Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 57: Sao cô lại ở đây?



Bộ công pháp mà hắn cảm thấy thích hợp với Trương Cầm Dao có tên là Liệt Phượng Tâm Quyết.

Là một trong rất nhiều tàng thư công pháp trên Thiên Sơn, còn là do mấy đời sư tổ trên Thiên Sơn thuận tay mang về lúc đi diệt môn phái khác.

Bộ công pháp kia cái gì cũng tốt, nếu nói có một điểm không tốt thì là sau khi người nữ học xong bộ công pháp kia, phương diện d*c vọng nào đó sẽ trở nên đặc biệt mạnh mẽ...

Người bình thường đã không dễ gì chống đỡ được, mà khi nhu cầu trỗi dậy, bản thân người luyện công cũng rất khó khống chế...

"Để tôi suy nghĩ thêm đã, em cứ coi như tôi buồn miệng nói ra đi."

"Diệp Hi Hòa, trước kia anh không phải là người như thế, lề mề chậm chạp!"

Trương Cầm Dao tức giận nói: "Nếu anh muốn cho tôi thì cứ đưa đây, lo lắng cái gì, chẳng lẽ tôi còn có thể tẩu hỏa nhập ma?”

"Em chắc chứ?"

"Tôi chắc chắn! Tôi cũng muốn mình mạnh lên từ lâu rồi, nhưng công pháp gia truyền mà cha tôi để lại vốn không thể thỏa mãn được tôi, miễn cưỡng giúp tôi trở thành Tông Sư 7 sao, còn bị anh coi là hàng lởm!"

"Vậy nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì thì em sẽ không trách tôi chứ?" Diệp Hi Hòa nhìn cô ấy rồi hỏi.

"Đương nhiên rồi, tôi nói này, anh có thể dứt khoát một chút không? Mau lên!"

Trương Cầm Dao thúc giục nói. "Được rồi, lấy giấy bút đi!"

Diệp Hi Hòa ngẫm nghĩ, cảm thấy có mình ở đây thì Trương Cầm Dao sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, nên dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa.

"Trên xe tôi thì lấy đâu ra giấy? Chỉ có bút thôi! Anh định viết ra à? Viết lên sườn xám của tôi đi!"

Trương Cầm Dao ngả người ra phía sau một chút, lộ ra hai chân kéo căng để Diệp Hi Hòa viết luôn lên trên đùi của mình.

Thế này quá nhảm nhí, tốt xấu gì thì đây cũng là một bộ công pháp cao thâm, nếu để cho tổ sư gia năm đó sáng tạo ra môn công pháp này nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nổi điên đến độ có thể bò ra khỏi mộ mất.

Nhưng Diệp Hi Hòa cũng không phải người câu nệ, hắn lấy cây bút trong xe, sau đó viết bộ công pháp Liệt Phượng Tâm Quyết xuống sườn xám trên đùi ngọc của Trương Cầm Dao.

Ban đầu Trương Cầm Dao cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi Diệp Hi Hòa bắt đầu viết, thân thể mềm mại của cô ấy không nhịn được căng thẳng rồi run rẩy!

Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ ửng lên.

Chỉ tại ngòi bút của Diệp Hi Hòa, hắn viết thật sự quá ngứa, cũng quá mảnh, khiến cho cô ấy có cảm giác trên đùi mình giống như có rất nhiều con kiến nhỏ đang bò, thân thể mềm mại cũng trở nên khô nóng.

Mà trong lúc lơ đãng, sườn xám của cô ấy bị xô lên, lộ ra đôi chân non mềm trắng như tuyết bên trong cùng với làn da nõn nà căng bóng...

Không bao lâu sau, cuối cùng Diệp Hi Hòa cũng viết xong.

Hắn thật sự rất kính nghiệp, ngay cả phần th@n dưới và bắp đùi của Trương Cầm Dao cũng được viết lít nha lít nhít.

Bầu không khí trong xe lúc này quả thực khô nóng quyến rũ không nói nên lời cùng với một hương thơm khó tả.

"Nhớ đấy, lúc về không được giặt, tốt nhất là trước khi giặt phải chép lại trước đã!" Diệp Hi Hòa nhỏm người dậy, dặn dò.

"Anh nghĩ tôi là đồ đần à?"

Trương Cầm Dao đỏ bừng mặt trừng mắt lườm hắn một cái, đôi mắt xinh đẹp kia như tan chảy thành nước, vô cùng quyến rũ.

Nhưng Diệp Hi Hòa lại không nhìn ra những mánh khóe này, tiếp tục để Trương Cầm Dao đưa mình trở về nhà họ Diệp.

Vừa mới xuống xe, đã thấy một bóng người không tưởng tượng được từ bên trong đi ra, là Lâm Chỉ Huyên!

Mà khi Lâm Chỉ Huyên nhìn thấy Diệp Hi Hòa từ trên xe Trương Cầm Dao đi xuống cũng rất bất ngờ, sắc mặt cô ấy cứng đời

Đồng thời, Trương Cầm Dao cũng không ngờ Lâm Chỉ Huyền lại xuất hiện ở nhà họ Lâm, cho nên cô ấy không khỏi nhìn đối phương thêm mấy lần.

Hai người phụ nữ này đã nghe danh nhau từ lâu, bọn họ đều là một trong mười mỹ nữ của Tân Hải, lại đều nằm trong †op ba người đứng đầu, chỉ là không quen nhau thôi, nhưng giờ phút này lại có chút hương vị tranh cao thấp mơ hồ với nhau.

"Em đi về trước đi." Diệp Hi Hòa bình tĩnh xua tay với Trương Cầm Dao, nói.

Trương Cầm Dao thu hồi ánh mắt khỏi Lâm Chỉ Huyền, không nói gì, sau đó lái xe rời đi.

"Hoá ra anh cũng biết cười với người khác cơ à, tôi còn tưởng rằng anh sẽ mãi mãi đối xử lạnh như băng với người khác chứt"

Lâm Chỉ Huyên lãnh đạm nói.

"Sao cô lại ở đây?" Diệp Hi Hòa thản nhiên nhìn cô ấy.

"Tôi bảo chú Tống về rồi, người ta là một người đàn ông có tuổi rồi, sao có thể chăm sóc em gái của anh được? Nam nữ

khác biệt, sợ là không tiện."

Diệp Hi Hòa ngạc nhiên nhìn Lâm Chỉ Huyên, không ngờ cô ấy còn có lòng tốt này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.