yêu lại có thể ăn ngọn lửa mà ngay cả Tiên Thiên cũng không thể thừa nhận được này…… Ăn? Rốt cuộc nàng là quái vật gì?

Ngọn lửa như hãi Tiểu Hoàng Nhi, thấy nàng lại lần nữa chộp tới, ngay tức khắc lui về phía sau, khiến Tiểu Hoàng Nhi bắt vào không khí.

Nhìn thấy ngọn lửa biết né tránh, Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười sáng lạn: “Thì ra là hỏa diễm sinh linh trí, vừa đúng lúc, để cho các ngươi trở thành lực lượng của Hoàng Nhi và mẫu thân.”

Ngọn lửa đằng một chút bùng cháy lên, cho dù là những người khác cũng có thể cảm nhận được lúc này ngọn lửa đang hoảng sợ……

“Hỏa diễm sinh linh trí?” Ánh mắt Quân Thanh Vũ nhìn về phía ngọn lửa, đây chính là thứ mà Hỏa Phượng Hoàng ở đây bảo vệ? Một hỏa diễm sinh linh trí xác thật là trân bảo mà các võ giả hệ Hỏa tha thiết ước mơ.

Tiểu Hoàng Nhi mở miệng nhỏ ra, nuốt đủ ngọn lửa vào, nàng lau miệng, nở nụ cười ngây thơ: “Mẫu thân, Hoàng Nhi muốn đi bế quan đột phá.”

“Đột phá? Nhanh như vậy sao?”

Quân Thanh Vũ cũng có chút kinh ngạc, Tiểu Hoàng Nhi phá xác cũng không đến bao nhiêu ngày, ngày trước cũng từ cấp thấp tới trung cấp, tốc độ như thế thật sự dọa người.

“Từ khi bắt đầu phá xác, Hoàng Nhi đã ăn thật nhiều người và linh thú, lực lượng trong cơ thể tụ tập không sai biệt lắm, lần này mượn dùng Linh Hỏa để con tới ranh giới đột phá.” Tiểu Hoàng Nhi vô cùng đáng thương nhìn Quân Thanh Vũ: “Mẫu thân, Hoàng Nhi muốn đi bế quan, sẽ có một thời gian không được nhìn thấy mẫu thân.”

Lần này bế quan không biết cần bao lâu, nàng chưa từng rời khỏi mẫu thân lại có chút không quen.

Quân Thanh Vũ rũ mắt xoa đầu của Tiểu Hoàng Nhi, khóe môi cong lên nhàn nhạt: “Hoàng Nhi, vậy con vào trong túi Càn Khôn vạn vật bế quan đi, chờ con đột phá thì có thể đi ra giúp ta.”

“Vâng.” Tiểu Hoàng Nhi gật đầu, cuối cùng nở nụ cười ngây thơ lộng lẫy: “Mẫu thân, có một thứ ta phải cho người.”

Xào sạt!

Một ngọn lửa chợt bùng lên từ trong lòng bàn tay của Tiểu Hoàng Nhi, nàng như là tranh công đưa tới trước mặt Quân Thanh Vũ, đáng yêu nói: “Mẫu thân, lực lượng của Linh Hỏa đã bị Hoàng Nhi hấp thu, nhưng mà con giữ Linh Nguyên lại, bây giờ Linh Nguyên này mới chỉ có một chút linh trí, tương đối dễ dàng khống chế, chờ thực lực của mẫu thân tăng lên, nó cũng sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, đến lúc đó nhất định có thể giúp được mẫu thân.”

Sau khi nói xong, Tiểu Hoàng Nhi thổi một hơi vào Linh Nguyên, trong khoảnh khắc, Linh Nguyên xôn xao một tiếng bay về phía Quân Thanh Vũ, từ giữa môi chui vào thân thể của nàng.

Ầm!

Một cổ lực lượng cường đại từ trong cơ thể bắn ra, chấn động đến cơ thể của nàng khẽ run lên, khuôn mặt tuyệt sắc chỉ một thoáng tái nhợt.

“Mẫu thân, người hấp thu lực lượng của nó trước đi, Hoàng Nhi cũng đi bế quan
đây.”

Tiểu Hoàng Nhi cười sáng lạn, với Quân Thanh Vũ có thể khống chế Linh Nguyên hay không, Tiểu Hoàng Nhi không lo lắng chút nào. Chỉ bởi vì nàng là mẫu thân của nàng……

Ngay lập tức, Tiểu Hoàng Nhi hóa thành một ánh sáng chui vào trong túi Càn Khôn vạn vật.

Quân Thanh Vũ vội vàng khoanh chân ngồi xuống, một ánh sáng đỏ nhàn nhạt từ trên người nàng phát ra, ngọn lửa kia ở trong thân thể của nàng đấu đá lung tung, như muốn phá tan trở ngại mà chạy ra ngoài.

“Một Linh Nguyên nho nhỏ mà thôi, ta không tin ta không khống chế được nó!”

Ầm!

Trong khoảnh khắc, một lực lượng bị nàng phóng ra, ánh sáng nhàn nhạt bao vây lấy ngọn lửa trong cơ thể……

Nửa tháng thời gian lặng lẽ trôi qua, thiếu nữ khoanh chân ngồi dưới đất, ở trước đôi mắt khép hờ chỉ để lại một cái bóng, đột nhiên, một ngọn lửa ầm một tiếng ở trên không khí bùng cháy trước mặt ở nàng, nàng từ từ mở hai mắt ra.

“Cuối cùng Linh Nguyên này cũng bị ta hoàn toàn hấp thu để dùng, cũng không biết bây giờ là lúc nào.” Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, trong ánh mắt thanh lãnh chứa một tia ý cười: “Có lẽ là mượn dùng lực lượng của Linh Nguyên, bây giờ cho dù ta không đột phá đến Hậu Thiên thập nhất cấp, nhưng cũng cách không xa nữa.”

Nàng không thể không cảm thán thể chất đặc thù của Tiểu Hoàng Nhi lại một lần.

Cho dù là nàng hay là Chu Tước, ở trong ngọn lửa chính là vô địch, nhưng so với Tiểu Hoàng Nhi mà nói, Chu Tước càng thích dùng võ lực để hoàn toàn áp chế đối phương hơn.

“Cũng không biết khi nào tên kia mới tỉnh lại.”

Quân Thanh Vũ hơi hơi rũ mắt, trong khoảng thời gian này vẫn luôn cảm giác trong Chu Tước Bảo Đỉnh truyền đến dao động khác thường, có lẽ cách Chu Tước thức tỉnh đã không còn xa nữa……

“Ngươi tỉnh?”

Giọng nói ôn nhuận như ngọc truyền đến từ bên cạnh.

Nàng từ từ quay đầu lại, ngay lập tức, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của nam nhân đập vào trong hai mắt của nàng, ngay cả hô hấp ấm áp của đối phương cũng đều có thể cảm nhận được.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc, Quân Thanh Vũ nhíu mày, nâng chân lên hung hăng đạp qua.

Phịch một tiếng, bước chân của Liễu Thiếu Ngọc bỗng nhiên lui về phía sau, hắn đau đớn nhe răng trợn mắt, ôm bụng nói không ra lời, nhưng mà, trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia lại là một vẻ hưởng thụ.

“Liễu hồ ly, ngươi dựa vào ta quá gần!” Quân Thanh Vũ phất vạt áo, từ trên mặt đất đứng lên, nàng nhìn bộ dáng hưởng thụ của nam nhân, rét lạnh rùng mình: “Đi thôi, chúng ta nên rời khỏi đây rồi.”

……

Phủ đệ của môn chủ, Cố Ngôn vừa trở về còn chưa kịp đi bái phỏng lão nhân sau núi, đã có một giọng nói từ ngoài cửa truyền đến: “Môn chủ, La Dật đến cầu kiến.”

“La Dật trưởng lão?” Cố Ngôn sửng sốt một chút, khẽ nhíu mày, nói: “
Để ông ta vào đi.”

“Vâng, môn chủ.”

Nói xong lời này, La Dật mặc bố y từ ngoài cửa đi vào, lúc này khuôn mặt già nua của ông ta như tiều tụy đi, hiển nhiên là cuộc sống tra tấn mấy tháng này khiến ông ta sống không bằng chết, đặc biệt là những thành viên của tiểu đội Phong Vân đó, bắt nặt mình bây giờ không có thực lực, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp lăn lộn ông.

Nhớ đến cuộc sống trải qua mấy ngày nay, La Dật khóc không ra nước mắt.

“La Dật trưởng lão, ngươi làm sao vậy?” Cố Ngôn kinh ngạc nhìn khuôn mặt già nua của lão nhân, đột nhiên ngẩn ra: “Sao ngươi lại biến thành bộ dáng này?”

La Dật nuốt chua xót đầy miệng xuống, oan ức khóc lóc kể lể nói: “Môn chủ, ngươi phải làm chủ cho ta, bọn họ…… Bọn họ quá khi dễ người, quả thực chính là khinh người quá đáng, căn bản là không coi ta là người!”

“La Dật trưởng lão, ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc trong khoảng thời gian ta không ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Ánh mắt của Cố Ngôn ngạc nhiên, La Dật này thân là trưởng lão Lưu Nguyệt Môn, sao lại thành dáng vẻ này?

Hơn nữa……

Cố Ngôn híp đôi mắt lại: “Thực lực của ngươi đâu? Sao ngươi lại biến thành phế vật?”

“Nói ra thì rất dài.” La Dật oan ức lau nước mắt chua xót: “Là thế này, môn chủ đại nhân, ở mấy tháng trước, Đại Mạc và một đệ tử tên là Quân Thanh Vũ trong nội môn nổi lên tranh cãi, nhưng Quân Thanh Vũ kia tâm địa ngoan độc, đã từng giết Đổng Phi Nhiên đứng thứ chín bảng Nội Môn, bây giờ còn muốn đánh chết Đại Mạc, ta thân là trưởng lão môn phái, tự nhiên muốn đi ngăn cản, ai ngờ Quân Thanh Vũ quen biết thiếu chủ, thiếu chủ cũng rõ ràng thiên vị nàng, hơn nữa còn trừ bỏ chức trưởng lão Chấp Sự Đường của ta, đưa Ngũ Lĩnh lên làm trưởng lão Chấp Sự Đường.”

Sắc mặt của Cố Ngôn hơi trầm xuống, nếu chỉ là một đệ tử bình thường, vậy còn dễ làm, nhưng dính dáng đến Cảnh Nguyệt Hiên thì ông không thể không suy xét một chút.

“La Dật trưởng lão, vậy thực lực của ngươi bị sao thế?”

“Còn không phải tên hỗn đản Ngũ Lĩnh kia.” La Dật tức giận đến mặt già đỏ bừng: “Thiếu chủ vì nữ nhân kia giao ta cho Ngũ Lĩnh xử lý, ai ngờ Ngũ Lĩnh quan báo tư thù, phế đi thực lực của ta, còn nói cái gì mà một cái không cẩn thận, quan trọng hơn là, thiếu chủ còn để ta quét sân cho nữ nhân kia, nghĩ La Dật ta đường đường là trưởng lão, vậy mà trở thành một người làm việc vặt, bị hạn chế tự do, hôm nay nghe nói môn chủ trở về, ta thừa dịp mọi người không chú ý lén lút chạy tới, môn chủ, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, bằng không ta cũng không sống nổi nữa.”

Như vô vàn oan ức cuối cùng cũng nó được ra, La Dật lão khóc lên khóc xuống, cơ thể già nua nhịn không được run rẩy.

Nhìn La Dật rõ ràng già đi mấy chục tuổi, Cố Ngôn than nhẹ một tiếng: “La Dật trưởng lão, ngươi đi xuống trước đi, việc này ta tất nhiên làm chủ cho ngươi.”

La Dật vui vẻ trong lòng, vội vàng khom người nói: “Đa tạ môn chủ đại nhân.”

Quân Thanh Vũ, ngươi có thiếu chủ bảo hộ thì có thể như thế nào? Ở trong môn phái, Sơn Dung đại nhân cũng không quản chuyện, làm chủ đó là môn chủ đại nhân, cho dùlaf thiếu chủ cũng không thể vẫn luôn bảo vệ ngươi.

La Dật cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phủ đệ của môn chủ, chờ ông ta đi ra khỏi cửa viện, mới bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp……

“Khoan đã!” La Dật dừng chân lại, suy nghĩ vài cái: “Vừa rồi hình như môn chủ không nói để ta không cần đi làm việc vặt này nữa, cũng không nói để ta trở lại viện trưởng lão……”

Chẳng lẽ là môn chủ định đi tìm nữ nhân Quân Thanh Vũ tính sổ kia, lại thuận tiện tiếp mình trở về?

Nghĩ đến đây, tim của La Dật hạ xuống, mặc kệ như thế nào, môn chủ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nữ nhân kia.

“Người đâu.” Cố Ngôn mắt lạnh nhìn La Dật rời đi, lạnh giọng phân phó nói: “Đi tìm hiểu một chút cho ta, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, La Dật nói có mấy phần là thật.”

“Vâng, môn chủ.”

Một hắc y từ phía sau hiện lên, trong chớp mắt biến mất ở dưới nắng sớm đầy trời.

Rất nhanh đã có người báo chuyện đã xảy ra vào một ngày kia cho Cố Ngôn, nghe thấy thế, sắc mặt của Cố Ngôn trầm xuống: “Thì ra là Đại Mạc hạ sát thủ trước, hai người còn có ước định từ trước, một khi đã như vậy cho dù nàng làm có chút quá phận, cũng không thể trừng phạt nàng quá mức, huống chi cuối cùng giết Đại Mạc chính là Hiên Nhi, nhưng bây giờ khiến ta lo lắng chính là quan hệ giữa Hiên Nhi và nàng.”

Ánh mắt của Cố Ngôn chợt lóe vài cái, ngẩng đầu nhìn về phía cây cối trong viện, giữa mày chứa tia sáng nhàn nhạt.

“Không thể không nói, nữ nhân kia xác thật rất thiên tài, ở trong môn phái đều không có ai có thể so với nàng, nhưng mà thân phận của Hiên Nhi không bình thường, với loại thiên phú và thực lực này của nàng vẫn không xứng với hắn, những người đó sẽ không để Hiên Nhi thú một nữ nhân thế tục. Xem ra ta cần phải nhìn thấy đệ tử kia, nhìn xem rốt cuộc nàng là một người có dạng gì, nhưng trước đó ta cần phải đi gặp lão nhân gia sư phụ.”

Khẽ nheo đôi mắt lại, trong ánh mắt của Cố Ngôn xẹt qua một tia khác thường.

Trên núi phía sau, lão nhân vung bàn tay lên, một trận pháp nhanh chóng bay vào trong tay của ông, ánh sáng màu xanh lục xuyên qua khe hở ngón tay bắn ra, cả ngọn núi đều bắn ánh sáng ra bốn phía.

“Cuối cùng lão nhân ta cũng luyện thành Khế Thú Trận tam cấp này, kế tiếp nên luyện chế cái gì thì tốt đây?” Lão nhân gãi cái ót, ha hả nở nụ cười.

ông nằm mơ cũng không nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành Luyện Trận Sư tam cấp, chiếu theo tình huống này, ông đột phá tứ cấp, thậm chí là ngũ cấp cũng không phải là việc gì khó.

Nhưng cố tình có người rất gây mất hứng chặn ngang mộng tưởng hão huyền của ông……

“Sư phụ, đồ nhi có việc cầu kiến.”

Sắc mặt của lão nhân trầm xuống, nhíu mày chặt lại, không kiên nhẫn nhìn Cố Ngôn đi đến bên cạnh mình, nói: “Không thấy được ta đang vội vàng sao? Có chuyện gì nhanh nói đi.”

Cố Ngôn đang muốn mở miệng, bất ngờ trông thấy trận pháp trong tay lão nhân, đôi mắt lập tức mở to: “Khế Thú Trận tam cấp? Sư phụ…… Đây…… Đây là người luyện chế?”

Sắc mặt của lão nhân dần khôi phục lại, đắc ý nói: “Thế nào? Không tồi đi? Ha ha, bây giờ lão nhân ta đã là một Luyện Trận Sư tam cấp.”

Khuôn mặt của Cố Ngôn hiện ra một vẻ kinh ngạc, trình độ của lão nhân không ai rõ ràng hơn ông, gia hỏa này chính là không có một chút thiên phú luyện trận nào, đột phá nhị cấp đã là khó trong khó khăn rồi, sao có thể tới tam cấp?

Mặc dù là một người hơi có thiên phú, cũng không có khả năng đột phá nhanh như vậy.

“Sư phụ…… Người…… Người thật sự thành Luyện Trận Sư tam cấp sao?” Cố Ngôn hung hăng nuốt nước miếng, trong ánh mắt toát ra tia chấn động sâu sắc.

Sắc mặt của lão nhân lại trầm xuống lần nữa, nâng tay lên hung hăng đánh về phía đầu của Cố Ngôn.

“Tiểu tử thúi, con là đang xem thường ta sao?”

Một cái đánh này lập tức khiến Cố Ngôn phục hồi tinh thần lại, ông vội vàng lộ ra vẻ mặt cung kính, nịnh nọt cười nói: “Nào dám, con chỉ là ở vui vẻ cho sư phụ, không nghĩ tới sư phụ lại trở thành Luyện Trận Sư tam cấp, đúng rồi, người đột phá nhanh như vậy là có bí quyết gì vậy? Có thể chia sẻ với đồ nhi một chút được không?”

Lão nhân nở nụ cười ha hả: “Còn nhớ lần trước ta nói qua nha đầu với con không? Nói đúng ra, chính là nàng vẫn luôn dạy ta một ít vấn đề về phương diện luyện trận thuật, ta có thể trưởng thành nhanh như vậy đều là nha đầu kia có cách dạy dỗ, nhưng mà lão nhân ta da mặt mỏng, hai chữ sư phụ này không gọi ra được, nhưng ngươi cần phải gọi nàng là sư công.”

Cố Ngôn ngơ ngác chớp mắt, trong lúc nhất thời không thể tiêu hóa lời nói của lão nhân.

“Sư phụ, ý người là thiên tài lần trước người phát hiện kia sao? Chẳng lẽ nàng là một đại sư luyện trận? Vậy…… Trình độ của nàng là bao nhiêu?”

“Không rõ lắm, đại khái là ở ngũ cấp đi, hoặc là ở lục cấp.” Lão nhân nhíu mày trầm tư nửa ngày, lắc đầu.

Mặc kệ là ngũ cấp hay là lục cấp, không gì đáng trách, trong môn phái lại che dấu một thiên tài tuyệt thế.

Cố Ngôn hô hấp nhanh hơn, tim đập bắt đầu trở nên không hề có quy luật, hai mắt tỏa sáng kia nhìn chằm chằm lão nhân, vội vàng nói: “Sư phụ, đệ tử thiên tài đó tên là gì?”

“Con đến tuổi già đi nên mắc chứng ngu ngốc sao?” Lão nhân trừng mắt nhìn ông một cái: “Lần trước ta đã nói với con, ta không biết tên của nha đầu kia sao.”

Khuôn mặt của Cố Ngôn cứng lại, ông rất muốn nói một câu, hình như cũng chỉ có người mới có thể đến tuổi già mắc chứng ngu ngốc.

“Sư phụ, vậy người có không miêu tả một chút vẻ ngoài của nàng cho con không? Con cũng sẽ phái người đi tìm nữ tử thiên tài này.”

Yêu cầu này hợp tình hợp lý, lão nhân cũng không có khả năng tư chối, ông trầm mặc nửa ngày, nói: “Rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp, mặc y phục màu trắng, tóc đen, hai mắt một mũi một miệng, làn da khỏe mạnh màu trắng ngà voi.”

Đọc đoạn này mà cưởi xỉu :D :D

“Còn nữa không?”

“Không còn……”

Không còn?

Khóe miệng của Cố Ngôn đột nhiên co rút, lần đầu tiên có xúc động muốn hung hăng dẫm lão nhân này mấy đá.

Rất trẻ tuổi, rát xinh đẹp, mặc y phục màu trắng, những đặc trưng này ở trong môn phái một trảo một đống, phía sau càng thêm thái quá, tóc màu đen, hai mắt một mũi một miệng.

Ông rất muốn nói, lão nhân hình dung rõ ràng chính là con người, chỉ cần là người thì đều có bộ dáng theo như lời ông nói.

“Nói vậy cũng vô ích.” Cố Ngôn nhỏ giọng nói thầm một câu, xem ra thông qua lão nhân miêu tả thì không có khả năng tìm người, chỉ cần thiên tài đó còn ở trong môn phái, vậy có khả năng nhìn thấy nàng.

“Sư phụ, nếu người nói thiên tài đó biến thái như thế, con ngược lại có chút ý tưởng.” Ánh mắt của Cố Ngôn chợt lóe vài cái: “Hiên Nhi là sẽ không vĩnh viễn ở trong môn phái, đến lúc đó tất nhiên sẽ trở lại nơi đó, tuy con trên danh nghĩa là sư phụ của hắn, nhưng nguòi cũng biết, thiên tài như Hiên Nhi, con căn bản không dạy được hắn.”

Cố Ngôn cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

“Cho nên, con muốn thông qua phương thức hôn nhân, tới……”

“Ta không đồng ý!” Lão nhân căn bản không đợi Cố Ngôn nói xong, đã tức đến nhảy dựng lên, tức giận nói: “Tiểu tử thúi, con là có ý gì? Con muốn hại sư công của con? Nha đầu kia ta nhìn không tồi, sẽ không để nàng bị thế lực kia hãm hại.”

“Sư phụ, Hiên Nhi là con nhìn từ nhỏ đến lớn, con hiểu tính cách của hắn, nếu hắn có thể chung tình với nàng, nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn, hơn nữa, nha đầu kia trẻ tuổi là Luyện Trận Sư lục cấp đó, Luyện Trận Sư đại biểu cho cái gì? Cho dù là địa phương kia, tuy Luyện Trận Sư lục cấp trẻ tuổi không có nhiều lắm, mặc dù là có, ít nhất thế lực ở nơi kia của Hiên Nhi không có Luyện Trận Sư lục cấp trẻ tuổi như vậy, huống chi thân phận Luyện Trận Sư tôn quý, nếu tung tin tức này ra, chỉ sợ thế lực kia đều sẽ tự mình tới cửa cầu thú, không ai sẽ vứt bỏ một thiên tài như vậy.”

Nói xong lời cuối cùng, cả người Cố Ngôn đều kích động, nếu ông có nhi tử, nhất định không màng tất cả mời nha đầu kia tới, nhưng đồ nhi tương đương là nữ tế, có chuyện tốt đương nhiên suy nghĩ cho hắn trước.

So với Quân Thanh Vũ có quan hệ không tồi với Hiên Nhi kia, nếu thiên tài như thế có thể yêu hắn, gia tộc kia nhất định sẽ không phản đối, ngược lại sẽ ước gì nàng gả cho Hiên Nhi.

“Tiểu tử thúi, con cho ta là người chết sao?” Trong ánh mắt của Lão nhân lộ ra tia hung ác: “Ta cảnh cáo con, không được đánh chủ ý lên nha đầu kia, nếu để ta biết con ép nàng……”

Nói đến đây, lão nhân âm hiểm cười hai tiếng: “Vậy cuộc sống của con sẽ kết thúc.”

Cố Ngôn cảm giác một luồng hàn ý xông lên đỉnh đầu, vội vàng nở nụ cười nịnh nọt: “Sư phụ, yên tâm đi, loại chuyện ép người này con vẫn không làm được.”

Ông đương nhiên sẽ không ép nha đầu kia, kế hoạch bây giờ vẫn là tìm ra nàng rồi dẫn đến cho Hiên Nhi, miễn cho Hiên Nhi luôn đặt ánh mắt ở trên người nữ tử tên là Quân Thanh Vũ kia……

Ngoài phòng tu luyện số chín, La Dật đang từ phủ đệ môn chủ trở về, vừa tiến vào sân đã thấy được mọi người tiểu đội Phong Vân mặt cười âm hiểm, nhịn không được run lập cập.

“Ngươi…… Các ngươi muốn làm gì?”

La Dật vội vàng lui về phía sau mấy bước, mặt lộ vẻ hoảng sợ.

“Làm gì? Ngươi nói đi?” Ba Lâm nở nụ cười âm hiểm: “La Dật, vừa rồi ngươi đi đâu?”

“Ta……” Ánh mắt củaLa Dật chợt lóe vài cái: “Ta đi ra ngoài một chút.”

“Xem ra ngươi không muốn nói thật, các huynh đệ lên cho ta! Đánh lão già này răng rơi đầy đất!” Ba Lâm hung hăng vung tay lên, ngay lập tức, các thành viên tiểu đội Phong Vân xoa tay hầm hè đi về phía La Dật.

La Dật vội vàng bảo vệ mặt già của mình: “Các ngươi đối đãi với một lão nhân như vậy, nhất định sẽ bị thiên lôi đánh!”

“Ha ha, thiên lôi thật là nói có bản lĩnh, Ba Lâm ta đứng ở chỗ này cho nó đánh!” Ba Lâm ngửa đầu cười to hai tiếng: “Các huynh đệ, không cần khách khí tiếp đón lão gia hỏa này, tốt nhất lột xuống một lớp da của ông ta!”

“Không!”

La Dật nhìn mọi người đi tới gần mình, hét lớn khàn cả giọng, dưới sự sợ hãi mãnh liệt, cơ thể già nua hung hăng run rẩy.

Mắt thấy vô số nắm đấm đánh đến, ông ta vội vàng ôm lấy đầu ngồi xổm xuống, cho dù là loại khuất nhục hay là đau đớn này, đều là lúc trước ông ta chưa từng chịu qua……

“Hắc ưng, ta có một việc muốn phân phó ngươi đi làm.”

Phủ đệ môn chủ, Cố Ngôn khẽ thổi tan nhiệt khí trong chén trà, nếm một ngụm nho nhỏ, ngước mắt nhìn nam nhân hắc y phía dưới, nói: “Trước đó không lâu khi ta ra cửa, ở Thanh Vân Phong ngoài Bắc Cảnh ngoài ý muốn phát hiện ra một sơn cốc, bên trong sơn cốc kia nghe nói có không ít thiên tài dị bảo, nhưng mà rất nhiều cường giả tiến vào sơn cốc kia thì biến mất, sau đó đi qua thấy Linh Sơn Phái phát ra thông cáo, muốn chiêu mộ các hào kiệt đại lục đi tìm tòi đến cùng, bản môn chủ cũng định phái mấy đệ tử đi thử luyện một chút, những người này chọn từ đệ tử nội môn tới đảm nhiệm, ngươi lập tức đi gặp những đệ tử đó, truyền nhiệm vụ của ta cho bọn họ.”

Hắc ưng hơi cúi đầu, mặt không biểu tình nói: “Mấy người kia là……”

Ánh mắt của Cố Ngôn chợt lóe vài cái: “Chọn mấy đệ tử tinh anh để dùng, ta thấy ba người Lam Y Lăng, Ngọc Lâm Phong, Nham Thương này không tồi, đúng rồi, cũng thêm Quân Thanh Vũ đi, để bốn người này qua bên kia thí luyện, mặt khác, ta để ngươi tìm kiếm người nọ như thế nào? Ta cần phải thừa dịp Quân Thanh Vũ rời đi trong khoảng thời gian này tìm được nha đầu trong miệng lão nhân kia nói, rồi để nàng ở riêng với Hiên Nhi một đoạn thời gian.”

“Môn chủ, xin thứ cho thuộc hạ nói thẳng.” Hắc Ưng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Ngôn: “Nếu môn chủ không muốn thiếu chủ và nữ tử kia ở chung? Sao không bí mật xử quyết nàng?”

Ngay lập tức, một ánh mắt sắc bén bắn về phía Hắc Ưng.

Hắc Ưng ngây ngẩn, vội vàng cúi đầu, nói: “Là thuộc hạ to gan.”

“Hắc Ưng, nhớ kỹ, Lưu Nguyệt Môn chúng ta là một thể, nàng lại là đệ tử của Lưu Nguyệt Môn, cho dù ta không muốn Hiên Nhi và nàng ở chung, nhưng nếu nàng là người của Lưu Nguyệt Môn, loại chuyện này sẽ không xảy ra, sau này ta không hy vọng ngươi nhắc lại kiến nghị như thế, lúc này nể tình ngươi trung thành và tận tâm với môn phái, ta sẽ không xử phạt ngươi.”

Cố Ngôn phất tay, lạnh giọng nói: “Lui ra đi.”

“Vâng, môn chủ!”

Hắc Ưng cúi đầu, yên lặng lui ra ngoài.

Nhìn chăm chú ánh nắng sáng lạn kia, Cố Ngôn nhíu mày: “Cũng chỉ có thể tạm thời để nàng rời khỏi môn phái mới có thể bắt đầu kế hoạch của ta, dựa theo lão nhân miêu tả, biển rộng mênh mang này đi tìm nàng như thế nào? Bây giờ cũng chỉ có thể sử dụng biện pháp chết, mai phục ở sau thượng, nàng nhất định sẽ còn đi tìm lão nhân.”

Cố Ngôn cảm thấy rất tự hào vì chủ ý của mình, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, Quân Thanh Vũ chính là thiên tài trong miệng lão nhân, mà ông lại tự cho là thông minh phái Quân Thanh Vũ ra ngoài, cho dù từ sớm đến tối đều ở mai phục, cũng không có khả năng nhìn thấy nàng……

“Thanh Vũ sư muội, không nghĩ tới lần này chúng ta sẽ đi tiến hành chung nhiệm vụ.”

Gió mát thổi qua, tay nam nhân cầm quạt xếp, khuôn mặt tuấn dật nở nụ cười lộng lẫy, đôi mắt của hắn mỉm cười nhìn Quân Thanh Vũ, khẽ nhíu mày: “Lam Y Lăng đã xuất phát một mình, không bằng chúng ta cũng đi thôi.”

“Được.”

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Khi nào thì chúng ta đây xuất phát?”

“Ngay bây giờ.”

Sắc trời dần tối sầm xuống, ánh trăng dần dâng lên bầu trời đêm, sau khi Quân Thanh Vũ và thành viên tiểu đội Phong Vân cáo từ thì rời khỏi môn phái, nhưng mà ngay ở lúc mấy người đi đến chỗ sơn, một bóng dáng đón gió mà đứng ở phía trước đập vào mắt.

Lão giả tuyết y khẽ bay, tiên phong đạo cốt, giữa mày chứa ý cười nhàn nhạt, ánh mắt khôn khéo không dấu vết đặt ở trên người Quân Thanh Vũ.

“Vì sao lão gia hỏa này lại ở đây?” Sắc mặt của Ngọc Lâm Phong đột nhiên biến đổi.

“Ông ta là ai?” Quân Thanh Vũ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Ngọc Lâm Phong.

Đôi mắt của Ngọc Lâm Phong trầm xuống, nói: “La Phàm, sư phụ của Đại Mạc, đệ đệ của La Dật, nghe nói hai ngày trước đã về tới môn phái, sau khi từ trong miệng người khác nghe chuyện của đồ nhi Đại Mạc của mình và đại ca, cũng không có làm ra chuyện gì, La Phàm này không phải không hiểu lý lẽ như La Dật kia, ta cũng cho rằng ông ta sẽ không đi tìm ngươi gây phiền toái, không nghĩ tới lại chờ ở nơi này.”

Khuôn mặt của Quân Thanh Vũ thanh lãnh, ngẩng đầu về nhìn phía lão giả ngăn cản đường đi của mọi người: “Không biết vị tiền bối này ngăn cản đường của chúng ta là có chuyện gì muốn chỉ giáo?”

“Chỉ giáo thì không dám nhận.” La Phàm cười nhàn nhạ: “Ta cũng nghe nói ngươi và Đại Mạc chiến đấu, đây đều là tai họa tiểu tử kia tự mình gặp phải, cho nên ta cũng không nói thêm lời gì thay hắn, tới nơi này chỉ là muốn thương lượng với ngươi một chuyện, ngươi xem ca ca kia của ta cũng đã vì sự ngu muội của mình mà chịu trừng phạt, bây giờ nga cả thực lực đều bị phế đi, không biết ngươi có nguyện ý nể mặt mặt lão phu tha cho ông ấy hay không?”

Quân Thanh Vũ lạnh lùng cười: “Rốt cuộc tiền bối là tới thương lượng với ta, hay là ra lệnh?”

“Tự nhiên là thương lượng.” La Phàm lạnh nhạt nói.

“Phải không?” Quân Thanh Vũ bật cười ra tiếng: “Vậy vì sao ngươi không đi phòng tu luyện tìm ta, mà lại tới nơi này ngăn cản đường đi của chúng ta? Huống chi hình như ta cũng không làm cái gì với ông ta, đâu ra nói đến bỏ qua? Là ông ta thích cuộc sống ở phòng tu luyện kia của ta, chính mình không muốn rời đi mà thôi, thà làm việc vặt cũng muốn ở lại nơi đó.”

Tuy nói là tới thương lượng với nàng, nhưng vẻ mặt của lão nhân này lại không có bất kì ý tứ thương lượng gì……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.