Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Quyển 3 - Chương 13: Chạy trốn



Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Ánh mắt Quân Thanh Vũ hơi trầm xuống, xem ra lần này có chút phiền phức, với hiện giờ thực lực của nàng, còn không phải là đối thủ của nam nhân này…

“Mẫu thân!”

Trong linh hồn truyền đến giọng nói lo lắng của Tiểu Hoàng Nhi.

Quân Thanh Vũ không có thời gian trả lời Tiểu Hoàng Nhi, tâm tư trăm chuyển tự hỏi đối sách…

“Hừ!”

Thiên Cuồng hừ nhẹ một tiếng, khí thế cường đại đã khuếch tán ra, rồi sau đó áo bào tro kia từ không trung xẹt qua, rất nhanh đã tới trước mặt Quân Thanh Vũ.

Cường giả Thần Cảnh Tụ Linh là cường đại như thế nào?

Chỉ là cổ uy áp kia nháy mắt có thể làm người hít thở không thông…

“Không được, cho dù là dùng Chu Tước Bảo Đỉnh, cũng không phải là đối thủ của hắn!” Quân Thanh Vũ hơi nhíu mày: “Hiện tại chỉ có thể chạy!”

“Hả? Muốn chạy?”

Mắt thấy Quân Thanh Vũ chạy về phía bên cạnh, Thiên Cuồng cười khinh miệt, rồi sau đó không khí trước mặt ngưng tụ thành một đạo gió lốc to như vậy, ầm một tiếng đập ở trên lưng Quân Thanh Vũ.

Mượn dùng lực lượng đẩy mạnh này, cơ thể của Quân Thanh Vũ chợt bay ra xa mấy chục mét về phía trước, phun ra một ngụm máu tươi, từ giữa không trung rơi xuống…

“Đuổi theo!”

Thiên Cuồng phất tay, giọng lãnh trầm phân phó nói.

“Vâng, lão đại!”

Không trung vô cùng âm trầm, xám xịt một mảnh.

Cho dù Quân Thanh Vũ đã dùng trận pháp tăng tốc độ của mình lên, nhưng người phía sau lại vẫn đuổi theo đến.

Mắt thấy những khí thế đó càng ngày càng gần, Quân Thanh Vũ bất giác âm thầm sốt ruột, lúc ngước mắt, một mảnh âm trầm hỗn loạn lạnh lẽo đập vào trong mắt.

Trong rừng rậm kia, lờ mờ lộ ra hơi thở cường đại lạnh lẽo, không biết vì sao, Quân Thanh Vũ có một loại cảm giác, lạnh lẽo này rất là nguy hiểm…

Nàng không tự chủ được dừng chân lại, khuôn mặt tái nhợt vào một khắc này nhìn thấy ghê người.

Rất nhanh, cảm thấy người Cuồng Long Giáo đã đến phía sau nàng, Thiên Cuồng nhìn Quân Thanh Vũ, âm trầm cong khóe môi lên: “Nha đầu thúi, lúc này, ta xem ngươi còn chạy đến chỗ nào!”

Quân Thanh Vũ từ từ xoay người lại, ánh mắt thanh lãnh dừng ở trên khuôn mặt âm trầm của Thiên Cuồng, giờ này này, trên người nàng hiện ra khí thế khí phách bắn thẳng lên trời cao.

“Lần này, nếu ta không chết, ngày sau, nhất định san bằng toàn bộ Cuồng Long Giáo!”

“Ha ha!”

Thiên Cuồng ngửa đầu cười to hai tiếng, trong tiếng cười kia tràn ngập khinh thường: “Chỉ bằng ngươi? Nha đầu thúi, ta sẽ khiến ngươi hiểu rõ, lời hôm nay ngươi nói là buồn cười cỡ nào!”

Một Thánh Cảnh nho nhỏ mà thôi, cũng dám phát ngôn bừa bãi giết Cuồng Long Giáo hắn! Lúc đó, hắn sẽ khiến tiểu nha đầu không biết trời cao đất dày này biết Cuồng Long Giáo tuyệt đối không phải là nàng có thể chống cự!

Quân Thanh Vũ lạnh lùng cười, xoay người, không hề do dự bước vào rừng rậm…

“Lão đại!”

Một nam nhân trung niên bên cạnh Thiên Cuồng trái tim run rẩy: “Nàng…… Nàng tiến vào Tử Vong Chi Sâm, này…… Cái này làm sao bây giờ?”

Tử Vong Chi Sâm là một nơi làm cho cả nơi trục xuất đều sợ hãi.

Đơn giản là nghe nói trong rừng rậm này có một ma quỷ đã từng tội ác tày trời! Ma quỷ này chẳng những tính cách cổ quái, còn ở mười mấy năm trước, vì một nữ nhân mà thiếu chút nữa tàn sát nửa Thần Cảnh, kết quả nhận những ẩn sĩ cường giả đó, tập thể những cường giả đó hàng phục hắn, nhốt vào nơi trục xuất.

Từ khi đi vào nơi trục xuất, hắn đã quy định phạm vi hoạt động, nhốt mình ở trong Tử Vong Chi Sâm, bất kì người nào bước vào Tử Vong Chi Sâm, đều chỉ có một kết cục!

Chết!

Cho nên, nhiều năm như vậy, Tử Vong Chi Sâm đã trở thành cấm địa nơi trục xuất!

“Nàng tiến vào Tử Vong Chi Sâm, đã không sống nổi rồi.”

Ánh mắt Thiên Cuồng lạnh lùng, đáy mắt chứa tia khát máu: “Chúng ta đi!”

Lão gia hỏa kia, là tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kì người nào tới quấy rầy ông ta thanh tịnh!

“Mẫu thân!”

Xoạt một tiếng, một ánh sáng đỏ hiện lên, Tiểu Hoàng Nhi nắm chặt tay Quân Thanh Vũ, trong đôi mắt thiên chân vô tà xuất hiện ra một tia vẻ cảnh giác.

“Nơi này rất nguy hiểm…”

Thân là vương giả Phượng Hoàng nhất tộc, từ trước đến nay tương đối mẫn cảm với nhân tố nguy hiểm, từ khi bước vào nơi này, đã cảm nhận được hơi thở tử vong kích phát ra kia.

Ngay ở lúc nàng cảnh giác đánh giá bốn phía, trong không trung âm u truyền đến một giọng nói trầm thấp khàn khàn.

“Là ai cho phép các ngươi tới nơi này quấy rầy lão phu thanh tịnh?”

Giọng nói này âm lãnh như địa ngục, còn mang theo sát khí ngập trời.

“Tiểu Hoàng Nhi!”

Trong lòng Quân Thanh Vũ căng thẳng, vội vàng bảo vệ Tiểu Hoàng Nhi ra phía sau, ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía hư không, lập tức đã thấy một bóng dáng già nua hiện ra trong hư không kia.

Lão giả khoanh tay đứng, trường bào màu sợi đay bao phủ thân thể gầy nhỏ kia, trên người ông quanh quẩn hơi thở âm trầm, đôi mắt như rắn độc khiến người ta không rét mà run.

“Tiền bối.” Quân Thanh Vũ ổn định tâm thần, nói; “Chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này, sau đó sẽ rời đi…”

“Hừ!”

Lão giả hừ nhẹ một tiếng, hơi thở trên người không giữ lại chút nào mà phóng ra.

“Ta chỉ biết, bất kì ai bước vào nơi này, đều chỉ có một đường chết!”

Ầm!

Cổ uy áp mãnh liệt Kia từ trên người lão giả phát ra, che trời lấp đất áp về phía Quân Thanh Vũ, nhưng mà, sắc mặt Quân Thanh Vũ chỉ là lúc ban đầu hơi thay đổi một chút, rất nhanh đã khôi phục bình thường.

“Hả?”

Lão giả khẽ nheo hai mắt lại, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ kiên cường, như không nghĩ tới ở dưới uy áp của mình nàng còn có thể làm được bất động như núi như thế.

“Tiên Hồn Thân Thể?”

Bỗng nhiên, lão giả như phát hiện ra gì đó, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc, lại bất động thanh sắc nhìn nữ tử phía dưới.

“Nha đầu, ta cho ngươi hai lựa chọn.”

Giọng nói của ông trầm thấp, trong mắt xẹt qua một tia sáng khác thường.

Quân Thanh Vũ nhíu chặt mày: “Lựa chọn gì?”

“Thứ nhất, làm đồ nhi của ta, thứ hai, là tôn nữ của ta, chính ngươi chọn!”

“Cái kia…… Có thứ ba không?” Quân Thanh Vũ yếu ớt hỏi một câu, vừa rồi lão nhân này còn kêu đánh kêu giết, hiện tại thái độ cũng biến đến quá nhanh…

Khiến nàng trong lúc nhất thời không thể thích ứng…

“Không có!” Lão giả không lưu tình chút nào nói: “Nha đầu, nếu ngươi đi tới Tử Vong Chi Sâm, muốn rời khỏi nơi này trừ phi có ta đưa ngươi ra, nếu không, cả đời ngươi đều sẽ bị nhốt ở nơi này, cho nên, chính ngươi ngẫm lại, là làm đồ đệ của ta, hay là làm tôn nữ của ta, nếu ngươi trở thành đồ đệ của ta, ngươi chính là người thừa kế Tử Vong Chi Sâm, ở trong nơi trục xuất, không có ai dám động vào ngươi một chút nào!”

Sắc mặt của lão giả vẫn âm trầm, như đang kể ra một chuyện râu ria.

Nhưng mà, trong lòng ông lại nổi lên sóng to gió lớn.

Tiên Hồn Thân Thể, thể chế hoàn mỹ như vậy đều bị ông gặp được, hơn nữa, hình như tiểu nữ hài đứng ở bên cạnh nàng kia lại là vương giả tộc Phượng Hoàng?

Xem ra hôm nay vận khí cũng không tệ lắm, gặp được hai tiểu gia hỏa như vậy, ngày tháng từ nay về sau sẽ không nhàm chán như thế…

“Tiểu chủ nhân, ngươi tạm thời đáp ứng ông ấy trước đi.”

Ngay lúc Quân Thanh Vũ trầm ngâm, linh hồn truyền ra giọng nói của Vô Đạo lão nhân: “Tử Vong Chi Sâm này quá nhiều dược liệu trân quý, chờ lấy được dược liệu vào tay ngươi lại chạy trốn, nếu không, những dược liệu đó bị lão nhân kia đạp hư cũng quá đáng tiếc…”

Trên trán Quân Thanh Vũ lập tức hiện ra ba vạch đen, khóe miệng co giật cạn lời một chút.

“Được.” Nàng nâng đôi mắt lên nhìn lão nhân trong hư không: “Ta đáp ứng ngươi điều thứ nhất.”

“Được.” Lão nhân âm trầm gật đầu, ánh mắt đảo qua, nói: “Con đi theo ta.”

Tiểu Hoàng Nhi nắm chặt tay Quân Thanh Vũ, môi hồng khẽ mím, hơi có chút lo lắng mở to hai mắt: “Mẫu thân…”

“Yên tâm đi, sẽ không có việc gì.” Quân Thanh Vũ lắc đầu: “Lấy thực lực của ông ấy, muốn đối phó ta thì dễ như trở bàn tay.”

Thực lực của lão nhân này rất mạnh, ít nhất mạnh hơn Thiên Cuồng kia rất nhiều, nếu ông muốn tổn thương nàng, có lẽ không cần ra tay là có thể làm được…

Trong Trân Bảo Các, theo lão giả đẩy cửa phòng ra, trân bảo rực rỡ muôn màu đập vào trong mắt Quân Thanh Vũ.

Trái tim nàng run rẩy, ở trong những trân bảo đó, còn có không ít dược liệu và thú hạch linh thú Thần Cảnh hiếm có…

“Nơi này là bảo khố của ta, đồ vật bên trong đều là lấy được từ trong tay những người tiến vào Tử Vong Chi Sâm đó.”

Giọng nói trầm thấp của lão giả làm Quân Thanh Vũ thu ánh mắt lại, nhíu mày: “Sau đó những người đó đâu.”

“Đã chết.” Lão giả khẽ nâng đôi mắt lên, giọng điệu kia đơn giản như là đang nói một chuyện không quan trọng vậy: “Bọn họ quá ồn, ta đều giết hết bọn họ.”

Khóe môi Quân Thanh Vũ chợt co rút, ở trong mắt lão nhân này, giết người đơn giản như dẫm chết một con kiến.

“Vậy vì sao người tha cho con?”

Ánh mắt của lão nhân híp lại, dừng ở trên người Quân Thanh Vũ: “Con là người đầu tiên ở lúc ta thả uy áp xuống mà có thể làm được như không thấy, huống chi, con lại là một Tiên Hồn Thân Thể!”

Quan trọng hơn là, ông sống một mình nhiều năm như vậy cũng rất cô đơn, chỉ là những người vào Tử Vong Chi Sâm đó đều là lòng tham không đủ, ông đương nhiên không có khả năng sống với loại người tùy thời sẽ cuốn đi đồ vật của ông này!

Không biết nếu lão nhân nghe được đối thoại vừa rồi của Quân Thanh Vũ và Vô Đạo lão nhân, có phải còn sẽ giữ nàng lại hay không…

Lòng của Quân Thanh Vũ bỗng dưng trầm xuống, ông lại liếc mắt một cái đã nhìn ra thể chế của nàng.

“Tiểu nha đầu, thu con làm đồ đệ, ta có một tư tâm.” Đôi mắt của lão giả càng thêm âm trầm, trên người nâng lên sát khí mãnh liệt: “Ta hy vọng, con có thể thay ta báo thù rửa hận!”

Nghĩ đến chuyện năm đó, dù như thế nào lòng của ông cũng không thể bình tĩnh.

“Ta đã từng có thê tử ta ân ái, lại ở ngày nọ ta ra ngoài, một tình địch của ta xâm phạm thê tử của ta, cũng hại thê tử ta mệnh phó hoàng tuyền! Khi biết được việc này, ta ở dưới cuồng nộ giết vào sư môn của đối phương, tạo thành vô số giết chóc, nhưng mà, hắn lại là một Luyện Trận Sư cường đại, rất nhiều người thiếu môn phái ân tình đến tương trợ, nếu những người đó định che chở cho hung thủ ta tự mình giết, sao ta có thể bỏ qua cho bọn họ? Cho nên, ta chẳng những giết bọn họ, còn khiến bọn họ bầm thây vạn đoạn quất xác trăm ngày!”

Khuôn mặt của lão giả giăng đầy mây đen, khí thế lạnh lẽo khuếch tán ra, mang theo lửa giận ngập trời.

“Cuối cùng, ta giết chóc chọc giận những đạo sĩ tự xưng là chính nghĩa ở Thần Cảnh đó, ngay ở lúc ta thiếu chút nữa có thể giết tên hỗn đản kia thì bọn họ bị ngăn cản, còn bị đuổi vào nơi trục xuất! Ta nhớ rõ, năm đó hỗn đản kia như thu một đệ tử thiên tư trác tuyệt, ta muốn con vượt qua đệ tử của hắn! Khiến hắn hiểu rõ, thiên phú luyện trận của ta không bằng hắn, nhưng đồ đệ của ta lại mạnh hơn đồ nhi của hắn!”

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, bất giác có chút không có hảo cảm với người tự nhận là chính nghĩa của Thần Cảnh.

Nàng hơi ngừng một chút, hỏi: “Người kia tên gọi là gì? Những sĩ tử chính nghĩa đó, là đến từ nơi nào?”

“Luyện Trận Sư làm bẩn thê tử của ta kia chính là liên minh trưởng lão Cốc Thần của Thần Cảnh, mà những sĩ tử chính nghĩa đó ở Tiên Tông!”

Tiên Tông!

Trên người Quân Thanh Vũ đột nhiên trào ra một cổ lửa giận mãnh liệt, chợt cười lạnh: “Ai cũng đều có tư cách gọi là chính nghĩa, chỉ có Tiên Tông là không có tư cách!”

“Con có thù oán với Tiên Tông?” Lão giả sửng sốt một chút, hỏi.

“Đúng!”

Hơn nữa là, không đội trời chung!

Sau đó nàng nghe Vô Tình nhắc qua, thế lực đã từng coi hắn như dược nhân kia, đó là Tiên Tông!

Một người vì ích lợi của mình, ngay cả một tiểu hài tử đều không buông tha, cũng có thể làm chính nghĩa lẫm nhiên như vậy… Tiên Tông này thật đúng là đủ vô sỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.