Võ Thánh Diệp Hi Hòa

Chương 84: Lá rụng về cội



Nghe coi, này là đang nói tiếng người hả?

Em gái thiếu một cọng tóc, nước Nhật Bản sẽ bị tiêu diệt, đám ác ma cuồng em gái nhất trần đời cũng chưa từng thấy như thế nhỉ?

Có lẽ chỉ có Diệp Hi Hòa biết, lời này của hăn không hề điên cuồng tí nào.

Ba năm nay Tiểu Vũ cũng chịu khổ quá nhiều rồi, bản thân hứa bảo vệ em ấy, nhưng lại khiến em ấy gặp nguy hiểm, bản thân làm anh trai, nếu không giết đến long trời lở đất thì sao có thể đối mặt Tiểu Vũ?

“Mau gọi đi!” Diệp Hi Hòa nghiêm túc nói với Tokuno. Takeshi.

Vào lúc này Tokuno Takeshi quả thật đau đớn không thôi, nhưng muốn chết lại không chết được, khỏi phải nói đau khổ bao nhiêu.

Ông ta bất đắc dĩ mới nói ra dãy số, để Diệp Hi Hòa giúp ông ta gọi cú điện thoại này.

“Anh cả, là em...” Ông ta hấp hối nói.

“Takeshi, bắt được dư nghiệt nhà họ Diệp kia chưa?

Việc này tính công cho Huyết Đao Môn cậu, phía "Yoshimura sẽ ghi nhớ công lao của cậu.”

“Anh cả, em bị người ta bắt rồi 

"Tokuno Takeshi mắng chửi: “Bây giờ nghiệt chủng Trung Quốc này đang tùng xẻo em ở đây này, em thảm lắm anh ơi.”

“Anh cả, anh nhất định phải báo thù cho em! Tự tay chém hắn thành trăm mảnh, ngàn đao tùng xẻo.”

Phía bên kia điện thoại tràn ngập kinh hãi.

Bởi vì Shigeo Tokuda cũng không ngờ dư nghiệt nhà họ Diệp, Diệp Hi Hòa, lại có thể tìm được em trai, hơn nữa còn đánh bại em trai?

Em trai là Đại Thái Đấu 1 sao cường đại, trong tay sở hữu đao pháp “Bạo Lưu Phá” tỉnh xảo, sao có thể thua được chứ?

Bỗng nhiên Diệp Hi Hòa để điện thoại bên tai mình: “Ông là Shigeo Tokuda?”

“Không sai! Mày liệu hồn thả em trai tao ra, nếu em trai tao mà chịu đựng đau đớn gì, tao sẽ đòi lại trên người mày gấp trăm lần.”

“Bây giờ ông ta còn chưa chết.” Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn đầu lâu Tokuno Takeshi treo lủng lẳng nói: “Có điều tôi không bảo đảm ông ta có thể kiên trì quá lâu.”

“Hạn cho ông trong thời gian ngắn nhất đưa em gái tôi tới Huyết Đao Môn, cũng bảo đảm em gái tôi bình yên vô sự.” 

“Nếu không Tokuno Takeshi chỉ là bắt đầu, tôi sẽ rung hồi chuông báo tử tiêu diệt nước Nhật của các ông. “Súc sinh, mày chờ đói”

Phía bên kia điện thoại, Shigeo Tokuda ném mạnh điện thoại xuống, trực tiếp nổi khùng.

Ông ta chỉ có một người em trai, bây giờ em trai lại thất bại, còn rơi vào tay người khác, khiến trái tim võ đạo. của ông ta cũng bắt đầu hỗn loạn.

“Ngài Tokuda, sao vậy? Xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Một người đàn ông bước tới, chính là Yoshimura Taku.

“Em trai tôi bị bắt rồi.”

Shigeo Tokuda nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt đầy thù hận.

“Nó kính dâng cuộc đời mình cho đế quốc Nhật Bản và bệ hạ Thiên Hoàng, ở nơi chật hẹp nhỏ bé như Tân Hải của Trung Quốc này, một mình ẩn náu mấy chục năm, đưa về vô số tình báo.”

“Bây giờ tôi không thể để cho nó chết thảm trong tay chó Trung Quốc được, tôi hứa sẽ mang nó về nước mẹ, lá rụng về cội.” 

“Vậy bây giờ ông định làm gì?” Yoshimura Taku nhíu mày hỏi.

Mặc dù gã ta là chủ nhân của Shigeo Tokuda, nhưng bởi vì Shigeo Tokuda quá lớn mạnh, gã ta cũng không dám không nể mặt đối phương, thậm chí còn kính cẩn đối phương ở một mức độ nào đó.

“Ngài Yoshimura, trước tiên đừng đụng vào con nhóc tên Diệp Hinh Vũ, tôi muốn dẫn cô ta tới Huyết Đao. Môn.”

“Đợi tôi giết được thằng chó kia rồi sẽ đưa cô ta về, để ngài tận hưởng.”

Thật ra Yoshimura Taku có hơi không nỡ.

Dù sao Diệp Hinh Vũ thật sự rất hợp khẩu vị gã ta, quá mặn mà, cũng quá đơn thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.