Nữ tử đó còn giở giọng trêu ghẹo như mấy tên háo sắc.
- " Chàng trai anh tuấn này, trông ngươi tiêu soái như vậy, nên về chỗ của ta làm nam sủng thì hơn.
Sao lại ra ngoài ức hiếp nữ tử như thế.
Thật mất mặt đấng nam nhi quá!"
Cô nương này cũng thật lợi hại, chỉ một câu mà chọc trúng chỗ hiểm.
Lúc nhỏ Dịch Thiên bị mấy tên nam sủng bắt nạt, kể từ đó hắn hận nhất là đám người này.
- " Cái thứ cặn bã đó hay là để gia gia ngươi làm đi, ông đây không thèm"
Vừa dứt câu, Dịch Thiên đã bay lên nóc nhà, trực tiếp đấu tay đôi với người kia.
Tuy người đó có võ công không tồi, nhưng tuyệt không phải là đối thủ của Dịch Thiên.
Thoáng chốc hắn ta đã chiếm thế thượng phong, đánh cho tên kia không còn đường lui.
- " Dịch đại nhân đúng là không nói lí lẽ, ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói một câu.
Ngươi liền mang gia gia ta ra mắng, bây giờ lại động thủ nặng tay như vậy.
Không phải là ngài thích ta nên cố gây sự chú ý đó chứ?"
- " Hừ! Loại xấu xí như ngươi mà cũng xứng với ta sao?"
- " Ấy đại nhân! Người nói thế là không được rồi, có yêu nhau hay không phải xem ở tính cách.
Người chỉ chú trọng vẻ bề ngoài như thế, đúng là nông cạn."
- " Ta thế nào không đến lượt ngươi phán xét."
Vừa dứt lời Dịch Thiên đã chém tới, cô nương này tuy võ công hoặc không cao.
Nhưng khả năng trốn chạy thì phải gọi là tuyệt đỉnh, thoáng chốc thân ảnh đã không thấy đâu.
Nhưng trong không trung lại văng vẳng giọng nói của cô ta.
- " Dịch Đại Nhân nói lời tuyệt tình như vậy, về sau nếu có thích ta thì đừng có hối hận nhé!"
Dịch Thiên tức giận, không ngờ người trong tay hắn cũng có thể trốn thoát.
Xem ra cô nương này không phải người tầm thường.
Tuy người đã đi xa, nhưng Dịch Thiên miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm.
- " Loại người như ngươi mà cũng lọt vào mắt của bổn quan sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình."
Quay lại nhìn Liễu Như Hoàn mới phát hiện bà ta đã chết.
Dịch Thiên vội vàng đến kiểm tra, thì ra đã trúng ám khí.
Theo hướng phi tiêu bắn đến, chính là hướng mà cô nương ban nãy rời đi.
- " Đáng chết! Dám giết người trước mặt ta, đúng là gan to bằng trời."
Dịch Thiên húyt sáo một cái, từ trên trời một con chim ưng bay đến.
Sau khi nó bay đi một lúc, thì một đám người của Võ Thành Ti cũng đến.
Bọn họ đưa xác Liễu Như Hoàn về Liễu Xuân lâu.
Sau đó Dịch Thiên còn không quên cho người họa lại dung mạo của nữ tử ban nãy, dán lệnh truy nã khắp kinh thành.
Hắn Muốn dùng chiêu rung cây dọa khỉ, khi nhìn thấy xác của bà ta.
Đám người kia sẽ biết sợ mà khai hết những gì bọn chúng biết.
Chiêu nay quả nhiên có tác dụng, vì có một vài người đã khai ra một vài manh mối hữu ích.
- " Các người có nhìn thấy ai đây không? Chính là bà chủ của các người.
Biết Vì sao bà ta chết không? Là vì bà ta đêm hôm bỏ trốn, không có ý định hợp tác, lời khai không thành thật.
Cuối cùng chọc giận ta, nên mới có kết cục như vậy.
Nếu Các người không thành thật, thì kết cục sẽ còn thảm hơn bà ta.
Bởi vì ta sẽ đưa các ngươi vào đại lao của Võ Thành ti.
Thấy thế nào?" Dịch Thiên lạnh giọng nói, còn không quên dùng ánh mắt muốn giết người để nhìn người khác.
Đám người kia tất thảy đều hoảng sợ, Cuối cùng từng người phải lên tiếng nói về những chuyện mình biết.
Một cô nương được đưa vào phòng bắt đầu kể lại.
- " Hùng đại nhân vốn là khách quen ở đây, nhưng mỗi lần đến đều gọi Hoa tỷ tỷ.
Hôm nay Hoa tỷ tỷ phải tiếp một vị công tử nhà giàu, không thể tiếp đãi Hùng Đại Nhân.
Cho nên ông ta rất tức giận, muốn đi tìm vị công tử kia đòi lại người.
Nhưng vị công tử kia không đồng ý nên hai người xảy ra cự cãi.
Cuối cùng hùng đại nhân bị công tử kia lỡ tay gi3t chết."
- " Những chuyện này ta đều biết cả rồi, nói chuyện gì có ích hơn đi."
- " Chuyện kỳ lạ chính là ở đây, lúc đó thảo dân đi ngang qua vô tình nhìn thấy ở bên trong có một bóng nữ tử.
Nhưng đó không giống bóng của Hoa tỷ tỷ.
Mà trong phòng chỉ thấy bóng của nữ tử và một người đàn ông mập mạp.
Thảo dân đoán đó là Hùng đại nhân, hai người hình như xảy ra cự cãi rất nghiêm trọng.
Không lâu sau đó thì nghe tin hùng đại nhân bị sát hại."
- " Vậy tại sao hôm qua ngươi không khai chuyện này?"
- " Hôm qua Thảo dân nhất thời hoảng sợ, hơn nữa Thảo dân cũng không chắc chắn về chuyện này.
Dù sao thứ thảo dân thấy chỉ là một cái bóng, nên không dám nói bậy."
- " Gọi cô nương tên Hoa đó đến đây.".