Vô Thích một mình đi dạo ngoài sân quan sát mọi người xung quanh, thầm tán thưởng doanh trại của tướng sói trang nghiêm có thừa, quy tắc vững chắc. Người đi kẻ đứng đều lưng thẳng mặt nghiêm, ai làm việc náy. Cô đi được một đoạn thì từ phía xa có đám đông vây quanh la hét cổ vũ, nhìn thật vui nhộn. Vô Thích mặt mày phấn khởi lập tức chui ngay vào đám đàn ông xem chuyện vui. Hóa ra bọn họ đang thi bắn cung, nhìn cự li xa tận bảy trượng của tấm bia tròn đặt ở phía trước, lại thấy một nam nhân đang rương cung nhắm tiễn mà bắn. Trong tiếng la hò cỗ vũ nhiệt huyết thì mũi tên bay ra, Vô Thích hào khởi chăm chăm nhìn vào tâm điểm đỏ rực của tấm bia, không thấy mũi tên cấm vào chỉ nghe thấy một tràn cười thất vọng vang ra, cô mới nhìn thấy mũi tên chỉ bay ra chưa tới sáu trượng đã cấm xuống mặt đất xiêng xiêng quẹo quẹo. “Ta nói mà, với cự li này ai có thể bắn tới được chứ? Các ngươi lại cứ mang ra thách đấu, thấy chưa, chẳng ai bắn tới nổi mà.” Người này vừa nói người kia lại chen ngang, hào khí cực mạnh: “Ta vẫn chưa thử, ngươi mạnh miệng làm cái gì?” “Được được, ngươi thử, ngươi thử. Không cần trúng tâm điểm, chỉ cần trúng bia, từ đây về sau ta gọi ngươi là gia gia.” Nam nhân dáng vẻ tự tin bước đến nhận cung, Vô Thích lại phấn chấn chen lên phía trước, ánh mắt sáng ngời, vui vẻ vô cùng. Từ khi đến thế giới này, hôm nay đúng là ngày cô vui vẻ nhất. Nếu biết trước doanh trại của tướng quân Ngụy Thành Dao có trò vui thế này cô đã đòi Tông Chính Nhược Hàn dẫn cô đến đây lâu rồi. Vô Thích hào khởi hùa theo đám nam nhân vỗ tay cổ vũ, la hát rộn rã. Nhưng mũi tên vừa được bắn ra không khác gì những mũi tên đang cấm xiêng quẹo trên nền đất kia, thậm chí còn gần bọn họ hơn cả những mũi tên bắn ra trước đó. Cả đám hùa nhau cười ha hả. “Ngươi mạnh miệng, ta vẫn là không có được cái vinh dự gọi ngươi là gia gia.” Lời nam nhân này vừa dứt cả đám lại một lần nữa bậc cười. Thật ra bọn họ không ai xem thường ai, chẳng qua cự li bảy trượng kia ngẫm nghĩ ai có thể bắn tới, ai có thể bắn trúng tâm điểm. Bọn họ chỉ là sau những giờ tập luyện mệt mỏi mới mang những trò khó khăn này thách đấu thay đổi không khí. “Ta muốn thử!” Giọng nói của nữ nhân từ đâu vang ra dập tắt những tiếng cười nói nhộn nhịp. Tất cả đều đổ dồn mắt nhìn về phía nữ nhân y phục đen huyền. Vừa rồi bọn họ vui vẻ không để ý, nay vừa nhìn thấy nàng vừa xinh đẹp, vừa là điểm đen nỗi trội trước đám nam nhân mặc giáp xám. “Ai vậy?” “Trông nàng ta kìa, xinh đẹp tuyệt trần. Doanh trại chúng ta từ khi nào lại có mỹ nhân xuất hiện.” “Ngươi không biết sao, vừa rồi hoàng thượng mặc thường dân có đến đây, cô nương này đi cùng hoàng thượng hẳn là vị nương nương nào đó.” Một nam nhân khác không biết thân phận của Vô Thích, thấy cô xinh đẹp liền buông lời trêu trọc: “Tiểu cô nương, cô muốn thử, cô biết bắn không đó.” Người khác lại nói: “Ta nghĩ tiểu thư nên về cầm kim thêu thùa đúng hơn là cầm những loại vũ khí nguy hiểm này, nó không hợp với cô.” Một tràng cười vang ra, Vô Thích không lên tiếng tranh luận, ai cần biết đám đàn ông này cợt nhã điều gì, cô bước lên vài bước giật lấy cây cung trên tay của nam nhân vừa thất bại kia. “Cầm cung thật kìa. Người đẹp vậy mà dám nói dám làm.” Thấy Vô Thích rút một cây tiễn trong ống gỗ, đám nam nhân người kinh ngạc, người thích thú, người lại thích dáng người thanh mảnh của Vô Thích. Ai nấy cũng đều mỗi ánh nhìn, mỗi suy nghĩ, nhưng trọng tâm của mọi điểm nhìn đều là im lặng nhìn nữ nhân đen huyền trước mắt rương cung lắp tiễn nhắm bia mà bắn. Mũi tên lập tức bắn ra, hoàn toàn không khiến đám nam nhân thất vọng, mũi tên cấm ngay mặt đất, tuy cự li không mấy chênh lệch gì với mấy mũi tên trước đó, nhưng hướng mũi tên cấm xuống lại nằm phía bên trái, hoàn toàn không thẳng hướng với tấm bia. Tiếng cười ha hả không hẹn vang lên, nam nhân nói: “Cô nương xinh đẹp, tay cô nên cầm kim chỉ, không nên cầm tiễn.” “Nhưng bắn được với cự li này, tiên nữ xem như cũng có chút bản lĩnh.” Không quan tâm những lời trêu chọc của đám nam nhân phía sau. Vô Thích cô chính là người bỏ mặc ngoài tai những lời thị phi, một khi cô muốn làm gì, thích làm gì cô tuyệt đối sẽ làm đến cùng. Huống chi phóng dao, bắn dây là sở trường của cô, lần bắn tiễn này tất nhiên cũng sẽ thu hút cô. Xoay người rút cây tiễn thứ hai, lắp tiễn rương cung. Vô Thích lần này tập trung hơn, nhắm thẳng mục tiêu tấm bia mà hướng. Tất nhiên đám nam nhân vẫn trước sau như một, cười cợt, trêu chọc. Phập… Mũi tên thứ hai lại cấm xuống đất, nhưng lần này không lệch sang bên trái hay bên phải mà thẳng hướng mục tiêu. Chỉ là lực không đủ mạnh, tiễn không thể bay xa. Vô Thích bình tĩnh tiếp tục rút tiễn thứ ba. “Tiểu cô nương, cô cố gắng cũng vậy thôi, bàn tay của cô còn tiếp tục sợ là sẽ chảy máu đó.” Cái gì là chảy máu, bàn tay của cô từng cầm dao, cầm súng, từng leo núi, từng leo dây, từng phóng dao, từng giết người. Thế nào gọi là sẽ chảy máu, bàn tay của cô sợ là từ lâu đã không mềm mại như những cô nương khác. Tiễn rời khỏi cung, lướt bay như gió, vun vút bên tai mọi người. Thế nhưng vẫn là tấm bia nguyên vẹn, mũi tên tuy bay xa hơn, nhưng vẫn là làm bạn với mặt đất mà cấm xuống. “Chuyện gì vậy?” Một giọng nói khàn đặc uy vũ từ phía sau đám đông vang ra, đám nam nhân lập tức nhận ra giọng nói của ai liền quay người hành lễ với Ngụy Thành Dao. Một số người không biết, một số người vừa nhìn thấy Tông Chính Nhược Hàn đang bước tới lập tức hướng tới định quỳ gối lại bị một hành động của y ngăn cản. Cả đám mới mặt mày sợ hãi, kính nễ đứng im bất động. Tông Chính Nhược Hàn cùng Thái Bất Vy, Tạ U Mặc và Ngụy Thành Dao theo sau lần lượt hướng về phía đám đông mà tới. Đám binh lính nguyên tắc lần lượt cúi đầu tách sang hai bên nhường lối. “Tình nhi?” Tông Chính Nhược Hàn mắt kinh ngạc khi thấy Vô Thích đang hướng tiễn về phía tấm bia, tập trung đến mức chẳng quan tâm đến sự xuất hiện của y. Thái Bất Vy và Tạ U Mặc đưa mắt nhìn nhau, Tạ U Mặc chợt cười: “Không ngờ rằng nương nương còn có sở thích này.” Đám người vốn ồn ào náo nhiệt, nay nhìn thấy sự xuất hiện của Tông Chính hoàng đế cùng với hai nam nhân khí thế thoát tục, siêu tái tựa tiên nhân liền ai nấy tự giữ lấy thân mà im thinh thích. Thấy mũi tên của Vô Thích tiếp tục cấm xuống đất, mà lần này cự li lại xa hơn hẳn hai mũi tên trước đó. Cả đám người lòng thầm thán phục, nhưng vẫn là im thinh im thích. Thái Bất Vy lên tiếng: “Không tệ!” Tông Chính Nhược Hàn đáy mắt thoáng hiện tia cười, Vô Thích vậy mà có thể bắn được xa vậy, lực bắn, lực chuẩn xác có thể đánh giá cao. Tuy làm ra chuyện tùy ý trước đám nam nhân, nhưng lại không làm y mất mặt. Mà quan trọng là y chưa từng thấy Vô Thích lại chuyên tâm vào một vấn đề như lần này. Vô Thích lại như không để ý đến xung quanh, xoay người, mũi tên thứ năm lại được chính tay cô rút ra. Tông Chính Nhược Hàn khẽ cười, bước đến bên cạnh Vô Thích, nói: “Được rồi, nàng chơi vậy đã đủ. Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi.” “Im lặng!” Vô Thích bất chợt mở miệng. Tông Chính Nhược Hàn nhướng mày, đừng nói đến đám binh lính kinh kinh hãi hãi, dám bảo hoàng đế im miệng, vị nương nương này đúng là gan to bằng trời. Ngụy Thành Dao mặt lập tức xám xịt, vốn định lên tiếng cảnh cáo Vô Thích nhưng nghĩ lại, hoàng đế của hắn còn không có thái độ khác thường, y dám bất thường sao. Mặc kệ mọi người bất ngờ với lời nói vừa rồi của Vô Thích, Tạ U Mặc và Thái Bất Vy phong thái nhã nhặn, nụ cười bên môi thoáng hiện trên gương mặt tuấn tú. Vun vút… Tiếng xé gió lướt nhanh, tiếng ma sát giữa tiễn và gió vang ra rõ ràng giữa bầu không khí im lặng. Phập… Một âm thanh không hề quen thuộc vang ra, mũi tên nhắm tấm bia chuẩn xác cấm thẳng vào. Ngoại trừ Tạ U Mặc và Thái Bất Vy nét mặt không đổi, tia cười khẽ thoáng hiện. Thì Tông Chính Nhược Hàn và đám binh lính của Ngụy Thành Dao kinh ngạc đến hãi hùng. Mũi tên tuy không trúng vào tâm điểm nhưng lại là người duy nhất có thể bắn tiễn trúng bia. Một người không kìm nén nỗi cảm xúc trong lòng, liền ca thán: “Lợi hại, quá lợi hại!” Một người khác lại nói: “Không tin vào mắt mình được, nương nương vậy mà có thể bắn trúng bia?” Nói xong lần lượt, lần lượt những lời kinh ngạc hơn là khen ngợi cứ thế câu này tiếp nối câu kia. Tông Chính Nhược Hàn đứng cạnh, chỉ nhíu nhíu mắt nhìn Vô Thích, dưới con ngươi đen láy hoàn toàn là tia sáng ngờ vực. Vô Thích mặt vẫn là không có sự biến đổi khác thường, cô như là không hài lòng, mũi tên thứ sáu cô dứt khoác rút ra. Lắp tiễn rương cung, nhắm mục tiêu tâm điểm. Lần này mọi người không còn ai dám cười nhạo Vô Thích là vị nương nương ham vui làm loạn, tất cả đều hết sức tập trung vào mũi tên trên tay Vô Thích. Bọn họ muốn xem có phải vừa rồi nàng ta chỉ ăn may mà bắn trúng bia, lần này có phải vẫn là cấm xuống mặt đất không. Nhìn theo hướng mũi tên đối diện trực tiếp đến tâm điểm đỏ rực, dưới ánh nắng rực rỡ phủ trên một dáng người thanh mãnh, một màu đen chói mắt đến rực rỡ. Thái Bất Vy nhỏ giọng nói: “Lần này chính là tâm điểm.” Tạ U Mặc tiếp lời: “Ừ!” Tông Chính Nhược Hàn không vì nguyên nhân gì lại hết sức căng thẳng nhìn vào gương mặt hết sức tập trung của Vô Thích. Chỉ thấy bên khóe môi nàng bất chợt nhuếch lên, ý cười kiêu ngạo tâm đắc hiện rõ trên gương mặt trắng ngần. Vô Thích rút ngón tay khỏi dây cung, dây cung căng đến mức có thể vừa được buông thả bắn ra mũi tên xé gió mà bay. Tâm điểm đỏ rực vốn bá đạo ngạo nghễ trước giờ không chút tổn thương lại bị một mũi tên kiêu ngạo đâm thủng, phá nát nét đẹp nóng bỏng của nó. Mũi tên thứ sáu sau nhiều lần bắn trật của Vô Thích bắn ra lại dứt khoác nhắm tâm điểm mà dừng. Mọi người kinh ngạc như gặp phải chuyện kinh thiên động địa, kì tích như gặp phải một người chết sống lại đến khó tin. Không dừng lại ở việc mình đã nhắm chuẩn xác mục tiêu, Vô Thích lại rút tiếp mũi tên thứ bảy. Lần này chuyên nghiệp hơn nhiều, thời gian nhắm nhanh hơn, lực bắn nhanh hơn, tiếp tục cấm chặt vào tâm điểm ngay bên cạnh mũi tên đã cấm vào trước đó. Mọi người hét lên kinh ngạc, cổ vũ, hò reo đến quên mất đứng trước bọn họ còn có một vị hoàng đế uy chấn thiên hạ. Vô Thích như phấn kích, như kịch tính, tất nhiên không phải vì tiếng hò reo của đám nam nhân phía sau. Mũi tên thứ tám rút ra dứt khoác bắn vào tâm điểm. Lần này còn chơi trội hơn, hai mũi tên kia vì bị mũi tên thứ tám lấn áp, không còn chỗ tất nhiên sẽ bị đẩy rơi xuống đất. Tiễn đã bắn, mục tiêu không còn, cung cũng trở nên vô dụng. Vô Thích đặt cung bên cạnh ống tiễn, quay người nhìn đám binh lính đã không thể hò reo khen ngợi mà nhìn cô như nhìn một thần tượng âm nhạc. Khẽ nhuếch lên tia cười ngạo khí, Vô Thích nói: “Ta chỉ là lần đầu cầm cung, các ngươi có cần phải bắt nạt người mới. Nếu nói bàn tay ta nên cầm kim chỉ, ta nghĩ bàn tay của các ngươi còn không thể cầm được đũa ăn cơm.” Cả đám nam nhân không báo trước cùng lúc cúi đầu ngượng ngùng. Tông Chính Nhược Hàn nghi hoặc cất giọng: “Nàng thật sự lần đầu cầm cung?” Vô Thích nhuếch môi, ánh mắt đắc ý: “Tất nhiên, lẽ nào ngươi cho rằng ta khoác lác? Ta đúng thật lần đầu cầm cung. Nhưng trước kia tài bắn súng, phóng dao lại là sở trường bậc nhất của ta. Nếu nói thiên hạ đệ nhất cừ khôi bắn súng Thẫm thất thiếu Thẫm Thế Phong và thiên hạ đệ nhất phi tiêu Lý ngũ thiếu Lý Hạo Nhân của Long gia. Thì trong thời đại đó, ở hai lĩnh vực bắn súng và phóng dao, nếu ta nói ta đứng vị trí thứ hai, sẽ không ai dám lớn tiếng tranh giành.” Tất cả, tất cả mọi người đều im thinh thích, hoàn toàn không biết hai nhân vật thiên hạ đệ nhất kia là ai, càng không biết thế gian này lại có một gia tộc họ Long có nhiều nhân tài đến vậy. Hoàn toàn, hoàn toàn mờ tịt. Vô Thích tâm đắc cười, tất nhiên bọn họ không biết. Long gia đấy ư? Chính là gia tộc hắc đạo lớn mạnh nhất nhì trong cái thời đại đã sinh ra cô, cũng chính là Long gia cho người truy sát cô, khiến cô phải rơi xuống sông trôi dạt đến thời đại này. Lại thấy Vô Thích nói hưu nói vượn, Tông Chính Nhược Hàn mặt nhăn mày nhíu, nói: “Nàng lợi hại, nàng thiên hạ đệ nhị. Chúng ta có thể về rồi chứ?” “Vẫn còn sớm mà, ta chơi vẫn chưa đủ. Huống chi…” Nói rồi Vô Thích lại ném Tông Chính Nhược Hàn ở lại đó phóng nhanh về phía hai vị bạch y nhân đang thanh nhã đứng nhìn cô, nói: “Có Mặc Ngân và Thái Khả ở đây, ta chỉ có thể là con tép, cọng cỏ.” Đối diện với gương mặt rạng cười của Vô Thích, Tạ U Mặc và Thái Bất Vy vẫn nụ cười trên môi, nhàn nhạt, nhẹ nhàng.