Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 2 - Chương 93: Lẻn vào Lạc Nguyệt Đảo



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Hồ nước tĩnh lặng nổi gợn sóng lờ mờ ở trong gió nhẹ, lúc này ở ngoài Nam Hải, Quân Thanh Vũ dừng bước đứng lại, gió biển thổi tung bay tóc đen kia, mềm mại xẹt qua gò má của nàng.

“Nơi này hẳn chính là chỗ cũ của Lạc Nguyệt Đảo.”

Nàng ngửa đầu nhìn mặt biển u tĩnh, giữa mày thanh lãnh xẹt qua một tia sáng: “Nếu ta đoán không sai, hình như Lạc Nguyệt Đảo bắt đầu dùng trận pháp gì đó, ẩn dấu toàn bộ đảo nhỏ rồi, đáng tiếc ta không ở trong Lạc Nguyệt Đảo, nên không thể phá trận này, hơn nữa…”

Dần dần, Quân Thanh Vũ không nhịn được nhíu mày lại.

Không biết có phải nàng ảo giác hay không, lại cảm thấy Nam Hải này có chút không bình thường…

“Có người tới!”

Đột nhiên, một trận tiếng bước chân vang lên ở phía sau, Quân Thanh Vũ vội vàng lắc mình trốn vào trong bụi cây bên cạnh, rồi sau đó nhìn thấy một đám người từ nơi không xa đi tới.

Trong những người đó, đi ở đằng trước bất ngờ đó là hai lão nhân, chỉ thấy một người áo xám trong đó đầu bạc, mặt mày âm trầm lạnh lẽo, mà một người khác áo vàng tóc bạc, vạt áo tung bay.

“Dương Lâm lão đầu, ngươi nói rốt cuộc đảo chủ có ý gì? Để những Thánh Cảnh đó tiến vào Lạc Nguyệt Đảo chúng ta còn chưa tính, còn chiếm cứ toàn bộ Lạc Nguyệt Đảo, đều xem những người như chúng ta làm hạ nhân mà sử dụng, quả thật là rất quá đáng!”

Lão nhân áo vàng tức giận bất bình, vẻ mặt phẫn nộ nói.

“Thẩm Nhiên, ngươi bớt tranh cãi đi.” Dương Lâm liếc nhìn ông ta một cái, nhàn nhạt nói: “Mặc kệ đảo chủ làm như thế nào cũng đều có nguyên do của ông ta, chỉ là hiện giờ Lạc Nguyệt Đảo đã trở thành kẻ thù chung của đại lục, cũng không biết ở trong Phong Vân Thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như thế không thể không khiến ta lo lắng…”

Bỗng nhiên, trong rừng cây truyền đến một tiếng xào xạc rung động, Dương Lâm khẽ nhíu mày, lạnh giọng quát: “Ai! Cút ra đây cho ta!”

Bịch một tiếng!

Một bóng dáng gầy yếu từ trong bụi cây lăn ra, chật vật ngã trên mặt đất, nàng xoa xoa cánh tay ngã đau, nâng hai mắt đẫm lệ lên, sợ hãi nhìn hai lão giả trước mắt.

“Ngươi là ai?”

Vẻ mặt của Dương Lâm âm trầm, mắt lạnh đánh giá tiểu nha đầu ngã trên đất.

Chỉ thấy tiểu nha đầu này lớn lên yếu đuối mong manh, làn da hơi ngăm đen, cho dù khuôn mặt không khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng coi như trên mi thanh mục tú, đặc biệt là một đôi mắt sơn đen như bóng đêm kia, sáng ngời như sao trời bầu trời đêm.

Tuy đối phương thoạt nhìn không phải là cường giả gì, Dương Lâm lại không dám khinh thường một chút nào, khí thế nhàn nhạt từ trên người phát ra, ánh mắt lãnh lệ như một thanh kiếm sắc bén.

Như là cảm nhận được khí tràng cường đại kia của Dương Lâm, cơ thể của nữ tử run rẩy, sợ hãi nói: “Ta… Ta lạc đường…”

“Lạc đường?” Dương Lâm híp mắt lại: “Vậy ngươi là từ nơi nào tới.”

Nữ tử cắn môi, nhìn núi cao cách đó không xa, giọng nói yếu ớt: “Ta và gia gia từ nhỏ đã ở nơi đó, trước đó không lâu gia gia qua đời, ta mới một mình rời khỏi núi rừng, nhưng bởi vì trời xa đất lạ, không biết như thế nào mới có thể đi ra ngoài…”

Dương Lâm nhíu mày, vẫn không dễ dàng tin lời nàng nói.

Thật sự là nàng xuất hiện quá trùng hợp, thật giống như cố ý làm ra động tác gì đó khiến cho bọn họ phát hiện ra vậy…

“Dương Lâm, cô nương này đều bị ngươi dọa rồi.” Thẩm Nhiên nhìn Dương Lâm, chuyển ánh mắt lên trên người nữ tử, nữ nhân này thoạt nhìn như thế nào cũng không giống cường giả, quan trọng nhất chính là, trên người nàng không có bất kì chân khí dao động gì, hẳn chính là một người bình thường.

“Hả?”

Thẩm Nhiên bỗng nhiên nheo hai mắt lại, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc: “Thiên Linh Thể!”

“Cái gì?” Dương Lâm sửng sốt một chút: “Thiên Linh Thể, không sai, nha đầu này xác thật là Thiên Linh Thể chỉ ở sau Tiên Hồn Thân Thể trong truyền thuyết!”

Trong khoảnh khắc, Dương Lâm chợt kích động.

Trời biết Thiên Linh Thể có bao nhiêu ý nghĩa to lớn với bọn họ, thiếu chủ Vô Thượng Tông kia chính là một Thiên Linh Thể, cho nên đến bây giờ mới có thành tựu lớn như vậy.

Nếu Lạc Nguyệt Đảo cũng có thể có được một Thiên Linh Thể, không đến trăm năm, chẳng sợ không cần dựa vào những Thánh Cảnh dã tâm bồng bột đó, cũng có thể thành công ngăn chặn liên minh đại lục.

“Đáng tiếc.” Thẩm Nhiên lắc đầu, tiếc hận nói: “Một Thiên Linh Thể tốt đẹp, cứ như vậy bị mai một ở trong núi sâu, nếu không phải lần này chúng ta trùng hợp phát hiện ra ngươi, đoán chừng đại lục sắp tổn thất một thiên tài tuyệt thế, tiểu cô nương, không biết ngươi tên là gì.”

Nữ tử mím môi, khiếp nhược nói: “Thanh Ngọc, thanh là màu xanh lá, ngọc của mỹ ngọc.”

“Thanh Ngọc.” Nghe tên thế, Thẩm Nhiên bất giác sửng sốt một chút, tiện đà cười nói: “Tên này của ngươi lại rất giống với minh chủ liên minh đại lục, nhưng mà minh chủ liên minh đại lục Quân Thanh Vũ kia chẳng những có khuôn mặt tuyệt sắc, còn là một cường giả Tiên Thiên trung cấp, cho nên ngươi không có khả năng là nàng ta.”

Nếu là khuôn mặt, có lẽ có thể dùng dịch dung thủy thay đổi, nhưng mà, trên người vị Thanh Ngọc cô nương này không có một tia chân khí dao động, tính cách lại khiếp nhược như vậy, dù thế nào cũng không có khả năng là vị minh chủ liên minh đại lục cường đại kia.

“Dương Lâm, nha đầu này xem như là một thu hoạch lần này của chúng ta ra cửa.” Thẩm Nhiên cong môi nở nụ cười: “Nếu không chúng ta mang nàng về Lạc Nguyệt Đảo?”

Dương Lâm nhíu mày lại: “Ngươi biết tình thế gần đây trên Lạc Nguyệt Đảo rồi đấy, dưới loại tình huống này mà dẫn một ngoại nhân vào trong đảo, vạn nhất nàng là gian tế của liên minh đại lục, chỉ sợ sẽ có chút không ổn.”

“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.” Thẩm Nhiên ha hả cười, nói: “Thanh Ngọc nha đầu cũng không phải là võ giả, trên người nàng không có chân khí dao động, chỉ là một người bình thường mà thôi, cho dù liên minh đại lục muốn tìm một người bình thường tới mê hoặc tầm mắt của chúng ta trộm lẻn vào Lạc Nguyệt Đảo, ngươi cho rằng có thể tìm được Thiên Linh Thể sao? Thiên Linh Thể nào mà không bị toàn lực bồi dưỡng? Sao có thể hơn hai mươi tuổi mà vẫn chỉ là người thường? Như thế chỉ có thể kết luận lời nói của nàng xác thật là sự thật, chỉ có từ nhỏ theo gia gia ẩn cư núi sâu, không tiếp xúc qua việc tu luyện mới có thể khiến nàng là một người bình thường…”

Dương Lâm không nói gì, trầm mặc nhìn kỹ nữ tử làn da ngăm đen trước mắt.

Hình như nữ tử có chút sợ hãi, nhịn không được co rụt thân thể lại, trong ánh mắt chứa tia khiếp nhược, trong ánh mắt đen nhánh sáng ngời hàm chứa vô số ánh sao lấp lánh.

“Dương Lâm, ngươi thấy được không? Trừ người vẫn luôn ẩn cư núi sâu chưa từng tiếp xúc với người ngoài, tại sao những người khác lại sợ người lạ như vậy? Ta thấy nha đầu này cũng không tồi, không bằng ta thu nàng làm đệ tử cũng được.” Thẩm Nhiên cũng rất thích nữ tử này, đặc biệt là, nàng lại là Thiên Linh Thể trong truyền thuyết.

Người có thiên phú này bị ông gặp sao có thể dễ dàng từ bỏ?

“Tùy ngươi vậy.” Dương Lâm nhìn nữ tử, ánh mắt hơi trầm xuống, ông vẫn có chút khó chịu khi nàng xuất hiện, nhưng cũng không biết vì sao sẽ có loại cảm giác này.

Nhìn từ mặt ngoài, nàng xác thật không phải đang nói dối.

Chẳng lẽ là ông nghĩ nhiều?

Mặc kệ như thế nào, một người bình thường xác thật không thể mang đến cái gì hủy diệt cho Lạc Nguyệt Đảo, mà Thiên Linh Thể tới Tiên Thiên nhanh nhất cũng cần mười mấy năm…

“Nha đầu, con có nguyện ý làm đệ tử của ta không?” Thẩm Nhiên đưa mắt nhìn về phía nữ tử, cười tủm tỉm nói, ông cố gắng làm giọng nói của mình nghe rất nhu hòa, miễn cho đồ nhi tốt thật vất vả mới tìm được cứ như vậy chạy mất.

Phải biết rằng, những năm gần đây ông vẫn luôn không thu đồ đệ, chính là đang chờ một đệ tử tốt nhất xuất hiện…

Nữ tử sợ hãi nhìn Thẩm Nhiên một cái: “Ta không muốn làm đồ đệ của ngươi, ta muốn rời khỏi nơi này.”

Nghe được lời nàng nói, Thẩm Nhiên càng thêm tin tưởng vững chắc nha đầu này tuyệt đối là trong lúc vô tình đi vào nơi này, nếu nàng thực sự có mục đích, khi mình nói xong lời này tất nhiên sẽ đón ý nói hùa, sao có thể từ chối?

“Nha đầu, nếu con và gia gia ẩn cư ở núi sâu, vậy gia gia con đã chết, đại khái cũng chỉ còn lại một mình con, thế giới bên ngoài có cái gì tốt? Chẳng lẽ gia gia con không nói với con nơi đó có rất nhiều người xấu sao? Không cẩn thận sẽ bị lừa bán.”

Nữ tử bị dọa nhảy dựng, nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú vào ông ta, giọng run rẩy hỏi: “Vậy… Ta nên làm cái gì bây giờ?”

Thẩm Nhiên cười ha hả: “Làm đồ đệ của ta, ta dạy cho con tu luyện, sẽ không có ai bắt nạt con, cho dù có người khi dễ bắt nạt con, đến lúc đó báo ra tên của Thẩm Nhiên ta, xem bọn họ ai còn dám động vào con.”

Nữ tử chậm rãi cúi đầu, như đang suy nghĩ lời của Thẩm Nhiên nói, thật lâu sau, nàng mới dùng giọng nói ngây ngô kia hỏi: “Mặc kệ ai bắt nạt ta ngươi đều sẽ giúp ta sao?”

Nếu là… Thiếu chủ của Lạc Nguyệt Đảo Tiêu Tề thì sao?

Đương nhiên một câu cuối cùng này nàng không hỏi ra…

“Đương nhiên.” Thẩm Nhiên xoa nắn nắm tay, hai mắt tỏa sáng nhìn khuôn mặt có chút gầy yếu kia của nữ tử: “Nha đầu, con có thể suy xét một chút, nếu con đáp ứng rồi, vậy thì trở về Lạc Nguyệt Đảo với ta, đúng rồi, con ẩn cư nhiều năm, hẳn là không biết Lạc Nguyệt Đảo là cái gì, hiện giờ Lạc Nguyệt Đảo chúng ta là thế lực cường đại nhất đại lục, cũng chỉ có một liên minh đại lục có thể cân sức ngang tài, mà ta ở trong Lạc Nguyệt Đảo lại có địa vị rất cao, con ngẫm lại xem, nếu con có được thế lực đệ nhất đại lục làm hậu thuẫn, sau khi đi vào đại lục, còn có gia hỏa nào không có mắt dám bắt nạt con?”

Nữ tử khẽ nâng lông mi mảnh dài lên, trên khuôn mặt thanh tú mang theo lựa chọn: “Ta có thể đi với ngươi, nhưng ngươi không thể lừa ta…”

“Ha ha!” Thẩm Nhiên vui vẻ cười to hai tiếng, nghiễm nhiên tâm tình rất tốt: “Yên tâm đi, ta tuyệt sẽ không lừa con, không đến mười năm, ta sẽ bồi dưỡng con thành cường giả Tiên Thiên!”

Đến lúc đó, ông sẽ là sư phụ của thiên tài tuyệt thế này, cũng hưởng thụ phong cảnh và vinh quang vô tận…

“Nếu đã giải quyết xong chuyện này, chúng ta đi thôi.” Mắt lạnh xẹt qua khuôn mặt thanh tú của nữ tử, Dương Lâm trầm giọng nói: “Ta tạm thời tin ngươi nói, hy vọng ngươi không nói dối chúng ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi rõ ràng một chút thủ đoạn của ta!”

Nữ tử rõ ràng bị hoảng sợ, theo bản năng trốn đến phía sau Thẩm Nhiên, trong ánh mắt chứa tia khiếp nhược, nhìn cũng không dám nhìn Dương Lâm một cái.

Sắc mặt của Thẩm Nhiên trầm xuống, bất mãn nói: “Dương Lâm, ngươi lại dọa nàng làm cái gì? Xem bộ dáng này của nàng, cũng không giống như là đang nói dối, lần sau ngươi còn hù dọa nàng ta không chơi với ngươi nữa! Đồ nhi, đừng để ý tới lão nhân điên này, chúng ta về nhà đi!”

Hung hăng trừng mắt nhìn Dương Lâm, lúc lại nhìn về phía nữ tử, mặt già của ông nở một nụ cười.

Nữ tử yếu ớt gật đầu, khẽ lên tiếng. Mà ở lúc Thẩm Nhiên quay đầu đi, không hề phát hiện ra một nụ cười nhàn nhạt bên môi của nàng cong lên kia.

Lạc Nguyệt Đảo, không nghĩ tới dễ dàng đi vào như vậy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.