Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 6: Luyện Trận Sư ngũ cấp



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Giang Dung vẫn nở nụ cười ở trên mặt đã cứng lại, tay vẫn đưa ra tư thế chào hỏi, cả người đều ngây ngốc ở tại chỗ, nàng ngây ngốc nhìn nam nhân anh tuấn đi đến trước mặt Quân Thanh Vũ, cảm giác có một bàn tay hung hăng đánh lên trên mặt nàng, mặt lúc trắng lúc xanh hận không thể tìm một cái hố chui vào.

Ba Lâm là ai?

Thiên tài Luyện Trận Sư, còn là một Luyện Trận Sư tam cấp, nhưng Ba Lâm thân là Luyện Trận Sư tam cấp còn đi hỏi vấn đề của nữ nhân kia?

Đây căn bản không khoa học!

Giang Dung cắn chặt môi, xấu hổ nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, nàng nghĩ đến một màn vừa rồi mình tự cho là đúng kia, ngay cả lực bước chân cũng đều không có.

Quân Thanh Vũ tiếp nhận giấy và Chân Linh Thạch, nhìn vấn đề Ba Lâm bối rối, khẽ nhíu mày lại: “Đơn giản như vậy mà ngươi không biết?”

Khuôn mặt anh tuấn của Ba Lâm đỏ lên, ngượng ngùng gãi đầu.

Nhưng Quân Thanh Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, thu giấy lại, nói: “Vào đi, nể tình Chân Linh Thạch ta có thể chỉ điểmcho ngươi một chút, nghe không hiểu thì không liên có đến ta.”

Dứt lời nàng xoay người đi vào trong phòng tu luyện.

Trong lòng Ba Lâm vui vẻ, vội vàng đuổi kịp bước chân của đối phương.

Giang Dung nhìn vẻ mặt vui sướng kia của Ba Lâm, đôi bàn tay trắng như phấn càng nắm càng chặt, lại không có dũng khí nói bất một câu gì. Thiếu nữ nàng vốn coi khinh kia, là ỷ vào thân phận Luyện Trận Sư nhị cấp cái. Bây giờ nhìn thấy Ba Lâm cung kính với thiếu nữ kia như vậy, trình độ Luyện Trận Sư của nàng khẳng định vượt qua mình.

Nếu như vậy mà còn nắm không thả, vậy nàng không phải là cuồng vọng, mà là ngu xuẩn.

Một Luyện Trận Sư cường đại hơn nàng, nàng không thể trêu vào……

“Tiểu sư muội, viện này của ngươi rất kỳ quái, sân một trăm ba mươi lại có linh khí cường đại như vậy, so với đứng đầu chỉ có hơn chứ không kém, nếu ta không đoán sai, ngươi đều đặt đầy Tụ Linh Trận cỡ trung ở toàn bộ sân, còn có một số Vây Sát Trận không biết tên.”

Vây Sát Trận, là trận pháp chỉ có luyện Trận Sư tứ cấp mới có thể luyện chế.

Xem ra tiểu sư muội này thật sự là một Luyện Trận Sư tứ cấp……

Ba Lâm thở dài, ánh mắt có chút phức tạp, Luyện Trận Sư tứ cấp mười sáu tuổi, đoán chừng nói ra khẳng định sẽ hù chết một đám người.

“Ngươi tên là gì?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Ba Lâm, nhướng mày hỏi.

Cơ thể của Ba Lâm nghiêm lại, cong môi cười nhạt nói: “Tiểu sư muội, ta là Ba Lâm xếp hạng thứ bảy trong bảng đệ tử nội môn, một võ giả Hậu Thiên thập nhất cấp.”

Sau khi biết thân phận của Ba Lâm, Quân Thanh Vũ rõ ràng không có hứng thú bao nhiêu.

“Nửa tháng sau.” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn Ba Lâm, hé mở môi mỏng, nói ra ba chữ.

Ba Lâm sửng sốt một chút: “Lời này của tiểu sư muội là có ý gì?”

“Nửa tháng, ta sẽ khiến ngươi đến Luyện Trận Sư tứ cấp, mà ngươi phải trả giá chính là trung thành của ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập tiểu đội Phong Vân, ta sẽ khiến ngươi đến tứ cấp ở nửa tháng sau.”

Nếu có Ba Lâm gia nhập, tiểu đội Phong Vân tuyệt đối có thể tính là một môn phái thế lực lớn.

Nửa tháng?

Lòng của Ba Lâm hung hăng run lên, không thể tưởng tượng nhìn Quân Thanh Vũ, nắm đấm nắm chặt kia lại nhịn không được run rẩy, dù là hắn cũng không biết vì sao lại tin tưởng thiếu nữ trẻ tuổi này.

“Được.”

Bởi vì quá kích động, giọng nói của Ba Lâm khàn khàn, hai mắt hắn tỏa sáng nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ, ánh mắt kia như là một con sói, lộ ra ánh sáng màu xanh lục u ám.

Ba Lâm là một Luyện Trận Sư, hắn nguyện ý thần phục cũng chỉ có Luyện Trận Sư, cho nên những năm gần đây không ít người muốn mời hắn gia nhập đoàn đội, hắn đều từ chối.

Mà thiếu nữ này, có tư cách để hắn gia nhập.

“Sau đó ta sẽ lập cho ngươi một phương pháp kỹ càng tỉ mỉ đột phá đến tứ cấp, ngươi chỉ cần dựa theo chữ bên trên ta bảo nửa tháng sau ngươi sẽ đến tứ cấp, bây giờ ta dẫn ngươi đi gặp thành viên của tiểu đội Phong Vân trước.”

úc này, người của tiểu đội Phong Vân cơ bản đều tu luyện ở bên nhau.

Khi bọn họ nhìn thấy Quân Thanh Vũ và một nam nhân soái khí đi đến bên này, đều đứng lên nghênh đón, so với lúc đầu, tu luyện mấy ngày nay khiến cho thực lực của bọn họ đều có chút tăng trưởng.

“Đội trưởng, sao ngươi lại đến đây?”

Mang Long là một nam nhân có bề ngoài thật thà, hắn sờ đầu của mình, cảm kích nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong những ngày tu luyện này, hắn cảm nhận được mình đã tiếp xúc đến ranh giới đột phá rồi.

“Ta giới thiệu cho các ngươi một thành viên mới Ba Lâm, cũng là Luyện Trận Sư của tiểu đội Phong Vân chúng ta, về sau hắn sẽ phụ trách luyện chế trận pháp cho tiểu đội.”

Ba Lâm là ai? Là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong đệ tử nội môn, cho dù là những đệ tử tinh anh mắt cao hơn đỉnh đó đều nghe nói qua đại danh của hắn.

Có lẽ thiên phú tu luyện của hắn không mạnh, nhưng bất kì kẻ nào cũng đều có thể bảo đảm, ở trong nội môn người vượt qua phương pháp tạo nghệ luyện trận của hắn căn bản là không có.

Nhân vật như vậy muốn gia nhập tiểu đội Phong Vân bọn họ?

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng tu luyện đều yên tĩnh lại, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Ba Lâm, trong lòng khiếp sợ thiếu chút nữa chôn vùi tất cả bọn họ.

“Đội trưởng, đây là sự thật sao?” Lý Lộ cảm giác không thể tưởng tượng được, nhân vật như Ba Lâm lại gia nhập tiểu đội của bọn họ? Rốt cuộc là đội trưởng dùng thủ đoạn gì mới đoạt hắn đến?

Quân Thanh Vũ không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Ba Lâm.

“Đội trưởng của các ngươi nói không sai.” Ba Lâm cong môi cười: “Từ nay về sau chúng ta đều là đồng đội, ha ha, về sau các ngươi cần trận pháp gì thì cứ việc đến tìm ta, không cần khách khí.”

Xoạt!

Sau khi Ba Lâm dứt lời, đám người chợt sôi trào lên, từng đôi mắt như lang như hổ nhìn chằm chằm Ba Lâm, ánh mắt kia thật giống như muốn lột sạch y phục trên người hắn vậy.

Ba Lâm nhịn không được lui về phía sau vài bước, trốn ra phía sau Quân Thanh Vũ.

Nếu là một đám mỹ nữ lấy ánh mắt như vậy nhìn hắn, có lẽ hắn còn cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng cố tình lại là một đám hán tử, bọn họ sẽ không phải…… Ách…… Phương diện kia có chút vấn đề chứ?

Quân Thanh Vũ lạnh nhạt cười, cũng không nói thêm gì, sau khi để lại nơi này cho bọn họ thì trở về phòng, sau đó ngồi trên giường để mình tiến vào trong Chu Tước Bảo Đỉnh……

“Tiểu chủ nhân, bây giờ ngươi cũng chuẩn bị không sai biệt lắm, bây giờ chúng ta bắt đầu luyện chế trận pháp ngũ cấp, trong ngũ cấp này, thường dùng nhất chính là Tụ Linh Trận cỡ lớn.”

Tụ Linh Trận cỡ lớn, tên như ý nghĩa, trận pháp còn mạnh hơn Tụ Linh Trận cỡ trung.

Cũng là một trận pháp thường dùng nhất trong ngũ cấp.

“Tiền bối, ta đã chuẩn bị xong rồi.” Quân Thanh Vũ mở to hai mắt, đáy mắt lập loè tia sáng, nàng đồng ý trùng dương ở hai năm sau đến Trọng gia trợ giúp lão gia chủ Trọng gia đột phá.

Mà phương pháp đột phá duy nhất đó là trận pháp lục cấp Tiên Thiên Trận.

Trong vòng hai năm, nàng cần phải thành công luyện ra trận pháp lục cấp.

Nhưng càng về sau trận pháp càng khó khăn, cho nên thời gian này nàng rất vội vàng, lúc này, cần phải thành công luyện ra trận pháp ngũ cấp, như vậy mới có khả năng ở trước ngày đó thành công chế ra Tiên Thiên Trận……

Địa tâm chi hỏa từ trên mặt đất bốc cháy lên, ngọn lửa màu xanh đen làm nổi bật đôi mắt đen của Quân Thanh Vũ, lóe ra ánh sáng u ám, bàn tay nàng vừa lật, ngọn lửa kia đằng một tiếng bốc cháy mãnh liệt.

Ở dưới ngọn lửa, dược liệu dần bị hòa tan, vẽ thành từng nước thuốc màu xanh lục, nước thuốc kia đã sớm vẽ xong đồ án ở trong trận pháp từ từ chảy xuôi, dần dần tỏa mát ra ánh sáng màu xanh lục.

Mùi hương nồng đậm truyền vào mũi, khiến người ta bất giác thần thanh khí sảng, thậm chí cảm nhận được một luồng chân khí di động, nhưng ở dưới luyện trận, trên trán Quân Thanh Vũ bao phủ một lớp mồ hôi nhỏ.

Luyện trận là loại rất lao lực, Quân Thanh Vũ mím chặt môi tái nhợt, dùng hết toàn bộ lực lượng khống chế địa tâm chi hỏa, tinh thần ở mức độ cao căng chặt khiến sắc mặt nàng càng lúc tái nhợt.

Xoẹt!

Ngọn lửa màu xanh lục như con rồng xanh, loại trừ tạp chất trên dược liệu đến sạch sẽ, khiến nước thuốc trở nên sạch sẽ trong suốt.

Quân Thanh Vũ đột nhiên thu ngọn lửa lại, thở hổn hển mấy hơi thật sâu.

“Tiền bối, thành công.”

Nàng lau mồ hôi trên trán, khóe môi cong lên một nụ cười suy yếu.

Mấy ngày nay làm chuẩn bị không có uổng phí……

“Tiểu chủ nhân, ngươi có thể đi nhìn xem cửa Chu Tước thứ năm cho ngươi thứ gì.” Vô Đạo lão nhân vừa lòng cười, nha đầu này không hổ là Tiên Hồn Thân Thể, thật không nghĩ đến nhanh như vậy nàng đã có thể đột phá đến ngũ cấp.

Cửa Chu Tước thứ năm là một căn phòng trống trải, trong phòng to như vậy chỉ đặt ba cái rương màu đen, Quân Thanh Vũ không hề do dự đi về phía ba cái rương kia.

“Đây là…… Linh Thạch?”

Hơn nữa thoạt nhìn hẳn là Linh Thạch lục cấp trở lên.

Ở trong Luyện Trận Sư, Linh Thạch là đồ vật không thể thiếu, Linh Thạch dưới ngũ cấp có thể mua được ở thị trường, nhưng Linh Thạch đến lục cấp, có tiền cũng không nhất định có thể có được.

Cho nên những Luyện Trận Sư cường đại đó thưa thớt là vì thế.

Không có đủ Linh Thạch, thì không thể luyện chế ra trận pháp cường đại.

“Thoạt nhìn những Linh Thạch này là lục thất cấp, tuy bây giờ không cần, nhưng có lẽ rất nhanh sẽ cần thôi.”

Quân Thanh Vũ kiềm chế kích động ở trong lòng, lại đi về phía cái rương thứ hai, khi mở cái rương ra, vô số viên như đá quý tỏa ra tia sáng sáng ngời.

“Là Chân Linh Thạch, không nghĩ đến nơi này lại có nhiều Chân Linh Thạch như vậy.”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ hơi lóe vài cái, cứ như vậy, mình ở nội môn cũng đủ tài chính để lang bạt, không bao giờ nghĩ đến vấn đề thiếu Chân Linh Thạch nữa.

Ngay cả điểm này Chu Tước Bảo Đỉnh cũng nghĩ đến……

“Không biết trong rương thứ ba lại là thứ gì.”

Quân Thanh Vũ thu tâm lại, xoay người đi về phía cái rương màu đen cuối cùng.

Khi mở cái rương ra, vô số quyển sách bất ngờ chiếu vào trong mắt, sau khi Quân Thanh Vũ nhìn thấy những võ kỹ đó, tâm can cũng nhịn không được run rẩy một chút.

“Võ kỹ thượng phẩm!”

Không sai, đây đều là võ kỹ thượng phẩm, nơi này đại khái có trên trăm quyển……

Nếu có những võ kỹ này, thực lực của Quân béo và chiến đội linh thú Phong Vân sẽ càng mạnh hơn. Về phần tiểu đội Phong Vân trong Lưu Nguyệt Môn, dù sao cũng chỉ là thế lực nàng tạm thời thành lập ở trong môn phái, sẽ không vĩnh viễn thuộc về nàng, cho nên nàng cũng không suy nghĩ đến những người này.

Có thứ tốt, đương nhiên muốn để cho nhóm mập mạp trước.

Chỉ có nơi đó mới vĩnh viễn là nhà của nàng……

“Tiểu chủ nhân, ta rất hâm mộ ngươi.” Vô Đạo lão nhân cười khổ một tiếng: “Lúc ta ở thực lực bằng ngươi thì vẫn còn một mình lăn lộn, bây giờ Chu Tước Bảo Đỉnh đều đã lập xong kế hoạch cho tương lai của ngươi, cứ như vậy, tốc độ ngươi trưởng thành sẽ càng nhanh.”

Quân Thanh Vũ thu hết ba cái rương vật phẩm vào túi Càn Khôn Vạn Vật, chợt quay đầu nhìn về phía Vô Đạo lão nhân: “Tiền bối, ta sẽ không quên, ta có thể có thành tựu hôm nay, là người khổng lồ đứng ở trên vai, với ta mà nói người khổng lồ là một người chế tạo ra Chu Tước Bảo Đỉnh, một người khác chính là ngươi, cho dù tiền bối ngươi bởi vì thân phận của ta là chủ của Chu Tước Bảo Đỉnh không cho ta gọi ngươi là sư phụ, nhưng ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là sư phụ của ta.”

Nếu không có Chu Tước Bảo Đỉnh và Vô Đạo lão nhân, có lẽ cả đời này nàng sống  cũng không tốt hơn kiếp trước bao nhiêu.

Vô ĐạO lão nhân nhìn vẻ mặt kiên nghị của thiếu nữ, trong lòng hơi ấm áp, ônh đã từng cho rằng đây chính là sinh mệnh cuối, ai ngờ còn có thể dùng phương thức lấy khí linh của thần khí để bảo tồn linh hồn, hơn nữa gặp được đệ tử này.

Bởi vì nàng là chủ nhân của Chu Tước Bảo Đỉnh, cũng là chủ nhân của ông, cho nên ông mới không muốn để nàng gọi ông là sư phụ, nhưng ở trong lòng ông, làm sao mà không phải là đệ tử ông kiêu ngạo nhất?

“Tiểu chủ nhân, cả đời này, Vô Đạo ta còn có thể nhận một đồ nhi như ngươi, là vinh hạnh của ta, ngươi cũng là kiêu ngạo lớn nhất trong cả đời này của ta.”

Có thể gặp được một đệ tử như vậy, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ông.

Ban đêm.

Dưới ánh trăng như nước, thiếu nữ vốn khoanh chân ngồi ở trên giường mở hai mắt ra, trong bóng đêm yên lặng, một mùi máu tươi nhàn nhạt thông qua gió đêm thổi qua chóp mũi.

Phịch một tiếng, cửa phòng bị đụng phải mở ra, một bóng dáng màu đỏ từ ngoài cửa tiến vào.

“Hoa Lạc Y?” Sắc mặt của Quân Thanh Vũ khẽ biến, nhanh chóng từ trên giường đứng lên, cơ thể chợt lóe đã đến trước mặt nữ tử y phục đỏ: “Hoa Lạc Y, xảy ra chuyện gì?”

Hoa Lạc Y mở mắt phượng hẹp dài, lại suy yếu nhắm hai mắt lại.

Tóc đen rối loạn che kín khuôn mặt tuyệt sắc, sắc mặt của Hoa Lạc Y tái nhợt, vốn y phục đỏ là màu đỏ tươi sau khi nhiễm máu tươi càng thêm đỏ chói mắt, như hoa hồng kinh diễm khắp nơi đầy trời kia.

“Ta…… Không có việc gì.”

Khóe môi của Hoa Lạc Y cong lên một nụ cười khổ, trong mắt phượng mê người là một mảnh thống khổ.

Những người đó, cuối cùng vẫn không muốn tha cho nàng.

Mặc dù là nàng che giấu tung tích tiến vào Lưu Nguyệt Môn, bọn họ vẫn là không muốn để làm nàng sống……

Chỉ là nàng còn không thể chết được! Ít nhất bây giờ còn không thể chết được!

“Ngươi từ từ.” Quân Thanh Vũ đỡ Hoa Lạc Y từ trên mặt đất lên, mày liễu khẽ nhíu lại: “Hoa Lạc Y, có phải ngươi nên giảm béo hay không?”

Khóe môi Hoa Lạc Y hơi run rẩy vài cái, tươi cười trên mặt suy yếu kia cũng trở nên có chút miễn cưỡng, cuối cùng vẫn phát ra một tiếng thở dài.

Quân Thanh Vũ ném Hoa Lạc Y lên trên giường, nàng bố trí Trị Liệu Trận ở bốn phía, có lẽ là Trị Liệu Trận sinh ra hiệu quả, sắc mặt Hoa Lạc Y không còn tái nhợt như ban đầu nữa.

“Hoa Lạc Y, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt lộ ra một tia ngưng trọng.

Cơ thể của Hoa Lạc Y hơi chấn động, nàng suy yếu nhắm hai mắt lại, nụ cười khóe môi chua xót mà bất đắc dĩ: “Quân cô nương có từng thử qua cảm giác bị người thân hãm hại hay không?”

Người thân?

Lông mi thật dài run rẩy một chút, Quân Thanh Vũ ngước mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ tử, nhàn nhạt nói: “Ta đã từng bị người thân lừa gạt, không, những người đó không tính là người thân của ta, bọn họ cố ý đạt được tin tưởng của ta, hơn nữa từ tay của ta đoạt đi một thứ, còn nói đồ vật kia là ta trộm từ trong tay bọn họ, vì thế trục xuất ta khỏi gia tộc, ta vốn tưởng rằng như vậy cũng đã là kết cục, ai biết sau khi ta đi bọn họ vẫn không tha cho ta, triển khai mấy năm đuổi giết ta, ở trong những năm đuổi giết kia, sư phụ tận tâm dạy dỗ ta, bằng hữu dốc hết tất cả vì ta, lại vì cứu ta mà rơi vào hiểm cảnh, cuối cùng rơi vào kết quả thịt bị róc cho chó ăn.”

Giờ khắc này, khi nói đến chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, tâm nàng đã có thể bình tĩnh trở lại.

Bởi vì một đời này nàng lại gặp Gia Cát Vân lần nữa, sư phụ cũng ở chỗ nào đó chờ nàng, cho nên, nàng còn có cái gì không thỏa mãn chứ?

Qua đi dù sao cũng là đi qua, nàng sẽ quý trọng hạnh phúc không dễ có được bây giờ.

Bất kì kẻ nào cũng không thể cướp đi người nàng yêu từ trong tay của nàng, vì thế nàng không tiếc cố gắng thay đổi tất cả!

Lòng của Hoa Lạc Y hung hăng run lên, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì, đột nhiên nàng cảm thấy so với thiếu nữ này, chính mình là may mắn cỡ nào?

Chỉ vì không có người bảo hộ nàng mà rơi kết quả bi thảm như vậy……

“Hoa Lạc Y, người không phạm ta, ta không phạm người, hôm nay ta cứu ngươi, là bởi vì ngươi chưa từng xâm phạm qua ta, ta biết ngươi thích Liễu hồ ly, mặc kệ ngươi nguyện ý tin tưởng hay không, hắn chỉ là một bằng hữu rất quan trọng với ta, ta vô tình là địch với ngươi, cũng hy vọng chúng ta vĩnh viễn sẽ không trở thành kẻ địch.”

Lời nói của thiếu nữ khiến Hoa Lạc Y ngẩng đầu lên.

Lông mi nàng khẽ run lên, trên khuôn mặt tuyệt sắc còn mang theo một vẻ tái nhợt, thật lâu sau, mới cong lên một nụ cười nhợt nhạt: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của ngươi, ta đã biết tính tình của ngươi, người không phạm ta, ta không phạm người? Những lời này thật ra nói không tồi, cho nên, ta cũng không muốn làm kẻ địch với ngươi, bởi vì làm kẻ địch với loại người như ngươi, chắc chắn vạn kiếp bất phục, Quân cô nương, ngươi biết không? Liễu công tử nhìn như đối xử với bất kìa nữ nhân nào cũng đều như nhau, thật ra trong ôn nhuận của hắn lộ ra một tia xa cách, chỉ có ở trước mặt Quân cô nương ngươi, hắn mới có thể tương đối chân thật, hơn nữa ta thừa nhận, nhìn thấy ngươi và Liễu Thiếu Ngọc ở bên nhau, thật sự khiến lòng ta rất không thoải mái.”

“Cho nên ngươi trộm đi cây quạt mà Liễu hồ ly đưa ta?” Quân Thanh Vũ nhíu mày, cười như không cười nói.

Hoa Lạc Y có chút xấu hổ, đây thật đúng là cảm giác làm ăn trộm bị người bắt lấy, chỉ là nàng thật đúng là không muốn để cho hai người bọn họ ở bên nhau, bây giờ Quân Thanh Vũ không thích Liễu Thiếu Ngọc, như vậy về sau thì sao?

“Quân cô nương, về sau ta trực tiếp gọi tên ngươi có thể chứ?” Hoa Lạc Y chớp mắt phượng, cong môi nở nụ cười, không thể không nói nụ cười của nữ nhân này thật sự rất đẹp, cho dù là ở dưới tình trạng huống bị thương cũng có thể phong hoa tuyệt đại như vậy.

“Có thể.” Quân Thanh Vũ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Đêm nay ngươi ở đây, chờ vết thương của ngươi tốt thì lại trở về phòng tu luyện của ngươi.”

Hoa Lạc Y khẽ cong môi: “Được.”

……

Sau núi môn phái.

Thiếu nữ bạch y đang tấn công ở trong đàn linh thú, giơ tay chém xuống, một lát sau có không ít linh thú ngã ở trước mặt nàng, nàng lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn ánh nắng tươi đẹp phía không trung, lầm bầm nói: “Ta vào môn phái cũng hơn ba tháng rồi.”

Hơn ba tháng, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, cũng đã khiến nàng dung nhập vào trong môn phái này rồi.

Ngay ở lúc ánh mắt nàng nhìn về phía trước, đột nhiên thấy được một bong dáng quen thuộc……

“Thanh Đại?”

Lại nói tiếp từ ngày đó qua đi, nàng không còn gặp qua Thanh Đại.

Thanh Đại hiển nhiên cũng trông thấy Quân Thanh Vũ, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, rồi đi về phía nàng: “Thanh vũ sư muội, sao ngươi lại ở đây?”

“Ta đến đây rèn luyện một chút.” Quân Thanh Vũ khẽ cười, lại nói với Thanh Đại nàng vẫn tương đối có hảo cảm.

Đúng lúc này, nàng thấy được năm người phía sau Thanh Đại.

Năm người trẻ tuổi kia đều là tâm cao khí ngạo, trong đó phân biệt là ba nam hai nữ, trong đó có một người tính là người quen của Quân Thanh Vũ.

Đổng Phi Nhiên!

Nghĩ đến một ngày vũ nhục kia, Quân Thanh Vũ khẽ nheo đôi mắt lại, khóe môi nở một nụ cười lạnh.

Không nghĩ đến nhanh như vậy đã gặp lại hắn.

“Hừ.” Đổng Phi Nhiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt đảo qua khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ: “Ta tưởng là ai, thì ra là ngươi phế vật này, ngươi đến đây làm gì? Nếu là phế vật thì nên cút về tu luyện đi, cũng may bảy tháng sau chiến đấu với ta, nhưng cho ngươi thiên tài như thế nào, trong bảy tháng này cũng đừng nghĩ có tiến bộ gì, ha ha.”

Sắc mặt của Thanh Đại trầm xuống, quát to một tiếng: “Đổng Phi Nhiên!”

“Sao? Thanh Đại ngươi muốn che chở cho nàng?” Đổng Phi Nhiên khinh thường cong khóe môi lên: “Nàng xem như bùn lầy không thể đỡ tường, cho dù ngươi giúp nàng thì cũng không có tác dụng gì, chúng ta bắt đầu tiếp tục thảo luận thám hiểm.”

“Ngươi……” Thanh Đại tức đến mặt đẹp đỏ bừng, mắt đẹp lườm Đổng Phi Nhiên.

Mắt thấy hai bên nháo đến túi bụi, một tiếng quát uy nghiêm chặn ngang tầm mắt giao phong của bọn họ.

“Đủ rồi!” Nam nhân y phục xám bước lên, sắc ánh mắt bén như kiếm xẹt qua từ trên người hai người, giọng uy nghiêm nói, “Các ngươi từ vừa rồi đã gây sự đến bây giờ, đã đủ chưa? Đừng quên mục đích lần này của chúng ta! Ta mặc kệ ngày xưa các ngươi có ân oán gì, bây giờ đều buông xuống cho ta.”

Rất hiển nhiên nam nhân ở trong nhómngười này tương đối có uy tín, dù bất mãn đi nữa, Thanh Đại và Đổng Phi Nhiên cũng thu khí thế tranh phong lại.

“Thanh VŨ sư muội, ta giới thiệu cho ngươi một chút.” Thanh Đại trừng mắt nhìn Đổng Phi Nhiên, giữ chặt tay Quân Thanh Vũ, nói: “Vị nữ tử măc thanh y kia chính là Miêu Miêu xếp hạng thứ mười một trong bảng đệ tử nội môn, nữ tử y phục tím còn lại là Lâm Tử Nhi đứng thứ tám, nam nhân thoạt nhìn tương đối đơn giản kia là Lâm Phong đứng thứ bảy, cũng là ca ca của Lâm Tử Nhi, về phần áo xám chính là Nghiêm Nghị đứng thứ sáu.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, cứ như vậy, xếp hạng thứ sáu đến thứ mười một bảng đệ tử nội môn đều đến đông đủ.

Đứng thứ chín, bất ngờ đó là Đổng Phi Nhiên có thù oán với nàng.

“Nghiêm Nghị sư huynh, ta có thể mời Thanh Vũ sư muội gia nhập không?”

“Cái gì?” Đổng Phi Nhiên không đợi Nghiêm Nghị trả lời đã nhảy dựng lên: “Ta không đồng ý, dựa vào cái gì để phế vật này gia nhập chúng ta? Nàng chỉ biết kéo chúng ta lui về phía sau, ta tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này!”

Mọi người đều nhíu mày lại, Đổng Phi Nhiên luôn mồm gọi Quân Thanh Vũ là phế vật, nàng mười sáu tuổi đã trở thành Hậu Thiên thất cấp vẫn là phế vật, vậy những người khác thì tính là cái gì?

“Thanh Đại sư tỷ, Đổng Phi Nhiên nói cũng không có sai, lần này chúng ta thăm dò tương đối nguy hiểm, nếu để vị sư muội này gia nhập, không phải sẽ càng nguy hiểm sao?” Miêu Miêu nhíu mày liễu lại, tuy bình thường nàng không thích cách làm người của Đổng Phi Nhiên, nhưng chuyện này hắn nói cũng không có gì sai.

Ngay cả bọn họ đều không bảo đảm được an toàn bản thân, nàng là một Hậu Thiên thất cấp thì có thể làm được cái gì?

“Sao các ngươi biết nàng nhất định sẽ kéo về phía sau?” Thanh Đại khẽ nở nụ cười: “Nghiêm Nghị sư huynh, ở đây người quyết định là ngươi, ngươi nói đi?”

Nghiêm Nghị ngẩng đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, cũng không nói lời nào, hắn trầm mặc thật lâu, nửa ngày sau gật đầu: “Ta đồng ý để nàng gia nhập.”

“Nghiêm Nghị sư huynh!”

Thấy thế mấy người khác trong lòng cả kinh, kinh ngạc nhìn về phía Nghiêm Nghị.

Vì sao Nghiêm Nghị sư huynh phải đồng ý một con ghẻ gia nhập? Hơn nữa thêm một người, đồ vật có được sau đó không phải sẽ chia cho nàng một phần sao?

“Thanh Đại, các ngươi muốn đi làm gì?” Quân Thanh Vũ quay đầu nhìn về phía Thanh Đại, nghi hoặc hỏi.

Thanh Đại che miệng cười, nụ cười kia vô cùng xinh đẹp, ở trên mặt nàng có vẻ càng thêm động lòng người, hai lông mày đẹp đều sinh động lên.

“Trước đó không lâu ta và Lâm Phong đều phát hiện một huyệt động ở sau núi, đi vào dò xét một phần, kết quả gặp một linh thú hung bạo lại lập tức chạy ra, ở nơi đó nhất định chôn dấu bảo bối gì đó, cho nên lần này mới mời vài người đi trước, Thanh Vũ sư muội, ngươi có nguyện ý đi xem với chúng ta hay không?”

Ánh mắt Quân Thanh Vũ chợt lóe, nói: “Được, chúng ta đi xem đi.”

Bảo bối?

Nàng luôn cảm thấy hứng thú với bảo bối……

Đổng Phi Nhiên hừ lạnh một tiếng, rất khinh thường nói: “Vậy ngươi cũng phải có mệnh để ra, lấy thực lực của chúng ta nếu đánh không lại linh thú kia còn có thể chạy thoát, ngươi thì khó nói, nói không chừng sẽ ném mạng ở đây.”

Quân Thanh Vũ cũng không thèm nhìn chó điên la hoảng này một cái, chuyển ánh mắt về phía Thanh Đại. Đổng Phi Nhiên thấy nữ nhân này căn bản không để ý đến mình, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Đây chính là lòng tham không đủ rắn nuốt voi.

Nàng cho rằng đó là đâu? Nàng muốn đi thì đi? Tốt nhất chết ở nơi đó, về sau hắn đỡ phải tự mình ra tay! Bất kì ai tổn thương đệ đệ hắn đều đáng chết!

Đáy mắt Đổng Phi Nhiên xẹt qua một tia lạnh lùng, trên người dần lộ ra một tia sát ý, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt của Nghiêm Nghị phóng đến, hắn vội vàng thu sát khí lại, khóe môi nở một nụ cười khinh bỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.