Vô Thanh Thâm Xử

Chương 1



“Tần Thụy!”

Vào một buổi sáng sớm, thanh âm chủ nhiệm vang lên trước cửa

Tôi ngẩng đầu, không dấu vết thủ tiêu một phần ba mẩu thuốc lá còn lại.

“Chủ nhiệm, tối hôm qua ngủ ngon giấc hay sao, sắc mặt chị nhìn hồng hào lắm.”

“A, thật không thật không, quá tốt quá tốt rồi.” Bà cô tuổi chừng bốn mươi lập tức vui mừng cười híp mắt, theo bản năng sờ sờ khuôn mặt, còn vụng trộm nhìn gương treo trên hành lang soi trái soi phải vài lần.

Tôi cười khẽ, vỗ mông ngựa một khi thuận tay, đúng là mở mồm nói cũng không ngượng.

Chu Tiêu từng nói, ‘Tần Thụy à cậu đúng là tên mồm mép, chỉ lơ đãng thôi cũng làm ngất vô số chị em phụ nữ, vô luận già hay trẻ đều ngoan ngoãn theo cậu, bị lừa sạch cũng không phát hiện.’

Là lơ đãng sao? Bản thân tôi cũng hiểu được, bắt đầu từ năm mười tám tuổi, từng lời nói, hành động, ánh mắt đều chỉ dừng trên một người.

Mà người kia, sau khi phát hiện hết thảy lại lựa chọn phương thức ác liệt nhất–

Anh không lảng tránh tôi nhưng lại bắt đầu gần gũi với những người khác, anh đối với tôi thân thiết bao nhiêu, cũng sẽ đối với bất kỳ ai khác đồng dạng thân thiết như thế, anh đối xử với tôi so với đối xử với mọi người đều như nhau, không hề phân biệt, cảm giác như thể bọn tôi chưa từng là bạn bè thân thiết nhất.

Anh cũng bắt đầu gần gũi với mấy cô gái mà lúc trước cảm thấy phiền toái, anh tuấn lãng khiến các cô ấy rất khó cự tuyệt, anh đối với ai cũng cười, bao gồm cả tôi, nhưng không một ai trong đó là người đặc biệt cả.

Được thôi, vậy chúng ta cùng đấu phong lưu!

Anh chỉ cần thân thiện với cô gái nào một chút thôi, ngày hôm sau tôi sẽ dùng nụ cười sáng lạn vô đối của mình hạ gục thành trì đó.

Lũ chiến lũ thắng, cuộc đọ sức của tôi và anh chỉ có hai người hiểu được, ngầm, nhưng lại gay cấn đến kịch liệt.

Anh giống như đang nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh chơi đùa, tùy ý để tôi chẳng thèm phân biệt xanh hồng mà tiếp tục trò chơi nhàm chán, thẳng đến khi — Đỗ Kinh Tinh xuất hiện……

“…… Tần Thụy!” Tiếng gọi của chủ nhiệm cắt đứt mạch hồi tưởng ngắn ngủi của tôi.

Định thần lại, nhìn thấy bên người chị xuất hiện một cậu trai mi thanh mục tú.

Chưa từng gặp qua.

Đúng là phải dùng ‘thanh tú’ để hình dung cậu trai này, mặt mũi sáng sủa, ánh mắt không hề có tạp chất, ngay cả tóc cũng là mềm mại như những ngọn cỏ xanh mướt dưới ánh mặt trời.

Đột nhiên nghĩ, năm đó lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi có phải cũng là cảm giác thế này không?

“Tới đây giới thiệu một chút.” Chủ nhiệm cười với cậu trai kia, giơ tay chỉ chỉ tôi: “Đây là Tần Thụy.” Chuyển phương hướng: “Cậu ấy mới tốt nghiệp đại học tới, tên……”

“Đinh Tưởng Quan!”

Cậu trai tươi cười, hào sảng báo danh tính.

Tựa như lúc tập quân huấn, hướng về phía huấn luyện viên lớn tiếng hô số báo danh.

Tôi cười, thật là đáng yêu.

“Xin chào.” Tôi vươn tay đầy thân thiện.

*****

“Vừa tốt nghiệp đại học a…… Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thông thạo, tuy vậy lại có chí khí lẫn trương dương của tuổi trẻ.”

Dưới ngọn đèn ám mị, Chu Tiêu cười tủm tỉm đoạt lấy cốc bia trên tay tôi.

“Đúng vậy, là thời kỳ hạnh phúc đấy nhỉ.”

Tôi cũng cười tủm tỉm, nhanh chóng nghiêng đầu qua, hướng về cốc bia trong tay cậu ấy phun vài giọt quỳnh tương ngọc dịch của mình.

“Cậu đúng là ghê tởm!” Chu Tiêu la oai oái, bất chấp việc dọa sợ cô em ngồi đối diện, người mà cậu ấy đã mắt đưa mày lại suốt nửa giờ đồng hồ.

Tôi cười phá lên, thật vui vẻ: “Làm anh em nhiều năm như vậy tớ còn tưởng cậu thích kiểu này chứ.”

Chu Tiêu tặng cho tôi một cùi chỏ: “Ai biến thái như cậu!”

Nụ cười của tôi đột nhiên có chút cứng ngắc, tôi vẫn không rõ cuối cùng là Chu Tiêu có phát hiện ra chuyện giữa tôi với Trần Mặc hay không, hai chữ ‘biến thái’ này như cái gai đâm vào người tôi, làm tôi một trận khó chịu.

“Ngẩn người cái gì.” Chu Tiêu lại ầm ĩ la hét: “Cậu nếu có biến thái thật cũng vẫn là anh em.”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt cậu ấy trong veo như nước.

Bỗng nhiên hiểu ra, cho dù biết được bao nhiêu, cậu ấy đều vì hai chữ “Anh em” này mà giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống.

Thật hạnh phúc.

Cảm thấy thật hạnh phúc, cho nên ngay cả ánh đèn mờ ảo cũng trở nên ấm áp như vậy, chiếu vào lòng tôi từng đợt vui sướng.

Nơi này là quán bar của A Nam, năm đó mới học kỳ một của năm nhất, A Nam vô thanh vô thức mở một quán rượu, mới đầu chỉ là làm ăn nhỏ, dần dần mở rộng quy mô như bây giờ.

Sau khi bị trường học phát hiện, hô to ‘này còn ra thể thống gì’, A Nam vẫn bất chấp kiên trì công việc mà cậu ấy yêu thích này. A Nam là cô nhi, phí dụng sinh hoạt học hành tất cả đều từ cha mẹ để lại sau khi qua đời do tai nạn xe cộ. A Nam chưa bao giờ bận tâm người khác nghĩ gì, vẫn luôn sống theo sở thích của mình.

Tựa như hồi đó, thành tích của cậu ta đại khái là có thể được tuyển thẳng vào trường thương mại quốc tế, nhưng A Nam lại thi vào học viện pháp luật của bọn tôi, lý do rất đơn giản, cậu nói là vì thích tượng đồng của Trung Sơn tiên sinh trong khuân viên trường.

Thay vì dây dưa tranh cãi với trường học, kết quả là A Nam chủ động nghỉ học, từ nay về sau thà rằng không được nhìn lại pho tượng Trung Sơn tiên sinh mà cậu yêu thích, cũng như rời xa thiên đường nho nhỏ tươi đẹp này.

A Nam là người khá trầm lặng, cho nên cũng khó nói chuyện cái gì mà nghĩa khí.

Gần một năm sinh hoạt chung phòng, đặc quyền mà chúng tôi có chính là lúc nào cũng có thể đến đây thoải mái uống rượu.

Theo như cách gọi của Chu Tiêu thì nơi này được gọi là ‘hang ổ’.

“Aizz, lại nói tiếp, bọn mình mới chỉ tốt nghiệp có một năm rưỡi a.” Ninh Viễn An đẩy đẩy gọng kính tinh tế: “Đừng ra vẻ như mình già lắm ấy được không.”

“Em trai này, đó là vì cậu vẫn còn ngây thơ, chưa nhìn thấu thế đạo hung hiểm này.” Tôi nở nụ cười sáng lạn vạn người mê, xiết chặt bả vai đơn bạc của Viễn An.

“Đúng vậy.” Chu Tiêu vào những thời điểm này luôn là người hợp tác ăn ý nhất với tôi. Một tay khoác tay Viễn An, kéo khuôn mặt cậu ấy chen chúc giữa ba người chúng tôi: “Chú cừu nhỏ béo nộn như cậu người khác nhìn thấy một lần ăn một lần. Thay vì để bọn họ chiếm tiện nghi……”

“Không bằng…… để hai người làm anh như bọn tớ……”

Tôi cố ý ‘chép chép’ miệng, cực kỳ giống lưu manh hạ lưu.

“Chăm sóc chỉ dạy……”

Chu Tiêu ánh mắt phối hợp nháy nháy, cậu ấy làm loại bộ dáng lưu manh này buồn cười kinh khủng.

“…… Cậu…… mấy cậu……” bé cừu cả người đều phát run……

“Con mẹ nó, biến!!”

Bộc lộ bộ mặt hung ác.

– đây là bộ mặt thật của chú cừu non, lúc cáu kỉnh thì ngay cả tấm lông cừu nói cởi liền cởi, chỉ để lại một thân xương cốt của ác lang.

Đùa thật vui, cho nên mấy năm qua bạn sói đội lốt cừu non này thủy chung vinh dự đứng đầu bảng xếp hạng đồ chơi yêu thích của tôi và Chu Tiêu.

Chỉ thiếu điều không tặng huân chương, để cậu ta cám ơn hát tặng một phen.

Còn muốn trêu Viễn An một hồi, A Nam ngược lại là đen mặt đi tới.

“Ninh Viễn An, hôm nay toàn bộ tính vào cậu.” Ông chủ một câu chỉ định.

“Vì sao chứ!” Viễn An tay cầm cốc sô đa chỉ chỉ mấy ly rượu rỗng trước mặt tôi và Chu Tiêu, tay đều run run.

“Tôi thích vậy.” A Nam khuôn mặt hổ giấy, đơn giản là không nói đạo lý.

Viễn An bộ dạng đau lòng bi phẫn không muốn sống.

Chu Tiêu cười hai mắt sáng lấp lánh, liên tục nhìn vẻ mặt của A Nam lẫn Viễn An, rõ ràng là xem kịch vui.

“Miễn phí cũng được thôi……” Ông chủ mặt đen cuối cùng cũng mở lời vàng ngọc: “Cái trò chơi kia màn này đánh khó chết, muốn nhanh chóng trực tiếp chơi màn sau.”

“Vậy…… hiện tại cậu chơi đến chỗ nào rồi?” Viễn An đột nhiên hưng phấn, đầu đang cúi gục đột nhiên ngẩng lên.

“Ách……” A Nam khuôn mặt không chút thay đổi: “Bàn bốn.”

“– ba” Sói đội lốt cừu hưng phấn thiếu điều “Ngao ngao” kêu to: “Thành giao, tớ giúp cậu chơi tới boss cuối, cậu miễn phí tiền nước đấy.”

Chu Tiêu khóe miệng cứng đờ, quay ra làm mặt quỷ rút gân với tôi.

Tôi cười lớn.

Nếu tôi cũng giống Viễn An từng chơi cái trò này, tôi thà rằng trả hóa đơn còn hơn chơi lại lần thứ hai.

A Nam rất rõ ràng.

Rõ ràng đến mức làm tôi ngứa ngáy, chỉ có cái tên Ninh Viễn An kia còn ngây ngô không biết gì.

“Cậu nghĩ A Nam rốt cục có biết chính cậu ta đối với Viễn An hữu tình hay không, này rất không thích hợp nhỉ?” Chu Tiêu nghiêng người qua nhếch miệng khẽ nói với tôi.

“Không biết nữa……” Tôi tinh tế quan sát A Nam đang dọn dẹp quầy bar cùng Viễn An ngồi một bên hưng phấn khoa tay múa chân thi triển bí quyết chơi game.

A Nam mặt mũi càng ngày càng nhăn, nóng nảy hô, ‘Ninh Viễn An, sao cậu lại ầm ĩ như vậy!

“He he ~~~”

“Cười cái gì?”

“Cậu không thấy hai người bọn họ cái dạng này rất có ý tứ sao?” Chu Tiêu lộ ra nụ cười như hồ ly, đắc ý nhâm nhi chút bia trong cốc.

-o-

Tôi làm bộ hoảng sợ, chờ khi cậu ấy nhận ra thì cũng đã uống hết cốc bia pha lẫn nước miếng của tôi rồi, sau đó là một hồi đại chiến.

*****

Sau khi chia tay, về nhà đã là mười giờ ba mươi.

Đấu với Chu Tiêu cả người đau nhức, tôi một bên xả nước tắm rửa, một bên mở hộp thư thoại trong điện thoại ra xem.

– đinh.

“Tần Thụy! là em, Đinh Tưởng Quan nè!”

Tôi sửng sốt, à, là cậu trai mới tốt nghiệp tuổi trẻ phơi phới.

Đúng là có sức sống a.

“Hôm nay cám ơn vì đã mời em ăn cơm……”

Chút lòng thành thôi, với lại cũng chỉ là cơm hộp thôi mà, công ty vốn phát nhiều phiếu cơm dùng cũng không hết, để đến tháng sau cũng thành phế thải.

“…… Lần sau em mời khách.”

Thật à? Ngon!…… Thèm ăn đồ Thái Lan không phải chỉ một ngày hai ngày, không phải tôi muốn bóc lột hậu bối đâu, chẳng qua ý tốt của người ta làm sao mà cự tuyệt được ~~ ha ha ~~

“Còn nữa…… Ách, Tần Thụy này, em cảm thấy anh là người có thể tạo cho người khác cảm giác yên tâm……”

Cái này cũng nhìn ra? Vậy lần sau mời tôi ăn cơm nhiều nhiều chút là được rồi……

“…… Em…… Em lúc rảnh rỗi có thể trò chuyện tâm sự về chuyện bạn gái với anh được không? Sau khi em tốt nghiệp, bọn em có chút mâu thuẫn…… mà em lại không tìm được người tâm sự……”

Úi trời! Tôi cũng không phải trung tâm tư vấn tình yêu, cũng không phải anh chàng tri âm?

Thôi…… Đứa nhỏ này đúng là thẳng thắn, rảnh rỗi lại nói đôi ba câu với cậu ta vậy……

– đinh.

“Tần Thụy? Tôn Lê ~~~~”

Tôi nhíu nhíu mi, cô gái này tám trăm năm trước từng chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng tôi là nữ nhân của Tang Môn tinh, ai không rõ còn tưởng là tôi làm gì cô nàng……

Bây giờ tại sao lại tìm đến tôi?

“…… Tôi gọi điện là muốn báo với cậu, Kinh Tinh sắp trở về.”

Chiếc cốc trong tay tôi suýt nữa rơi xuống đất, Đỗ Kinh Tinh sắp về?

“…… Ngày mai đáp máy bay, bọn tôi hẹn gặp ở Lam Bảo Định, cậu nhớ phải tới…… Chuyện cụ thể…… Dù sao cậu đến là biết.”

Tôi huýt sáo, cô nàng này vẫn vậy, từ trước đến nay luôn không chịu nói rõ ràng, chuyện cụ thể…… cũng phải xem tôi có muốn muốn nghe hay không chứ……

Đỗ Kinh Tinh đã sớm trở thành người tôi không muốn quan tâm rồi, nếu không phải vì người kia, tôi việc gì phải nể mặt mũi Đỗ Kinh Tinh!

– đinh.

Điện thoại tiếp tục có tin nhắn.

“Tần Thụy…… Tôi……”

Thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu…… Tôi thực sự sửng sốt giữa hành lang.

Tôi vẫn nhớ rõ, là Kinh Tinh……

“Ngày mai tôi sẽ trở lại, Tần Thụy, cậu…… vẫn khỏe chứ?”

Thật là không biết phản ứng ra sao.

Khỏe? Người kia rời đi, tôi còn khỏe làm sao được?

“Tần Thụy, hứa với tôi đi, ngày mai cậu nhất định phải tới…… Ngày mai tôi…… tổ chức đính hôn…… Cậu nhất định phải tới, cậu hứa nhé.”

Tôi bật cười, Kinh Tinh, cô quả là thông minh…… Biết vậy trước đây tôi sẽ kiên trì không lộ diện……

Đính hôn…… Cùng ai……

Là anh sao? Có phải là anh không?

Nhất định là anh……

Vậy nguyên nhân muốn tôi nhất định phải đến chính là để tôi triệt để hết hy vọng?

Khốn kiếp…… Tôi đã sớm không còn hy vọng rồi!

Chẳng lẽ ngay cả buổi tối vụng trộm nhớ về anh cũng không được sao!

Khốn kiếp…… Muốn nhìn tôi khóc sao?

Mẹ! Tôi còn lâu mới khóc!

Vương bát đản……

Nhói, cứ như vậy vô thanh vô thức dọc theo đầu ngón tay lan đến từng bộ phận trên cơ thể, tôi không biết từ khi nào mà cả người mềm nhũn ngồi xuống dựa trên vách tường.

“Con mẹ nó!” Tôi ôm đầu, từng chút từng chút hít sâu, cảm giác khóe mắt cay cay, liều chết chịu đựng không chớp mắt.

Sàn nhà lạnh lẽo …… Trong lòng lại nóng vô cùng, tôi cảm giác bản thân như rơi vào địa ngục, muốn cười nhưng cả người không còn khí lực, thậm chí là biểu cảm.

– đinh.

Không biết qua bao lâu, hộp thư thoại lại tự động lọc đi chỗ trống, tôi từ trong địa ngục được thanh âm kia cảnh tỉnh, như thế nào cũng không phai nhạt.

“Tôi là Trần Mặc.”

Tôi biết…… Tôi biết chứ…… Tôi không dám tin ngẩng đầu, tôi biết anh là Trần Mặc, giọng nói của anh cả đời này tôi không thể quên.

Anh có số điện thoại của tôi?

“Tôi có.” Anh vẫn luôn biết dưới tình huống nào tôi sẽ nghĩ gì. “Chẳng qua vẫn chưa từng gọi……”

Tôi cười thảm.

Vậy hôm nay thì sao, gọi lại đây để nói với tôi rằng ngày mai anh đính hôn, muốn tôi nhất định phải nhận lời tham dự?

“Tần Thụy…… Tôi gọi là muốn nói với cậu –”

Tôi không muốn nghe! Con mẹ nó, Trần Mặc anh là đồ vương bát đản! Anh còn nhớ không, tôi vì áp lực thi cử mà bị viêm dạ dày cấp tính? Anh còn nhớ không, tôi vì anh mà chạy đến khoa kinh tế đánh nhau? Anh còn nhớ không, tôi nói chỉ cần anh không muốn, tôi sẽ tuyệt đối không quấn quít lấy anh?

“…… Ngày mai chú rể không phải tôi.”

…… Con mẹ nó Trần Mặc anh là vương bát đản!

…… A? A? A! Không phải anh?

“…… Người đính hôn với Kinh Tinh không phải tôi……” Giọng nói của anh không hiểu sao lại hàm chứa ý cười, tôi có thể tưởng tượng ra biểu tình lưu manh cùng nụ cười như có như không khi anh bắt được điểm yếu của tôi.

“…… Mẹ nó……” Tôi nhếch miệng mắng. Một khi chẳng còn thương tâm, liền cảm giác như đang bị người đàn ông này trêu ghẹo.

Mẹ kiếp, cũng không phải không biết tôi không có lực miễn dịch với anh.

“Cho nên, đêm nay cậu có thể an tâm nghỉ ngơi.” Anh giống như vì cười mà bị sặc một cái.

Xứng đáng!

“Còn nữa…… Tần Thụy……”

Da gà da vịt cả người tôi nhất thời một lần nữa dựng thẳng lên, tôi sợ hãi…… sợ lại có chuyện gì……

Hôm nay mới nhận ra, thời gian đã qua lâu như vậy mà anh vẫn có thể dễ dàng đẩy tôi xuống địa ngục, đêm nay không còn hơi sức đâu mà đau lần thứ hai …… Trần Mặc……

“…… Tần Thụy, ngày mai…… Tôi cũng sẽ đến……”

……

“Vậy nhé. Bye.”

Đinh……

Lời nhắn trong điện thoại toàn bộ chấm dứt.

Tôi mờ mịt ngẩng đầu, trong bồn tắm đầy nước ấm áp, tầm mắt tôi dường như bị sương mù che khuất……

Vừa rồi đau đến nghẹt thở không hiểu sao vẫn có thể nhịn xuống không rơi lệ.

Ngày mai sẽ tới……

Ngày mai……

Rốt cục…… Nếu chúng ta gặp nhau……

Trần Mặc……

*****

“Ha ha ~~~~” Tôi bước đi lảo đảo nghiêng đông đổ tây, cảnh tượng trước mắt quay vòng vòng, mùi sữa tắm thoang thoảng từ người đàn ông đang đỡ tôi khiến tôi an tâm phó thác.

“Tần Thụy!”

Người kia bất đắc dĩ để tôi tùy ý nắm áo anh đẩy vào tường, xẹt qua hàng rào: “Cậu rốt cuộc có say hay không?”

“Trần Mặc……” Tôi cười rộ lên, híp mắt nhìn anh chằm chằm: “Cậu là vương bát đản.”

Anh sửng sốt, ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng vẫn đẹp trai muốn chết.

“Không say đúng không.”

“Cậu con mẹ nó giả ngốc cái gì!” Tôi vẫn như cũ cười hì hì, tay không chút khách bấu chặt lấy da thịt trên tay anh: “Hơn nửa năm nay, cậu rốt cuộc chịu xuất hiện trước mặt tôi, cậu biết tôi không nỡ say mà?”

Anh chọn cách giữ yên lặng, cánh tay dùng một chút lực đẩy tôi sang một bên.

Tôi không giãy dụa, bị anh đẩy lùi về phía sau lảo đảo vài bước thuận thế tựa lên cửa kính của một cửa hàng.

Đã khuya, đường phố không còn một ai.

Ánh trăng xuyên qua bầu trời không sao, chiếu sáng hai người chúng tôi.

Không còn chỗ nào để lẩn trốn.

Trong nháy ánh mắt ấy, nơi này chỉ có một người đàn ông tên là Trần Mặc.

Anh cúi đầu không hề nhìn tôi, suy sụp ngồi dưới đất, từ trong túi rút ra điếu thuốc lá, có chút lo lắng.

Camel, từ trước đến nay anh chỉ hút của hãng Camel.

Mái tóc anh có chút lộn xộn, dưới màn sương khói lượn lờ, tầm mắt tôi có chút mơ hồ, những thời điểm không phòng bị, anh đều sẽ khiến tôi không thể kìm lòng.

“Tần Thụy.” Anh mở miệng: “Cùng tôi hàn huyên một chút đi. Tôi…… Rất nhớ cậu.”

Tôi đột nhiên cười rộ lên, tựa vào tấm kính, gần như tham lam nhìn anh: “Trần Mặc, hỏi cậu một vấn đề.”

“Hửm?” Anh vẫn không ngẩng đầu, khói thuốc lượn lờ đầy đường.

“Có biết mối tình đầu của tôi là vào lúc nào không?”

“Tiểu học, là em gái xinh đẹp lớp bên?” Anh câu được câu không.

“Tôi trưởng thành khá chậm.” Tôi ngồi xổm trước mặt anh, thuận tay giữ lấy khuôn mặt anh, không cho anh trốn tránh.

“…… Thẳng đến khi mười tám tuổi.”

“Mười tám tuổi……” Anh khẽ lặp lại, tôi ngồi đối diện anh, không cho anh tránh khỏi bàn tay tôi.

Tôi cường ngạnh gia tăng lực trên cổ tay, anh chỉ có thể nâng lên mí mắt.

Trong mắt anh rốt cục cũng chỉ có một mình tôi.

“Ừ…… mười tám tuổi, khi đó tôi gặp cậu. Trần Mặc.”

Anh hút thuốc, phả một đường khói thật dài vào quần tôi.

Dưới ánh đèn hôn ám, ngón tay thon dài của anh gạt gạt tàn thuốc, sau đó đặt lên đùi tôi, từ nơi ấy trượt lên, tùy ý du tẩu.

Hô hấp không thể ức chế dồn dập hẳn lên, ngón tay anh cách mấy lớp quần áo dường như vẫn có thể khơi lên ngọn lửa trong tôi. Cơ thể tôi bỗng chốc yếu đuối kỳ lạ, mặc anh dùng đầu gối gắt gao kẹp lấy eo tôi, tôi hận mình tại sao không cố gắng phản kháng, nhưng lại càng luyến tiếc hơi ấm quen thuộc này.

Thời điểm anh hôn tôi, trong khoang miệng toàn mùi thuốc lá cơ hồ làm tôi ho khan, đầu lưỡi bị anh cuốn lấy dây dưa khiến tôi hít thở không thông, cảm giác thống khổ xen lẫn sung sướng.

“Cậu…… Con mẹ nó…… cậu coi tôi thành…… cái gì……” Tôi nói năng đứt quãng, cảm nhận được nhiệt độ nơi đũng quần anh không ngừng tăng vọt, kích thích tôi không ít.

Anh không trả lời, thay vào đó là không ngừng kéo tóc tôi, khiến tôi chỉ có thể gắt gao tựa vào lồng ngực anh.

Tôi ghét nhất loại hành động yếu đuối như đàn bà này, nhưng vì đó là anh, tôi nguyện ý nhẫn nhịn.

“Vương bát đản!” Khi anh cầm tay tôi đặt vào nơi đó của anh, đầu óc tôi nhất thời ong một tiếng, giây tiếp theo trở thành kéo khóa quần anh xuống, trong lòng bàn tay tôi là dục vọng dâng trào của anh.

“Tần Thụy…… nhanh…… tôi…… giúp tôi……” Anh gắt gao kẹp chặt eo tôi, không cho tôi đường lui, bàn tay dùng sức nắm chặt tay tôi: “Tôi đã lâu…… đã lâu…… không có……” Anh thở hồng hộc, ánh mắt chứa đầy kích tình thậm chí có chút chật vật, nhưng thủy chung vẫn dùng khuỷu tay ôn nhu ôm lấy vai tôi.

Tay tôi không ngừng khuấy động, nhịn xuống xúc động muốn bóp mạnh một cái. “Trần Mặc, tên khốn kiếp này, cậu coi tôi thành cái gì!”

Hận anh!

Hận chết anh!!

Hận đến mức chỉ muốn cắn chết anh!

Anh bỏ rơi tôi hơn nửa năm, nói mất tích liền thật sự chơi trò mất tích, tôi dường như đã lật tung tất cả những nơi anh có thể đến cũng đào không ra nửa bóng dáng anh, sau đó anh vừa mới xuất hiện liền lập tức kẹp tôi giữa hai chân, để tôi lấy tay giúp anh phát tiết, thật lâu chưa có làm……?

Nghẹn chết là xứng đáng!

Nếu có thể, hôm nay lão tử liền phế đi cái này!

“Tần Thụy……” Trong tay tôi tất cả đều là thứ đó của anh, tôi nhìn chất lỏng trắng đục trong lòng bàn tay, không khỏi có chút cảm giác đắc ý.

“…… Tần Thụy.” Hai chân anh như nhũn ra, tuy nhiên vẫn kiên trì kẹp lấy tôi, đầu gối hơi hơi run, liên tục khiêu khích eo và mông tôi: “…… Tôi muốn đi vào.”

“……” Tôi trợn mắt, khẳng định ánh mắt anh dưới ánh đèn đường vô cùng nghiêm túc: “…… Nơi này?” Tôi nuốt nước miếng.

“Nơi này.”

Hai đồng tử anh phát ra ánh quang mang thị huyết quen thuộc …… Anh thật sự đã đến giới hạn.

“Không được!” Tôi kiên quyết cự tuyệt, có chết tôi cũng không muốn làm tình với đàn ông trên đường cái sáng trưng!

Anh giống như dã nhân cắn lên hầu kết tôi, dưới sự rên rỉ đau đớn của tôi, anh kêu lên: “Mẹ nó, nếu không làm được, hôm nay giết chết cậu!”

Tôi sống chết đẩy chân anh ra, bị anh cường ngạnh giữ lại làm cho đau đớn không thôi, không muốn khóc, nhưng chính là cảm thấy thật tủi thân.

Cảm thấy bị đối xử không chút ôn nhu như thế này, thật ủy khuất.

Cảm thấy thích anh nhiều năm như vậy, sâu đậm như vậy, thật ủy khuất.

Cảm thấy cho dù bị anh tổn thương nhiều như vậy, vẫn như cũ không thể kháng cự được anh, thật ủy khuất.

“Tần Thụy…… Cậu có biết hay không…… cậu hại chết tôi. Cậu hại chết tôi……”

“…… Vốn dĩ tôi có thể cưới Đỗ Kinh Tinh …… Loại con gái cần dung mạo có dung mạo, muốn tài năng có tài năng, muốn gia thế có gia thế như thế này, biết bao nhiêu người đứng xếp hàng chờ cướp đoạt kia kìa!”

“…… Cậu hại chết tôi, tôi chỉ hận không thể băm cậu ra thành từng mảnh nhỏ……”

Anh ngồi trên bậc thềm trước một cửa hàng, ôm cả người tôi vào lòng, hai bàn tay dùng sức nhấc cao mông tôi lên.

Tôi cảm nhận được sự xấu hổ sâu sắc, muốn giãy dụa.

“Đừng nhúc nhích……” Anh đột nhiên chôn mặt sau gáy tôi: “Tần Thụy, tôi muốn tiến vào, muốn vào bên trong cậu…… Tôi muốn chết lên được…… Đừng nhúc nhích……” Hơi thở nóng bỏng phun vào lỗ tai, khiến tôi như bị lỗi giác, cư nhiên cảm thấy giọng nói của anh vừa ôn nhu vừa khổ sở……

Ôn nhu làm tôi muốn khóc……còn khổ sở khiến tôi chỉ muốn ôm lấy anh……

“Cứ như vậy……” Anh tiếp tục hôn nhẹ lên vành tai tôi, “Ôm tôi, nâng eo lên…… Ngoan…… Đừng nhúc nhích……”

Anh vội kéo quần tôi xuống, thậm chí quần còn chưa kịp kéo đến đầu gối, anh đã khẩn cấp đem dục vọng không thể gắng gượng hơn nữa đâm vào nơi yếu ớt của tôi, tiến vào hành hung.

“Không được!” Tôi bắt đầu kêu lên: “Đau, không được, không được!”

Hơn nửa năm qua nơi đó chưa từng bị đụng chạm, hiện tại trực tiếp bị kích thích đến độ phát ra co rút, căn bản là không chịu được dù chỉ một chút ít xâm phạm.

“Mẹ nó.” Anh hung tợn nguyền rủa một câu thô tục, tóm lấy ngón tay tôi, nơi đó còn sót lại chút tinh dịch của anh, thuận thế làm ướt đầu ngón tay anh.

“A……!” Thời điểm ngón tay anh khuấy đảo khuếch trương phía dưới, tôi nhịn không được bấu chặt lấy đùi anh, móng tay đâm vào da thịt thật sâu.

“Khốn kiếp……” Anh cũng ăn đau, nhưng chỉ có thể nghẹn, chờ tôi chậm rãi thích ứng với cảm giác xâm nhập khác thường.

…… Sau đó anh dùng cái thứ đang dựng thẳng cương cứng chậm rãi ma sát rãnh mông tôi, tôi có thể cảm nhận được bên trong dần dần trở nên ướt át, thả lỏng……

Khi anh rốt cục cắm vào, tôi đau đến rớt nước mắt, tựa như năm đó, cái ngày mà vẫn còn ở ký túc xá trong trường.

“Mẹ nó…… Cậu đừng có bày ra vẻ mặt này…… cứ như đang bị tôi cưỡng gian vậy……” Anh hùng hùng hổ hổ ôm chặt bả vai tôi, khiến đầu tôi gối lên tay anh.

Trên đường cho dù có người lướt qua, cùng lắm cũng chỉ có thể dựa vào tư thế bọn tôi ôm nhau cùng với tiếng kêu nức nở của tôi mà kết luận là tôi đang khóc, còn anh đang an ủi, nhỉ.

“Tần Thụy cậu hại chết tôi…… cậu có biết không, hơn nửa năm nay cha của Đỗ Kinh Tinh coi tôi như rể cưng, đối xử với tôi còn hơn cả với Thành Long, mỗi ngày quấn lấy……”

Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng, máu trong người dường như đều tụ xuống nơi kết hợp riêng tư của hai người.

“Ý cậu là…… hơn nửa năm nay…… cậu luôn cùng một chỗ với người của Đỗ gia?”

“Ừ.” Anh trả lời dứt khoát, luật động càng nhanh càng thô bạo hơn trong cơ thể tôi, co rút đau đớn mãnh liệt cơ hồ khiến tôi ngất đi.

“……” Tôi không biết nên phản ứng như thế nào mới tốt, trong nháy mắt ấy tôi chỉ hận bản thân không thể giết anh, vì sao phải lựa lúc làm tình mà nói với tôi chuyện này!

Câu nói tiếp theo khiến tôi càng không thể nhúc nhích.

“Tần Thụy…… Bởi vì……” Anh nâng đầu tôi lên, phía dưới mãnh liệt trừu động một cái, nghe thấy tiếng kêu lẫn khuôn mặt run rẩy của tôi, anh thực vừa lòng lộ ra nụ cười thị huyết mị hoặc mà chỉ anh mới có: “……nửa năm này tôi vẫn nằm bẹp dí trong bệnh viện Đỗ gia, xém chút nữa là sống không xong.”

Năm lên mười tám, người đầu tiên tôi quen biết, người ấy tên là Trần Mặc.

Buồn cười là, trong cuộc sống của tôi, từ trước đến nay anh chưa từng mờ nhạt hay lặng lẽ.

Nhiều lúc tôi nghĩ giá như anh cứ biến mất mãi mãi, cả những năm tháng hỗn loạn ngày ấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.