Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 100: Không biết tự lượng sức mình



Ở một nơi nào đó tại Giang Đông, Đại Hạ. Nơi này có một cái tên nghe rất kêu, bộ Chiến Thần.

Giờ phút này phó bộ trưởng bộ Chiến Thần, Phong Dục Lân lạnh lùng nhìn một vòng Chiến Thần quanh bàn họp nói: "Nghe thấy hết rồi chứ?"

"Có thể lần này Giang Đông chúng ta nổi tiếng."

"Có người dũng cảm đến mức công khai xông vào. hội thương mại Nhật Bản và gi ết chết tất cả. Sau đó lại truy sát hội trưởng Nhật Bản vào lãnh sự quán, gi ết chết luôn toàn bộ người bên trong, chỉ để lại một kẻ đã bị dọa sợ chết khiếp."

"Ngoài ra còn giết luôn toàn bộ khách tới từ phương "Tây và đoàn người nam tước Isaac của Đế quốc Anh, việc này gây nên oanh động lớn trên quốc tế. Cho dù nước Nhật hay là Đế quốc Anh thì đầu bắt chúng ta cho một câu trả lời hợp lý."

"Các người nói xem nên làm gì?"

Xung quanh bàn hội nghĩ ngồi tận mười chín Chiến Thần.

Ở Đại Hạ, Chiến Thần là một danh hiệu, cũng là một người nắm quyền thực sự, kết hợp quyền lực quân sự và chính trị.

Nhưng một Giang Đông lớn như vậy luôn không thể do một Chiến Thần quản lý, bởi vậy nhất định phải có nhiều người ngồi ở vị trí cao như vậy, phân công quản lý một vùng.

"Phó bộ trưởng, ảnh hưởng của chuyện này quả thực. rất dữ dội, không chỉ nước Nhật Bản và Đế quốc Anh mà còn có những quốc gia khác cũng đều chờ đợi xem chúng ta giải quyết việc lần này thế nào."

"Tôi từng tìm hiểu về kẻ hành hung kia."

"Hắn vốn là người của nhà họ Diệp, một gia tộc hàng đầu của Tân Hải."

"Ba năm trước bởi vì một chuyện kỳ lạ mà cả nhà diệt môn, Diệp Hi Hòa này gặp truy sát, cuối cùng còn bị vợ chưa cưới trong nhà của hắn bán rẻ đến mức chết mất xác."

"Thật không ngờ ba năm sau hắn lại trở về, hơn nữa còn luyện được một thân võ nghệ, ngay cả những kẻ cấp Thái Đấu cũng không phải là đối thủ của hắn."

"Diệp Hi Hòa, là hắn?"

Phong Dục Lân nghe đến đó, sắc mặt hơi thay đổi.

"Ơ, phó bộ trưởng, người quen biết hắn sao?"

Vị Chiến Thần bên dưới kia hỏi.

"Nói linh tỉnh, sao tôi biết hắn được? Tôi chỉ vừa nghe anh nói thôi."  

Phong Dục Lân lạnh lùng nói: "Hừ, tóm lại Diệp thiếu gia này vô cùng tà môn, không ai biết ba năm nay hắn đi đâu, vì sao lại trở về từ cõi chết. Nhưng hắn vừa về cái đã hừng hực đi trả thù, còn nói muốn tất cả những kẻ xúi giục và đồng phạm đã tiêu diệt nhà họ Diệp hắn phải đến nghĩa trang nhà hắn để ăn năn và giải thích mọi chuyện trong hai ngày sau."

"Ha, không biết tự lượng sức mình."

Phong Dục Lân cười khẩy một tiếng, lần này trong mắt đầy vẻ khinh thường.

"Về phần hắn và người Nhật có xung đột là bởi vì sau chuyện ba năm trước, người Nhật cướp đoạt sản nghiệp. nhà hắn, hắn muốn bắt người Nhật trả lại, còn đề bù 10 tỷ, 100 tỷ gì đó, nghe qua quả thật là hơi đòi hỏi quá đáng."

"Được rồi, chuyện đã rõ ràng." Phong Dục Lân khoát †ay áo một cái: "Tóm lại người gọi là Diệp thiếu gia này đã dùng sức một người làm mất lòng tình hữu nghị giữa hai nước lớn."

"Hắn báo thù của hắn, có thể tìm được kẻ thù của hắn xem như hắn bản lĩnh, nhưng lạm sát người vô tội là sao đây? Bộ Chiến Thần chúng ta tuyệt đối không thể ngó lơ."

"Bây giờ ý của tôi là chúng ta sẽ ra tay bắt giữ Diệp Hi Hòa này rồi trừng phạt và xử quyết để cho quốc tế một câu trả lời, giữ gìn một phương yên bình, ý của mọi người thế nào?" 

Các Chiến Thần liếc mắt nhìn nhau, sau đó có người hùa theo nói: "Tôi đồng ý."

"Tôi cũng đồng ý."

"Không thể bởi vì một người mà phá hỏng thế cục của Giang Đông, tôi ủng hộ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.