Vào thời khäc mấu chốt, Lý Nhất Đao bỗng rống to, kêu gào thảm thiết!
“Hửm?” Diệp Hi Hòa dừng tay.
Thật ra bản thân Diệp Hi Hòa cũng không muốn để Lý Nhất Đao chết một cách đơn giản như vậy, hắn chỉ định ra đòn khiến ông ta liệt nửa người mà thôi, dù sao thì hắn vẫn còn chuyện cần hỏi ông ta!
“Diệp Hi Hòa, mày... Mày đừng có làm càn!”
Mồ hôi lạnh trên người Lý Nhất Đao chảy ròng ròng, cảm giác như ông ta vừa đi vòng cửa địa ngục!
“Lý Nhất Đao tao không đơn giản như mày nghĩ đâu, tao có thể bị mày tay không chèn ép, nhưng thứ tao học là đao pháp! Nếu đủ bản lĩnh thì hãy để tao cầm đao, chúng ta cùng chém giết bằng đao thật kiếm thật, tao không tin là không thể làm thịt được thứ tạp chủng như mày!”
Lý Nhất Đao nói bằng giọng hung tợn. “8”
Diệp Hi Hòa cười khinh miệt, đúng là cặn bã, chết đến đít rồi vẫn còn tự viện cớ cho bản thân, còn dám không phục. Với chút thực lực cỏn con của ông ta, dù có cho ông ta cơ hội thêm trăm triệu lần cũng chỉ là kẻ cặn bã yếu đuối nhất trong đám cặn bã!
“Ông nói đúng, tôi không nên để ông được chết dễ dàng như vậy. Mau rút đao ra đi, để tôi xem đao thật kiếm thật của ông!"
Lý Nhất Đao hung ác thầm nghĩ dù gì Diệp Hi Hòa vẫn còn trẻ, hẳn ngông cưồng ngạo mạn, đây chính là cơ hội để ông ta th ở dốc. Quả không hổ là tên não tàn bị thù hận che mờ hai mắt!
“Chờ đi!”
Lý Nhất Đao hét lớn, sau đó ông ta bỗng lao về phía sảnh chiêu đãi, rút thanh đao của mình ra.
Đây cũng là cây đao mà ông ta thường mang theo bên mình, chẳng qua nay là sinh nhật, để lộ hung khí không được hay lắm nên mới đặt nó bên ngoài.
Bây giờ có đao trong tay rồi, cả thiên hạ như là sân chơi của mình, ông ta cảm thấy mình có thể chiến thắng!
“Diệp Hi Hòa, sai lầm lớn nhất cuộc đời này của mày chính là để tao cầm được cây đao này!”
Sau khi quay lại, Lý Nhất Đao tự tin hơn gấp bội, ông ta cười khẩy: “Thanh đao này là do sư phụ tao truyền lại, nó được chế tạo bằng sắt thiên thạch, chém sắt như chém bùn, chuyên để giết mấy loại chó má như mày, mày chết đi cho tao!”
Lý Nhất Đao rống lên một tiếng, sau đó liều mình lao về phía Diệp Hi Hòa!
Qua hơi thở của ông ta, Diệp Hi Hòa có thể đoán được rằng ông ta chưa đạt tới cấp Thái Đấu, cùng lắm cũng chỉ ở mức đỉnh của Đại Tông Sư chín sao mà thôi!
Xem ra ba năm nay ông ta cũng không có tiến bộ gì nhiều, ngồi yên ở một vị trí rồi nên không muốn tiến thêm bước nào. nữa!
“Bách Hoa Đao Pháp!”
Lý Nhất Đao nhanh chóng lao tới, đồng thời, đao hoa quay cuồng lật qua lật lại, sát khí phun trào, đao khí càn quét.
“Cút!”