Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 61: Kết cục cuối cùng của vật hi sinh



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Mọi người cũng có cảm giác như nhau, linh hồn của nữ nhân này cũng cường đại đến thái quá, không biết nàng đến đây bị phạt hay là nhận phần thưởng.

Thất Dạ nhíu mày kiếm lại, từ trên mặt đất đứng lên, xích sắt trên tay chân phát ra tiếng vang thanh thúy, khuôn mặt anh tuấn giơ lên độ cong xinh đẹp, hắn đứng ở trước mặt Quân Thanh Vũ, cuồng ngạo không kềm chế được nhìn thiếu nữ lùn hơn hắn nửa cái đầu, giọng nói trầm thấp khàn khàn kia cũng không phải rất êm tai, lại có mười phần từ tính.

“Nếu Thất Dạ ta có thể đi ra ngoài, về sau sẽ chỉ đi theo ngươi.”

Không chỉ là mấy tháng trợ giúp này, còn là bởi vì nghị lực và thiên phú kinh người của thiếu nữ.

Ở trên đại lục, tổng cộng chia làm hai loại người, một loại là nhìn thấy năng lực của người khác vượt qua ngươi thì sinh ra tính ghen ghét với nàng, một loại khác chính là thần phục với người có thiên phú mạnh hơn ngươi.

Mà Thất Dạ rõ ràng là thuộc về loại thứ hai. Thực lực của thiếu nữ này hoàn toàn thuyết phục hắn, khiến hắn cam tâm tình nguyện thu cao ngạo trong lòng lại.

“Xích sắt trên tay ngươi không thể cởi bỏ sao?” Quân Thanh Vũ nhìn về phía xích sắt đã rỉ sắt trên tay chân của hắn.

Thất Dạ cười ha ha hai tiếng, không cho là đúng nói: “Xích sắt này là Cố Ngôn đặc biệt chế tạo cho ta, dùng kiếm không thể chặt đứt, nhưng nhiều năm như vậy ta cũng đã quen rồi.”

“Phải không?”

Quân Thanh Vũ trầm tư nửa ngày, chợt kêu: “Hỏa Linh, ra đi!”

Xoạt!

Trong nháy mắt, một ngọn lửa như u hỏa chợt hiện lên ở trước mặt Quân Thanh Vũ, so với mồi lửa lúc trước Tiểu Hoàng Nhi để nàng hấp thu, thì rõ ràng trưởng thành hơn nhiều……

Quân Thanh Vũ chậm rãi nâng tay lên, ngọn lửa như có linh tính ở trước mặt dần dần bị kéo dài ra, hóa thành một trường kiếm xoẹt một tiếng chém về phía xích sắt trên tay chân của Thất Dạ.

Keng!

Một tiếng thanh thúy vang lên, xích sắt trói chặt tay chân của Thất Dạ bị cắt thành hai đoạn rơi xuống mặt đất.

“Thất Dạ!” Trên khuôn mặt kiều mị của Mị Nhi lộ ra vẻ vui sướng: “Cuối cùng xích sắt của ngươi là đứt, đây thật sự là quá tốt.”

Thất Dạ sửng sốt một chút, tiện đà phá lên cười: “Tuy ta nói đã quen loại cuojc sống này, nhưng không có xích sắt nặng nề này thì thật đúng là khiến người ta nhẹ nhàng, ha ha!”

Quân Thanh Vũ giơ tay thu Hỏa Linh về, ánh mắt thanh lãnh hơi đảo qua mảnh biển lửa đỏ thắm này: “Chúng ta nghĩ cách đi ra ngoài.”

“Đi ra ngoài?” Mị Nhi ngơ ngẩn chớp đôi mắt, nở nụ cười khanh khách: “Ngục đầu, ngươi nói thật sự buồn cười, thời hạn chúng ta thi hành án chưa đủ, sao có thể đi ra ngoài?”

“Chúng ta có thể đi vào, thì nhất định có thể đi ra ngoài, cho dù ta không biết ta đến đây nơi này bao nhiêu lâu, nếu đã được chỗ tốt, vậy cũng nên rời đi.”

Quân Thanh Vũ vuốt cằm trầm tư, lại vào lúc này, phía trước truyền đến một tiếng nổ vang, chấn động đến toàn bộ mặt đất đều run rẩy vài cái.

“Đi, chúng ta sang bên kia đi!”

……

Ầm!

Ầm ầm ầm!

Dưới không trung, nắm đấm của nam nhân hung hăng dừng ở trên cửa Linh Hồn Luyện Ngục, ống tay áo của cánh tay phải đều bị chấn động đến dập nát, lộ ra cánh tay làm người khiếp sợ kia.

Mu bàn tay của hắn huyết nhục mơ hồ, toàn bộ cánh tay đều vì uy lực của đại môn mà nứt toác ra, máu tươi từ vết nứt từ từ chảy ra, như từng gân máu trải rộng ở toàn bộ cánh tay.

Tất cả mọi người đều nhìn đến kinh hồn táng đảm.

Ở trong vòng năm tháng Quân Thanh Vũ tiến vào Linh Hồn Luyện Ngục, nam nhân này chưa từng ngừng lại, như không biết đau đớn là gì, chỉ là từng cái lại từng cái đánh lên cửa của Linh Hồn Luyện Ngục.

“Haiz!” Sơn Dung thở dài thật mạnh, nôn nóng nói: “Cũng không biết người phái đi tìm kiếm Đá Linh Hồn đã trở lại chưa, vì nhanh chóng tìm Đá Linh Hồn, Hiên Nhi đã tự mình dẫn người đi trước, nhưng cho dù như vậy cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể hoàn thành.”

Nếu còn tiếp tục như vậy, cánh tay phải của nam nhân này sẽ phải tàn phế……

Bụp!

Ở dưới kiên trì bền bỉ công kích của nam nhân, rốt cuộc cửa của Linh Hồn Luyện Ngục nứt ra một khe hở thật dài, khi thấy một màn như vậy, đột nhiên Sơn Dung chấn động, không thể tưởng tượng nói: “Không có khả năng! Cho dù cửa của Linh Hồn Luyện Ngục là một trăm cường giả Thánh Cảnh cũng không thể phá vỡ nó, đây…… Đây là làm được như thế nào?”

Quá không thể tưởng tượng!

Nam nhân kia là quái vật sao?

Sơn Dung khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, nhìn bóng dáng tuyết trắng phiêu nhiên mà đứng trong hư không kia. Rồi sau đó Vô Tình lại nâng nắm đấm đầm đìa máu tươi lên lần nữa, tụ toàn bộ lực lượng ở trên cánh tay, ầm một tiếng, lực lượng cường đại bỗng nhiên đánh về phía đại môn.

Ầm!

Đại môn sắt đỏ ở dưới ánh mắt của mọi người, biến thành vô số mảnh nhỏ, như ánh sáng đỏ từ từ rơi xuống……

Cửa của Linh Hồn Luyện Ngục lại bị phá vỡ!

Khuôn mặt của tất cả mọi người lộ ra vẻ kinh ngạc, khuôn mặt dại ra nhìn về phía nam nhân như tiên nhân kia……

Trong đại môn bị phá vỡ, một bóng dáng thanh lệ bước nhanh ra, Quân Thanh Vũ cảm nhận được ánh nắng đã lâu, còn chưa kịp phát ra cảm thán đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp.

“Vô Tình.”

Cơ thể của Quân Thanh Vũ cứng đờ, hơi cúi đầu, đột nhiên, cánh tay đầm đìa máu tươi của nam nhân dừng ở trong tròng mắt của nàng, tim đột nhiên chấn động.

“Tay của chàng bị làm sao vậy? Vì sao lại bị trọng thương như vậy.”

Vô Tình không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nàng, cho đến khi cảm nhận được hương vị quen thuộc trên người đối phương, căng thẳng mấy ngày này mới hạ xuống.

Quân Thanh Vũ nhìn tay của nam nhân, lại nhìn về phía đại môn rõ ràng là bị ngoại lực phá vỡ ở phía sau, kia trong nháy mắt, trái tim nàng chợt co rút: “Có phải chàng phá vỡ đại môn, cho nên mới khiến tay của chàng bị thương hay không?”

Nam nhân rũ mắt, nhìn thật sâu vào thiếu nữ trong lòng: “Nàng không có việc gì thì tốt rồi.”

Nàng không có việc gì thì tốt——

Lòng của Quân Thanh Vũ hung hăng chấn động, cảm giác đau lòng kia khiến nàng hơi nhíu mày, nàng dùng sức chớp mắt, mới thấy rõ nam nhân cách đám sương trước mặt kia.

“Vô Tình, chàng thật sự là một tên ngu ngốc!”

Tay nàng rơi xuống trên lưng nam nhân, ôm chặt nam nhân trước mắt, khuôn mặt thanh lệ nở nụ cười tuyệt mỹ.

Đầu tóc của hai người ở trong gió dây dưa, bạch y khẽ bay, tình cảnh ôm nhau kia đẹp như là một bức họa, khiến tâm thần của người ta bất giác nhộn nhạo.

“Ha ha, cuối cùng chúng ta cũng rời khỏi nơi đó!”

Một tiếng cười cuồng ngạo từ phía sau truyền đến.

Khi nghe thấy giọng điệu quen thuộc này, sắc mặt của Cố Ngôn chợt đại biến: “Không tốt! Cửa của Linh Hồn Luyện Ngục bị hủy, gia hỏa đáng chết kia đã ra rồi!”

Ông vĩnh viễn không thể quên một màn năm năm trước, là nam nhân này đốt hang ổ của ông, còn đại chiến bảy ngày bảy đêm với ông, trở thành sỉ nhục lớn nhất từ lúc chào đời tới nay của ông.

Đương nhiên, cũng thay đổi sắc mặt còn có La Phàm.

Cố Ngôn chỉ cảm thấy sỉ nhục, rốt cuộc với thực lực của ông, nam nhân kia còn không giết được ông, nhưng mình lại thật sự sợ hãi!

Năm đó nếu không phải ông ta dùng phương pháp âm hiểm, cho dù nhiều người như vậy cũng không thể nhốt hắn! Với mình, nam nhân kia đã hận thấu xương.

Một trường bào màu đen như ưng xẹt qua, dừng ở trước mắt mọi người.

Khóe môi của nam nhân khẽ cong, vết sẹo trên khuôn mặt anh tuấn vì nụ cười này càng thêm khiếp người, hắn cuồng ngạo nâng mắt đen lên, ánh mắt sắc bén khí phách như chim ưng khi nhìn thấy La Phàm đang run rẩy trong đám người thì đột nhiên trầm xuống, tàn nhẫn cười to hai tiếng.

“Lão hỗn đản, năm đó cũng dám đào bẫy với ta, hại ta bị cầm tù lâu như vậy, ngày ngày bị thống khổ, bây giờ đến ngày chết của ngươi rồi!”

Xoạt!

Cơ thể mạnh mẽ của nam nhân xẹt qua không trung, như tia chớp bắn về phía La Phàm.

La Phàm sợ tới mức sắc mặt đại biến, vội vàng kêu cứu nói: “Môn chủ, cứu ta!”

“Nhanh!” Khuôn mặt của Cố Ngôn trầm xuống: “Nhanh đi ngăn tiểu tử thúi kia lại, mau đi!”

Trong phút chốc, mọi người rút vũ khí ra muốn đi trợ giúp La Phàm, nhưng vào lúc này, một giọng nói thanh lãnh cũng không phải rất cao lại rõ ràng truyền vào tai của mọi người.

“Hoàng Nhi, phàm là người đi trợ giúp La Phàm, đều là đồ ăn đêm nay của con.”

Vừa dứt lời, một ánh sáng đỏ từ trên người Quân Thanh Vũ bắn ra tới, bỗng nhiên mọi người nhìn thấy một nữ hài phấn điêu ngọc trác đứng ở trước mặt nàng.

Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to ngây thơ, cao hứng vỗ tay cười nói: “Thật tốt quá, các ngươi nhanh đi giúp ông ta đi, như vậy Hoàng Nhi sẽ có một bữa ăn ngon.”

Nghe được lời này, người vốn đang muốn đi trợ giúp La Phàm thoáng chốc dừng chân lại.

Không phải là bởi vì Tiểu Hoàng Nhi uy hiếp, mà là bởi vì nha đầu này là sư công của môn chủ, ai có gan lớn dám cãi mệnh lệnh của nàng như vậy?

Chỉ có thể cầu cho La Phàm tự cầu nhiều phúc……

Ánh mắt của La Phàm hiện ra tia tuyệt vọng, khuôn mặt già nư tái nhợt, sợ hãi nhìn nam nhân đang cười cuồng ngạo kia.

“Lão hỗn đản, lúc trước ngươi thiết kế bắt ta, có nghĩ tới một ngày kia sẽ rơi vào trong tay của ta hay không? Ha ha!” Thất Dạ cuồng ngạo không kềm chế được phá lên cười.

Năm năm này, hắn vẫn đều luôn muốn đánh lão hỗn đản này gãy hết xương cốt rồi sau đó lại đánh gãy tiếp, như thế mới có thể báo mối thù năm năm……

Nghĩ như vậy, Thất Dạ cũng thật sự làm như vậy.

Hắn nâng nắm đấm lên hung hăng đánh ở trên ngực của La Phàm, ngay lập tức ngực của ông ta lõm vào một mảng to, cơ thể đột nhiên bay về phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ha ha, lão hỗn đản, bây giờ ta sẽ khiến cho ngươi nếm thử một chút tư vị cái gì gọi là sống không bằng chết! Ai bảo ngươi thiết kế bắt ta, ai bảo ngươi đưa ta vào trong Linh Hồn Luyện Ngục!”

Từng nắm đấm Thất Dạ đều dung hết sức.

Năm đó bằng vào lực lượng của hắn, cho dù hai quyền cũng khó địch lại bốn tay, chạy trốn cũng không phải là việc gì khó, nếu không phải là lão hỗn đản đáng chết này, năm năm này hắn khỏi phải nói là tiêu sái bao nhiêu!

Cố Ngôn hoảng sợ nhìn Thất Dạ từng quyền đánh gãy của xương sườn La Phàm, rồi nối từng cái lại, sau đó lại đánh gãy…… Bỗng nhiên hung hăng rùng mình.

Đây căn bản là sống không bằng chết!

Ông ta theo bản năng rụt về phía sau vài bước, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, hy vọng ở một khắc kế tiếp, không có ai phát hiện ra ông ta……

“Lão nhân, vì sao ngươi lại ở chỗ này?”

Khi Quân Thanh Vũ giúp Vô Tình đặt xong Trị Liệu Trận thì ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái đã thấy được Sơn Dung mặt đầy tươi cười, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“Ngươi luyện chế trận pháp tam cấp thế nào rồi? Trước khi ta rời đi đã phân phó qua ngươi, trong vòng nửa tháng rút ngắn thời hạn luyện chế trận pháp đến một canh giờ, bây giờ qua nhiều tháng như vậy, trình độ của ngươi tăng lên thế nào rồi?”

Sơn Dung ngơ ngác chớp mắt, có chút ngượng ngùng gãi đầu: “Cái này…… Một chút tiến bộ cũng đều không có.”

Không có biện pháp, mấy tháng này ông đều ở đây, căn bản không có thời gian đi luyện chế trận pháp.

“Một chút tiến bộ cũng đều không có?” Quân Thanh Vũ nhướng mày nở nụ cười: “Bây giờ đã qua bao lâu rồi? Ngươi lại nói với ta một chút tiến bộ ngươi cũng đều không có? Lão nhân, ngươi có còn muốn ở trong vòng nửa năm tăng lên tới Luyện Trận Sư tứ cấp không?”

“Muốn, đương nhiên muốn!”

Đây không phải vô nghĩa sao, ông nằm mơ cũng đều nghĩ đến Luyện Trận Sư tứ cấp.

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ trầm xuống: “Vậy còn không nhanh tiếp tục đi luyện trận!”

“Vâng, ta đi ngay đây.”

Nói xong lời này, Sơn Dung không hề chờ Quân Thanh Vũ phân phó, xẹt một tiếng chạy về phía sau núi, tốc độ kia nhanh đến khiến cho mọi người cứng lưỡi.

Ánh mắt kinh ngạc của mọi người thu về từ trên người Sơn Dung, dừng ở trên khuôn mặt bất đắc dĩ của Quân Thanh Vũ……

Sơn Dung tiền bối cũng cần người dạy? Đường đường là cường giả Thánh Cảnh, nàng lại dạy dỗ ông như đệ tử? Hơn nữa hình như Sơn Dung tiền bối rất sợ nàng……

Càng khiếp sợ hơn là một số luyện Trận Sư ở đây.

Người khác không rõ ràng lắm, nhưng chính bọn họ biết rõ ràng Sơn Dung không có thiên phú luyện trận, thậm chí lão nhân đã từng đi hỏi qua bọn họ kinh nghiệm về phương diện luyện trận, nhưng ông lại thật sự là một gà mờ.

Bây giờ lại có thể luyện chế ra trận pháp tam cấp? Còn có thể ở trong nửa năm đột phá đến tứ cấp?

Còn có cái gì khiến cho người ta nói không ra lời hơn việc này sao?

Bạch Y cắn chặt môi, cơ thể run nhè nhẹ.

Có thể khiến một gà mờ đột phá Luyện Trận Sư? Thiên tài ở đâu mới có thể làm được? Nữ nhân này căn bản không phải là người, khó trách Sơn Dung tiền bối sẽ lau mắt mà nhìn với nàng.

“Thanh vũ sư tỷ.” Thanh Đại chạy nhanh tới, từ trên xuống dưới đánh giá Quân Thanh Vũ, mỉm cười nói: “Ngươi không có chuyện gì chứ?”

Với nữ tử từ khi tiến vào môn phái đã quen biết này, Quân Thanh Vũ lại rất có hảo cảm, nàng dịu dàng cười, gật đầu, nói: “Không có gì không tốt, nếu không phải nhớ tiểu đội Phong Vân, còn có Vô Tình…… Ta thật muốn ở bên trong ngây ngốc một đoạn thời gian.”

Nụ cười trên mặt Thanh Đại cứng lại, ngạc nhiên nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ này: “Còn…… Còn muốn ngây ngốc một đoạn thời gian? Đó là Linh Hồn Luyện Ngục xử phạt nghiêm khắc nhất trong môn phái mà.”

“Không sai.” Hai mắt của Quân Thanh Vũ đầy ý cười, ánh mắt hơi đảo qua mọi người, cuối cùng dừng ở trên người Cố Ngôn: “Môn chủ, có một chuyện ta không biết có thể nói không.”

Cố Ngôn bị hoảng sợ, run rẩy đi ra: “Sư…… Sư công, không biết sư công có cái gì phân phó, vãn bối tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó.”

Sư công? Vãn bối?

Lần này đến phiên Quân Thanh Vũ ngây ngẩn cả người, những việc này là gì? Nàng có già như vậy sao?

“Sư công, người là sư phụ của sư phụ ta, cũng chính là sư công của ta.” Cố Ngôn thật cẩn thận nhìn Quân Thanh Vũ, sợ hãi nói.

“Sư phụ của ngươi? Sư phụ của ngươi là ai?”

“A……” Cố Ngôn ngơ ngẩn, kinh ngạc nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Sư phụ ta chính là Sơn Dung, sư công ngươi không biết sao?”

“Không biết.” Quân Thanh Vũ rất thành thật gật đầu: “Lão nhân kia không phải nói không muốn bái ta làm thầy? Còn nói học tập lẫn nhau, vậy sao lại thế này? Thôi, không nghĩ những thứ vô dụng đó nữa, môn chủ, ta có một đề nghị với Lưu Nguyệt Môn.”

“Sư công ngươi gọi tên vãn bối là đủ rồi, bằng không chính là giết vãn bối.” Cố Ngôn lau mồ hôi trên trán: “Thật ra không phải là sư công nói ta cũng biết sư công muốn sửa điều lệ cho vãn bối, cho phép đệ tử Lưu Nguyệt Môn tàn sát lẫn nhau, nếu đây là mệnh lệnh của sư công, vãn bối tất nhiên……”

“Không.” Quân Thanh Vũ lắc đầu, chặn ngang lời nói của Cố Ngôn: “Lưu Nguyệt Môn gian cấm đệ tử chém giết cũng không phải là chuyện xấu, chỉ là ta không thể chịu đựng người khác đè lên đầu mà thôi, ta muốn nói chính là, có thể khiến hỏa trong Linh Hồn Luyện Ngục trở nên mạnh hơn được hay không?”

“……”

“Ở trong Linh Hồn Luyện Ngục kia thật sự khiến cho người ta có một cảm giác rất sảng khoái, đáng tiếc hỏa lực không đủ mạnh, không thể khiến ta sảng khoái hơn, hơn nữa nếu hỏa lực cường đại, ta cũng sẽ không cho tới hôm nay mới đột phá, một tháng trước là có thể thăng cấp, lần sau sửa được cửa của Linh Hồn Luyện Ngục rồi, nhớ rõ tăng hỏa lực lớn lên, ta còn muốn đi vào sảng khoái một lần nữa.”

Cố Ngôn ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời ngay cả lời nói đều không nói nên lời, cũng chỉ là ngây ngốc như thế này nhìn Quân Thanh Vũ, đến nỗi ngay cả mình là ai cũng đều quên mất……

Linh Hồn Luyện Ngục bị đệ tử Lưu Nguyệt Môn coi là địa ngục, nàng lại nói gì đó? Rất sảng khoái? Không đủ mạnh? Còn muốn lại đi vào sảng khoái một lần nữa?

Nàng xác định nàng không phải là đang cố ý chọc giận người chứ?

“Bịch!”

Cơ thể của Bạch Y mềm nhũn, hung hăng ngã ngồi xuống đất, một khắc kia, trong lòng nàng là bi thương vô tận, trên khuôn mặt tái nhợt nở một nụ cười chua xót.

Vì trừng phạt nàng mà mình gặp tội như vậy, nhưng cuối cùng thì sao?

Linh Hồn Luyện Ngục lại thành nơi để nàng hưởng thụ, còn mượn uy lực của ngọn lửa để đột phá?

Bạch Y nở nụ cười, nụ cười kia chật vật đến cực điểm, nàng từ từ nhắm hai mắt lại, đây là lần đầu tiên cảm giác được làm người thất bại……

“A, đúng rồi, còn có một việc.”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười kia rơi vào trong mắt Cố Ngôn bất giác hung hăng rùng mình, trong ánh mắt toát ra tia hoảng sợ.

“Hình như Thất Dạ có thù oán với ngươi, những người phía sau ta cũng rất bất mãn với ngươi, cho nên……” Quân Thanh Vũ ngừng lại một chút, khẽ cười nói: “Ngươi để cho bọn họ đánh một trận để xả giận đi, yên tâm, bọn họ xuống tay tương đối có chừng mực, sẽ không khiến ngươi chết, nhiều lắm là liệt nửa người, hoặc là diệt sạch đời sau.”

Nếu Cố Ngôn gọi nàng là sư công, điều kiện lợi dụng tốt như thế sao có thể từ bỏ? Bọn Mị Nhi đã sớm bất mãn với Cố Ngôn, Thất Dạ có thâm cừu đại hận với ông ta, mà những người này đã là trở thành thuộc hạ của nàng, tự nhiên là phải tranh thủ phúc lợi cho bọn họ.

“Ngục đầu, ngươi thật sự là quá tốt.” Mị Nhi hưng phấn xoa tay hầm hè, ha hả nở nụ cười: “Cố Ngôn này có mắt không tròng, thăng tên La Dật kia làm đường chủ Chấp Sự Đường, dựa vào cái gì nam nhân có thể câu tam đáp bốn, nữ nhân thông đồng chính là phạm tội? Còn nói ta sẽ là yêu nữ gây họa cho môn phái, nhốt ta vào trong Linh Hồn Luyện Ngục, ta đã sớm nghẹn một bụng lửa giận, cho dù không vì Thất Dạ, thì chúng ta cũng vì mình, cũng muốn dạy dỗ ông ta một trận!”

Mị Nhi cũng không cho rằng mình có tội, nàng tu luyện chính là công pháp mị thuật và song tu, tự nhiên muốn đi thông đồng với nam nhân, nhưng mà nàng cũng có chuẩn tắc của mình, không da mặt dày dây dưa không thôi, cũng không đi cưỡng gian nam nhân, dựa vào cái gì mà nhận định nàng có tội?

Không phải cũng có một số nam đệ tử cũng là tai họa cho không ít nữ tử nhà lành sao? Vì sao bọn họ thuộc về vô tội? Chỉ bởi vì nàng là nữ nhân? Như vậy quá không công bằng.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Nhìn những người hùng hổ đi đến đó, Cố Ngôn vội vàng lui về phía sau vài bước, ông ta vừa định nâng tay lên phản kháng, lại nghĩ đến lời nói vừa rồi của Quân Thanh Vũ, chỉ có thể ngượng ngùng thả tay xuống.

“Làm gì?” Vương Bác cười ha ha hai tiếng: “Chúng ta bị nhốt nhiều năm như vậy, đã sớm có một bụng oán khí, bây giờ đến chúng ta trút giận, các huynh đệ đều lên cho ta, đánh chết tên này!”

Bị nhốt ở trong Linh Hồn Luyện Ngục, có bao nhiêu người xấu là chân chính tội ác tày trời? Mà tiêu dao bên ngoài, lại có bao nhiêu là vô tội?

Thế giới này tiêu chuẩn bình luận tốt xấu rất đơn giản, nhìn ngươi thực lực mạnh yếu và bối cảnh lớn nhỏ……

Mọi người đi lên vây quanh, bao vây lấy Cố Ngôn, mà ở trong nhiều người vây quanh như vậy phát ra một tiếng hét thê lương.

“Không!”

Nhưng rất nhanh, một trận tiếng tay đấm chân đá chôn vùi tiếng hét của đối phương……

Quân Thanh Vũ đưa mắt nhìn về phía sắc mặt tái nhợt của Bạch Y, từ từ đi đến, nháy mắt theo nàng đi vào, một cổ sát khí mãnh liệt bắn ra.

“Là ngươi phong ấn thực lực của Hồng Ngọc?”

Cơ thể của Bạch Y lui về phía vài cái, cơ thể khẽ run rẩy. Không đợi nàng kịp nói cái gì đó, một giọng nói không nóng không lạnh khẽ truyền đến.

“Ta luôn là người có thù báo thù, có ân báo ân, nếu ngươi phong ấn lực lượng của Hồng Ngọc, vậy  ta sẽ tặng cho ngươi trừng phạt như thế.” Quân Thanh Vũ hơi ngước mắt, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên người bạch Y: “Hoàng Nhi, phong ấn nàng ta.”

Tiểu Hoàng Nhi có chút tiếc hận, nếu có thể coi nàng ta như chất dinh dưỡng thật là tốt biết bao, nhưng nàng biết ý tưởng của mẫu thân, giết nàng ta quá dễ dàng, còn không bằng dập nát cao ngạo của nàng ta thì thống khoái hơn.

Ầm!

Vô số ngọn lửa cuốn về phía Bạch Y, xoát một tiếng dũng mãnh xông vào thân thể của nàng ta, giờ khắc này, nàng ta cảm giác có một ngọn lửa nóng cháy đang thiêu đốt thân thể của nàng ta, cảm giác đau đớn kịch liệt kia khiến nàng ta hét to ra tiếng: “A a a!”

Đau! Hơn nữa không phải là đau bình thường! Ở dưới ngọn lửa kia, nàng ta cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều sắp hòa tan……

Ngọn lửa cũng không đốt cháy liên tục bao lâu, nhưng với Bạch Y mà nói lại dài như một thế kỷ, cho đến khi nàng ta cho rằng trong thân thể của mình sẽ bị ngọn lửa đốt thành tro tàn, thì cảm giác nóng cháy kia mới từ từ rút đi……

Bạch Y suy yếu nằm trên mặt đất thở hồng hộc, trên mặt trắng tròn chảy mồ hôi đầm đìa, nàng nghĩ tới thống khổ vừa rồi kia, lòng hung hăng run rẩy.

“Mẫu thân, Hoàng Nhi gặp rắc rối.” Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to ngập nước, vô cùng đáng thương nhìn Quân Thanh Vũ.

Quân Thanh Vũ nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi…… Vừa rồi Hoàng Nhi không cẩn thận dùng sức quá mạnh, hoàn toàn phế đi đan điền của nàng ta rồi.”

Thực lực bị phế và phong ấn đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu một người bị phế lực lượng, vậy đại biểu cả đời này nàng ta đều là phế vật.

Quân Thanh Vũ mỉm cười: “Phế thì phế thôi, Hoàng Nhi cũng không làm sai.”

“Nhưng mà……” Trong mắt to ngây thơ của Tiểu Hoàng Nhi lúc này chứa đầy nước mắt, thật cẩn thận nhìn Quân Thanh Vũ: “Hoàng Nhi quá ngu ngốc, vừa rồi phóng lực lượng vào trong cơ thể của nàng ta, còn có một lực lượng chưa lấy ra được như vậy, Hoàng Nhi thật sự không phải cố ý.”

Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn sắc mặt đau đến tái nhợt của Bạch Y, không nhanh không chậm nói: “Tịch thu thì tịch thu rồi, không có gì ghê gớm, Hoàng Nhi không cần tự trách.”

“Mẫu thân không tức giận là được.”

Hoàng Nhi vùi đầu ở trong lòng Quân Thanh Vũ, lúc rũ mắt to ngây thơ thì hiện ra một tia xảo trá, khóe môi cong lên như tiểu hồ ly nở nụ cười âm hiểm.

Ai bảo a di xấu xí kia chẳng những phong ấn Hồng Ngọc, còn thừa dịp Hoàng Nhi và Chu Tước thúc thúc trợ giúp tiểu lão hổ khôi phục thực lực thì bắt nạt mẫu thân, nàng chính là không chỉ muốn thực lực của nàng ta phế đi, còn muốn mỗi thời mỗi khắc thừa nhận thống khổ bị lửa của Phượng Hoàng đốt.

Bạch Y đau đớn đến khuôn mặt vặn vẹo, lăn lộn trên mặt đất không thôi, nàng dùng ánh mắt oán hận lườm Tiểu Hoàng Nhi, nhưng rất nhanh lại bị một trận đau đớn kịch liệt hơn bao trùm……

Tiểu Hoàng Nhi trộm làm mặt quỷ với Bạch Y trộm, hừ hừ hai tiếng, xáu xí này còn dám lườm nàng, không biết ngọn lửa kia tùy thời nàng đều có thể khống chế sao? Chỉ cần một ý niệm là lục phủ ngũ tạng của xấu xí này đều sẽ hóa thành tro……

Dưới tình huống như vậy còn dám lườm nàng.

“Vô Tình, Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi.”

Quân Thanh Vũ cười nhàn nhạt, cho dù là La Phàm hay là Bạch Y, chuyện của bọn họ đều có thể hạ màn rồi, bây giờ cũng không biết thương thế của Hoa Lạc Y khôi phục như thế nào……

Khi rời đi nàng lại nhìn về phía Thất Dạ, nhíu mày lại, nói: “Thất Dạ, sau khi các ngươi kết thúc có thể lựa chọn rời đi, hoặc là phòng tu luyện đến số chín tìm ta.”

“Ha ha.” Thất Dạ cuồng ngạo cười to hai tiếng, ánh mắt kính nể nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Từ nhỏ đến lớn Thất Dạ ta chưa từng bội phục ai, ngươi là người duy nhất ta kính nể, cho nên, ở trong Linh Hồn Luyện Ngục, ngươi là ngục đầu của chúng ta, đi ra cũng là như vậy, huống chi chúng ta cơ bản đều là không có nơi để đi, đi theo ngươi cũng không sao, ta tin tưởng rồi sẽ có một ngày, chúng ta sẽ có thành tựu với ngươi.”

Đây mới là mục đích chân chính của Thất Dạ.

Linh hồn lực cường đại như nàng, từ lúc chào đời tới nay mình cũng chưa gặp qua, nếu có thể đi theo nàng, còn mạnh hơn một mình bọn họ lang bạt rất nhiều.

“Được, ta ở trong phòng tu luyện chờ các ngươi.”

Có lẽ lúc này, nàng thật sự nên cảm ơn Bạch Y, nếu không phải có nàng ta, nàng cũng không thể đột phá nhanh như vậy, cũng không thu phục được một đám thuộc hạ như vậy.

……

Trong phòng tu luyện thứ chín, khi biết được Quân Thanh Vũ bình an trở về, đám người Ba Lâm vội vàng chạy vào, khi nhìn thấy thiếu nữ bình an không có việc gì, đáy lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Đội trưởng, ngươi vẫn tốt chứ?”

“Ta rất không tồi.” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt cười, chỉ là nghĩ đến cánh tay của Vô Tình, lòng đột nhiên trầm xuống, tuy chữa thương ở dưới Trị Liệu Trận, vết thương của hắn đã chậm rãi khôi phục, nhưng mà ai có thể tưởng tượng được là lúc đầu nàng nhìn thấy cánh tay thiếu chút nữa bị hỏng kia thì kinh hãi bao nhiêu?

Vì cứu nàng, sợ là hai cánh tay đều trở nên tàn phế, có lẽ nam nhân này còn sẽ dùng chân tiếp tục công kích vào cửa của Linh Hồn Luyện Ngục……

“Đội trưởng, bọn Liễu Thiếu Ngọc đều đi ra ngoài tìm kiếm Đá Linh Hồn, chỉ là rốt cuộc ở trong Linh Hồn Luyện Ngục đã xảy ra chuyện gì?” Ba Lâm thật cẩn thận nhìn Quân Thanh Vũ, thấy bộ dáng khí phách hăng hái này của nàng, căn bản là không giống như là đi chịu phạt.

“Thật ra cũng không có gì.” Quân Thanh Vũ nhún vai: “Chỉ là khiến ta sảng khoái mấy tháng, thuận tiện đột phá thực lực, cuối cùng thu phục một ít thủ hạ mà thôi……”

“A?” Ba Lâm trợn tròn mắt, hắn do dự nửa ngày, mới yếu ớt nói một câu: “Đội trưởng, ngươi không phải là đi chịu phạt sao? Sao ta cảm giác là ngươi đi hưởng thụ hơn nữa đề cao thực lực vậy?”

“Cũng có thể nói như thế.” Quân Thanh Vũ đứng lên, lạnh nhạt phân phó nói: “Sau đó sẽ có một số người tới nơi này, ngươi giúp ta dàn xếp bọn họ xuống, bây giờ ta đi bồi Vô Tình.”

“A.”

Ba Lâm gãi đầu, vừa định nói chuyện của Hoa Lạc Y, cũng đã nhìn thấy bạch y kia đi ra ngoài cửa……

“Thôi, lần sau lại đề cập đội trưởng, tên Hoa Lạc Y kia đã mất tích mấy tháng, cũng không biết đi đâu rồi.”

Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, bây giờ đội trưởng đi làm bạn với Vô Tình công tử, trước vẫn đừng khiến cho nàng nhọc lòng vì chuyện này.

Trên đời không có gió mạnh nào không lọt, huống chi chấn động năm tháng trước khiến cho môn phái đi tìm kiếm Đá Linh Hồn, cho nên, ở lúc Quân Thanh Vũ rời khỏi Linh Hồn Luyện Ngục, chuyện bên kia đã sớm truyền bá ở trong toàn bộ môn phái.

Đặc biệt là một số Luyện Trận Sư, khi nghe thấy nàng có thể khiến loại gà mờ như Sơn Dung đã đột phá đến tam cấp, thì vội vàng cầm vấn đề mình không hiểu đến thỉnh giáo, nhưng không một ai không bị cản ở bên ngoài. Cố tình những người đó không dám trêu chọc nàng, chỉ có thể mắt trông mong canh giữ ở cửa chờ.

Đáng tiếc đợi suốt nửa tháng, Quân Thanh Vũ đều không xuất hiện……

Lúc này, trong sân, La Dật thật cẩn thận quét lá cây, so với tâm không cam tình không nguyện, cho dù ông ta không tình nguyện cũng không dám biểu hiện ở trên mặt.

Buồn cười, sư công của môn chủ, ông ta dám có ý kiến sao? Ngay cả môn chủ đều bị đánh nửa tháng còn không thể xuống giường, huống chi là ông ta?

Nhưng ngay ở lúc ông ta đang quét lá rụng, một bóng dáng màu đỏ đập vào mắt.

Nam nhân hồng y như máu, nửa khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi, ngọn lửa giữa mày càng khiến hắn thêm yêu nghiệt, đặc biệt là khuôn mặt kia, cho dù bao trùm một lớp máu tươi, nhưng cũng có thể nhìn ra được diện mạo của hắn là làm người kinh diễm cỡ nào.

“Hoa Lạc Y!”

Một giọng nói kinh ngạc từ trong viện truyền ra.

Ba Lâm đi nhanh về phía Hoa Lạc Y, khi nhìn thấy bộ dáng đầm đìa máu tươi của nam nhân, mày không nhịn được khẽ nhíu lại, lo lắng nói: “Trong khoảng thời gian này ngươi đi đâu? Vì sao lại bị thương?”

“Khụ khụ!” Hoa Lạc Y ho khan hai tiếng, ho ra một ngụm máu tươi, hắn như không biết thân thể của mình bị thương, ánh mắt khẩn trương nhìn về phía Ba Lâm: “Quân Thanh Vũ nàng……”

“A, ngươi nói đội trưởng? Nàng không có việc gì, bây giờ đang tu luyện, nếu ngươi muốn tìm nàng ta có thể dẫn ngươi đi.”

“Nàng…… Không có việc gì?”

“Đội trưởng xác thật không có việc gì, Vô Tình công tử đã cứu nàng từ trong Linh Hồn Luyện Ngục ra.”

Ba Lâm không hề nhìn thấy khi mình nói lời này cơ thể của Hoa Lạc Y đột nhiên cứng đờ.

Đột nhiên, hắn ngửa đầu cười to, lúc cười một giọt lệ từ khóe mắt từ từ chảy xuống, rồi sau đó cũng không để ý đến Ba Lâm kinh ngạc ở phía sau, xoay người đi về phía Bắc viện.

Hắn nắm chặt nắm đấm, trăm cay ngàn đắng đoạt được Đá Linh Hồn trong đàn Thiên Ma thú……

Nhưng cuối cùng hắn vẫn chậm một bước.

Lúc này, bỏ qua không chỉ là thời gian, còn có…… Vĩnh viễn……

“Hoa Lạc Y làm sao vậy?” Ba Lâm nghi hoặc nhíu mày: “Nhưng hắn có thể trở về thì tốt rồi, miễn cho đội trưởng còn phải lo lắng vì hắn, cũng không biết rốt cuộc hắn đi đâu, khiến cho mình bị thương như vậy.”

Ầm!

Bỗng nhiên, nam nhân hồng y phía trước ngã thật mạnh xuống mặt đất, bàn tay hắn nắm chặt cũng thả lỏng ra, một viên tinh thạch hình thoi từ trong lăn ra.

“Hoa Lạc Y!”

Sắc mặt của Ba Lâm đại biến, vội vàng chạy về phía nam nhân ngã xuống đất, hắn vừa định đỡ hắn lên, ánh mắt lại không cẩn thận thoáng nhìn tinh thạch hình thoi bên cạnh, tròng mắt đột nhiên co rút.

“Đá Linh Hồn? Hoa Lạc Y hắn……”

Ánh mắt của hắn nhìn về phía Hoa Lạc Y, vẻ mặt phức tạp nói: “Hoa Lạc Y mất tích thời gian dài như vậy, lại là đi tìm Đá Linh Hồn, nhưng đội trưởng đã rời khỏi Linh Hồn Luyện Ngục, Đã Linh Hồn của hắn cũng không có tác dụng gì……”

Giờ khắc này, Ba Lâm lại có thể cảm nhận được lòng của Hoa Lạc Y……

Trong phòng, Quân Thanh Vũ vốn đnag nhắm mắt khoanh chân thì mở hai mắt ra, nàng khẽ thở ra một ngụm trọc khí, nói: “Không được, bây giờ còn không cảm giác được lực lượng nửa Tiên Thiên chút nào, nhưng tu luyện cũng không nóng vội nhất thời, nếu bây giờ đã tới Hậu Thiên thập nhị cấp rồi, vậy cách nửa tiên Thiên cũng không xa.”

Khi nói chuyện nàng đã đứng dậy, từ từ đi đến trước cửa, lúc đẩy cửa ra, bóng dáng lo âu của Ba Lâm đập vào mắt.

Nàng nhíu mày lại, nhàn nhạt hỏi: “Ba Lâm, xảy ra chuyện gì?”

“Đội trưởng.” Ba Lâm kinh hỉ quay đầu lại, nhưng nghĩ muốn mở miệng thì do dự một chút: “Đội trưởng, ta đã chờ ngươi rất nhiều ngày rồi, có một việc không biết nên nói cho đội trưởng một tiếng hay không, Hoa Lạc Y trước đó không lâu hắn đã trở lại……”

“Ừ, ta đã biết.” Quân Thanh Vũ nhàn nhạt gật đầu, trong lòng lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Còn có……” Ba Lâm thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Quân Thanh Vũ: “Hắn tìm Đá Linh Hồn về.”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ khẽ mở to, nhìn về phía Ba Lâm: “Ngươi nói hắn tìm Đá Linh Hồn về?”

“Không sai.” Ba Lâm gật đầu: “Không biết hắn đã trải qua cái gì, bị thương quá nghiêm trọng, cho nên sau khi vào môn phái đã ngã xuống, ta đợi đội trưởng rất nhiều ngày, chính là muốn giao Đá Linh Hồn cho đội trưởng.”

Nói xong hắn đưa một tinh thạch hình thoi tới trước mặt Quân Thanh Vũ.

Quân Thanh Vũ nhìn vết máu trên tinh thạch, lòng như bị thứ gì đó hung hăng đập một cái, chợt thấy chua xót, nàng giơ tay nhận Đá Linh Hồn, khẽ xoa vết máu khô khốc kia, môi khẽ động: “Hoa Lạc Y hắn cần gì phải thế?”

Ba Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Quân Thanh Vũ, thật lâu sau, mới nói: “Đội trưởng, Hoa Lạc Y cũng không phải là đang rối rắm ngươi có nguyện ý tiếp nhận hắn hay không, hắn chỉ là cho rằng đã từng thiếu chút nữa làm ra chuyện vô lễ với ngươi cho nên khiến ngươi không bao giờ muốn gặp hắn, vì sao đội trưởng không đi gặp Hoa Lạc Y, nói rõ ràng chuyện này với hắn? Hắn vẫn luôn cho rằng đội trưởng chán ghét hắn, bởi vậy hắn mới……”

Mới thương tâm tuyệt vọng như thế.

“Chán ghét hắn?” Quân Thanh Vũ híu mày lại: “Khi nào thì ta chán ghét hắn? Ba Lâm, ngươi dẫn ta đi gặp Hoa Lạc Y……”

“Vâng, đội trưởng!” Ba Lâm vui sướng nói.

Chỉ cần đội trưởng nguyện ý đi gặp hắn, nói không chừng là có thể giải trừ tâm bệnh trong lòng hắn.

……

“Công tử, chuyện là như thế này, ngươi phân xử cho chúng ta, Tiêu Nguyệt quá đáng giận!”

Trong sân yên tĩnh, Nguyên Nguyên hung hăng trừng mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên bên cạnh, oan ức nói: “Từ khi hắn làm hoàng đế kia, những người đó suốt ngày buộc hắn lập hậu, hắn không muốn thú thê, nên đẩy ta ra, nói ta và hắn…… Và hắn là loại quan hệ này! Khiến cho người của toàn bộ quốc gia đều nói chúng ta là đoạn tụ, thanh danh của ta đều bị hắn làm xấu đi.”

Nguyên Nguyên thật sự rất ủy khuất, nhưng không phải oan ức Tiêu Nguyệt làm xú thanh danh của hắn, ở chung với người như Vô Tình sao có thể để ý cái nhìn của người khác? Hắn oan ứuc chính là tên hỗn đản này lại lợi dụng hắn!

Thật là uổng phí bọn họ quen biết nhiều năm như vậy.

“Nguyên Nguyên, ta nói rồi phải phụ trách với ngươi.” Tiêu Nguyệt quay đầu nhìn Nguyên Nguyên, nghiêm túc nói: “Cho dù ngươi tới tìm công tử làm chủ, ta vẫn là phải đối ngươi phụ trách.”

“Phụ trách cái gì?” Nguyên Nguyên sửng sốt một chút, khuôn mặt trắng nõn đáng yêu hiện vẻ nghi hoặc.

“Làm xấu thanh danh của ngươi.” Tiêu Nguyệt cười âm hiểm: “Còn có, lần trước không cẩn thận lấy gậy đâm ngươi, không phải ta đã nói phải phụ trách với ngươi sao? Cho nên ta mới tuyên bố quan hệ của chúng ta với những người đó, cũng không làm sai……”

“Ngươi……” Sắc mặt của Nguyên Nguyên đỏ lên, quay đầu nhìn về phía Vô Tình, vô cùng đáng thương nói: “Công tử, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta, Tiêu Nguyệt hắn quả thực quá đáng giận, còn dùng gậy chọc mông của ta……”

*Chết cười đoạn này

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của hắn thấp xuống.

“Ta đã nói rồi, ta không phải cố ý, là ngươi ở lúc ta võ côn lộng kiếm chạy vào không cẩn thận bị ta đâm, nhưng ta sẽ phụ trách với ngươi, hơn nữa để ngươi kiến thức gậy gộc chân chính một chút.”

“Gậy gộc chân chính?” Nguyên Nguyên tò mò nhìn phía Tiêu Nguyệt, chớp mắt to ngập nước: “Cái gì là gậy gộc chân chính?”

Tiêu Nguyệt tà nở nụ cười ác: “Rất nhanh ngươi sẽ biết……”

Vô Tình như không có nghe được đối thoại của hai người, luôn khoanh tay đứng, bạch y bay bay, đột nhiên hắn trông thấy một hình bóng quen thuộc ở phía trước vội vàng chạy tới, đường cong lạnh nhạt hơi nhu hòa xuống.

“Vô Tình!”

Khi Quân Thanh Vũ nhìn thấy nam nhân, trong lòng vui vẻ, hỏi: “Chàng có nhìn thấy Hoa Lạc Y hay không?”

Vô Tình nhăn mày lại, lắc đầu: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không biết vì sao, đáy lòng ta có một loại cảm giác bất an.” Vẻ mặt của Quân Thanh Vũ hơi trầm xuống: “Không biết có phải Hoa Lạc Y xảy ra chuyện gì hay không……”

……

Ngoài Lưu Nguyệt Môn, mây mù quấn quanh núi, Liễu Thiếu Ngọc mắt lạnh nhìn mấy người ngăn đường đi của mình lại, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh: “Hai mươi Tiên Thiên, trong đó còn có một Tiên Thiên đỉnh phong, các vị thật đúng là để mắt đến tại hạ.”

“Liễu Thiếu Ngọc, đối phó với ngươi, chúng ta tất nhiên không giữ toàn lực!”

Nam nhân trung niên cầm đầu cười lạnh, ánh mắt như chim ưng bắn về phía Liễu Thiếu Ngọc, lạnh giọng nói: “Ta xin khuyên ngươi một câu, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, nếu không, hối hận cũng không làm gì được nữa, đồ vật của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta không phải dễ dàng đoạt như vậy!”

Đôi mắt của Liễu Thiếu Ngọc hơi trầm xuống, ở dưới nhiều người vây quanh như vậy, muốn chạy thì xác thật có chút khó khăn.

“Liễu Thiếu Ngọc, nghe nói, môn chủ Lưu Nguyệt Môn này cũng chỉ là Tiên Thiên đỉnh phong đi? Về phần ngươi đã từng vào Lạc Nguyệt Đảo chúng ta ta đều tha cho món nợ này, Đá Linh Hồn kia là đồ vật Lạc Nguyệt Đảo chúng ta dùng để cứu trị đại tiểu thư, ngươi cũng dám lẻn vào Lạc Nguyệt Đảo chúng ta trộm đi Đá Linh Hồn, đây quả thật là không để Lạc Nguyệt Đảo chúng ta vào mắt!”

“Không có biện pháp, một bằng hữu của tại hạ đang chờ Đá Linh Hồn cứu mạng.” Liễu Thiếu Ngọc cong khóe môi lên, không cho là đúng cười: “Cho nên, tại hạ cũng là bất đắc dĩ mà thôi.”

“Bằng hữu?” Nam nhân trung niên cười lạnh một tiếng: “Không biết là bằng hữu nào có thể khiến cho ngươi loại hồ ly giảo hoạt này lấy thân mạo hiểm nhảy vào Lạc Nguyệt Đảo chúng ta.”

“A……” Liễu Thiếu Ngọc vuốt cằm, nở nụ cười: “Có thể nói là hồng nhan đi, ngươi chưa nghe nói qua một câu sao? Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan, Đá Linh Hồn kia quá hiếm có, tại hạ tìm lâu rồi đều không tìm được, lúc này mới nhớ tới Lạc Nguyệt Đảo có Đá Linh Hồn, bất đắc dĩ chỉ có thể lẻn vào Lạc Nguyệt Đảo của các ngươi.”

“Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan? Nếu nói là những tiểu tử xúc động đó làm ra loại chuyện này ta lại tin tưởng, nhưng Liễu Thiếu Ngọc ngươi là tuyệt đối không thể!” Nam nhân trung niên cười nhạo nói: “Ngươi cho rằng đảo chủ chúng ta bế quan là có thể muốn làm gì thì làm? Không nghĩ tới, đồ vật của Lạc Nguyệt Đảo chúng ta đều có khả năng truy tìm tung tích, cho nên mới có thể đuổi theo ngươi nhanh như vậy.”

Liễu Thiếu Ngọc mở quạt xếp ra, ôn nhuận như ngọc cười nói: “Vậy tại hạ xác thật không nghĩ tới, khi nào thì Lạc Nguyệt Đảo trở nên tiên tiến như vậy.”

“Hừ!” Nam nhân trung niên hừ một tiếng: “Liễu Thiếu Ngọc, chuyện ngươi không thể nghĩ được còn nhiều nữa, nếu ngươi không giao Đá Linh Hồn ra, hôm nay chính là ngày ngươi chết!”

Ầm!

Trên người nam nhân trung niên bộc phát ra một cổ khí thế cường hãn, che trời lấp đất quét về phía Liễu Thiếu Ngọc……



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.