Vô Thích

Chương 25: Chuyện kể, núi Mộ Đằng có ma



Đồ Tô Huyền Cơ không trả lời, hướng trưởng quầy tiến lại, nói: “Trưởng quầy, bọn ta sẽ về phòng ăn, phiền ngươi dẫn bọn ta đi nhận phòng.”
Trưởng quầy kính nễ Đồ Tô Huyền Cơ là hòa thượng, lại thấy áo cà sa kim quang sáng óng nên đoán được thân phận vị hòa thượng này hẳn là một vị tăng tu phật nên càng nhiệt tình đón tiếp. Ông nhanh chóng dẫn đường, Vô Thích đi theo vẫn không hiểu quay mặt nhìn người đẹp trai bên cạnh, hỏi: “Sao lại phải về phòng ăn, ta thích ăn ở bên dưới hơn?”
Trưởng quầy mở cửa phòng, Đồ Tô Huyền Cơ bước vào, nói: “Giúp ta chuẩn bị một chậu nước nóng!”
Vô Thích vào theo, đưa mắt nhìn quanh một lượt căn phòng khá rộng rãi thoáng mát, bên ngoài chính là cửa sổ có thể nhìn ngó xuống bên dưới đường phố: “Căn phòng này không tồi nha!”
Tiểu nhị mang vào một chậu nước nóng đặt lên bàn, Đồ Tô Huyền Cơ hướng mắt nhìn sang Vô Thích đang chòm người ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới với vẻ thích thú, y gọi: “Vô Thích!”
Nghe gọi, Vô Thích xoay người nhìn y, không biết chuyện gì vẫn hướng lại gần, hỏi: “Chuyện gì?”
Đồ Tô Huyền Cơ: “Ta giúp ngươi thay băng, ngồi xuống đi!”
Vô Thích nhướng mày: “Hóa ra ngươi muốn về phòng ăn là để tiện chăm sóc vết thương của ta, ngươi lo quá rồi! Nhưng không sao, có người quan tâm vẫn hơn là bị mọi người mặc kệ.”
Kéo ghế ngồi xuống, Vô Thích mặt tươi cười đưa bàn tay trái về phía trước, Đồ Tô Huyền Cơ cẩn thận tháo mảnh khăn trắng ra, bàn tay Vô Thích trắng ngần lại bị máu tươi váy bẩn. Y lấy cái khăn đặt trên thành chậu, vắt nước nóng nhẹ nhàng lau quanh miệng vết thương.
Vô Thích ngồi không nhàn rỗi, tay còn lại chống cầm, nhìn nhìn nam nhân tuấn mỹ đang tỉ mỉ với vết thương của mình mà mở miệng: “Huyền Cơ, ngươi với ai cũng chu đáo như thế này sao?”
Đồ Tô Huyền Cơ lao sạch vết máu, lấy trong người ra một lọ sứ màu trắng, mở nút đỏ, rãi thứ thuốc bột mịn màu trắng lên miệng vết thương, đau rét khiến Vô Thích nhíu chặt hai đầu lông mày, tính rụt tay về lại bị bàn tay khỏe mạnh kia nhẹ nhàng giữ lại: “Chịu đau một chút!”
Vô Thích kêu lên: “Rét quá!”
Sau lời kêu than là một hành động khiến Vô Thích hết sức kinh ngạc, Đồ Tô Huyền Cơ một tay kéo bàn tay bị thương của Vô Thích lại gần hơn, mặt cũng chòm tới, ân cần thổi nhẹ vào vết thương, nhẹ nhàng, man mát.
Thật ra với vết thương ngoài da thế này đối với Vô Thích không là gì, cô dù gì cũng từng là một sát thủ lão luyện của thời hiện đại, ăn vài nhát dao, lãnh vài viên đạn cũng chỉ là chuyện thường gặp. Cô chỉ là thấy Đồ Tô Huyền Cơ có phần quan tâm đến vết thương này, nên chỉ muốn làm nũng một chút, mà y lại rất nhiệt tình quan tâm. Tâm trạng ấm áp, ánh mắt dán chặt người đối diện đang từng đợt, từng đợt thổi vào miệng vết thương, cô nói theo cảm tính: “Từ trước đến nay chưa ai từng tốt với ta như ngươi.”
Đồ Tô Huyền Cơ lấy mảnh vải trắng khác băng quanh vết thương, không vội hỏi: “Phụ mẫu ngươi không tốt với ngươi?”
Vô Thích nói: “Ta không nhớ phụ mẫu của ta là ai.”
“Bắt đầu nhớ được có lẽ khi đó ta được bốn năm tuổi, khi đó ta bơ vơ bên ngoài, đi khắp chợ xin ăn. Ai thương hại thì cho ăn cho ít tiền lẻ, ai không thuận mắt thì mắng chữi, thuận tay thì cho một cái tát.”
Đồ Tô Huyền Cơ ngẩng mặt nhìn Vô Thích, mặt vẫn duy nhất một biểu cảm lạnh nhạt. Vô Thích nói: “Ta tưởng đời ta như thế là xong, lại chẳng biết thế nào là được người người yêu thương. Thấy mấy đứa trẻ khác được phụ mẫu chiều chuộng, ta thật muốn tới tống mấy đứa trẻ kia đi chỗ khác mà tự mình thay thế vào. Há há há… Ngươi thấy khi đó ta có xấc láo không kia chứ?”
Đồ Tô Huyền Cơ vẫn nhìn cô, nói: “Không xấc láo, ngươi chỉ muốn có được sự quan tâm.”
Vô Thích liếc mắt nhìn sang y, híp mắt cười, nụ cười không tươi vui như bình thường, tiếp tục nói: “Sau đó một người đàn ông đến gặp ta, hỏi ta có muốn theo cùng không?”
Hai tiểu nhị mang vào hai mâm thức ăn. Một mâm món mặn có thịt, có rượu. Một mâm món chay, có rau cải, đậu hủ, có trà. Đợi hai tiểu nhị thu sếp hai loại món ăn qua hai nửa bàn ăn cho phù hợp từng đối tượng thì lùi ra ngoài.
Nhìn Vô Thích chưa gì đã cầm đũa gấp một miếng thịt cho vào miệng nhai hết mức tự nhiên, như thể vừa rồi cô kể không phải là chuyện buồn của quá khứ. Đồ Tô Huyền Cơ không vội ăn, hỏi: “Ông ta nhận nuôi ngươi?”
“Há há… ngươi đoán đúng một nửa rồi!” Vô Thích rót rượu, tính hướng tới cụn ly với y nhưng chợt nhớ y uống trà lại hướng miệng mà uống một mình.
Đồ Tô Huyền Cơ mắt khẽ chuyển sắc: “Có ý đồ?”
Lại hướng đũa gấp một miếng thịt khác cùng rau cải bên đĩa đồ chay của người kia mà ăn, vừa nhai, vừa nói: “Huấn luyện ta thành sát thủ.”
“Sao ngươi không ăn đi?”
“Thế nào, nghe ta nói ta từng là sát thủ nên ngươi sợ hãi ta sao?”
Đồ Tô Huyền Cơ lắc đầu: “Ta thấy ngươi đáng thương.”
Vô Thích xì một cái không hài lòng, rót rượu, uống rượu: “Ta không thích người khác thương hại ta. Sau này ngươi đừng mang những lời đó đối với ta, nghe không thuận tai chút nào.”
Nghe vậy, trầm lắng một hồi, Đồ Tô Huyền Cơ mới cầm đũa ăn cơm.
Rất nhanh bầu trời liền phủ lấy một màng đêm tĩnh mịch. Đồ Tô Huyền Cơ một phòng, Vô Thích một phòng nằm giường nệm êm ái lăn lăn ngủ ngủ một giấc đã đời tới sáng.
Buổi ăn sáng không cầu kì chỉ đơn giản một vài món chay mặn đơn giản, Đồ Tô Huyền Cơ cùng Vô Thích đang ngồi ăn, bên tai nghe đám khách quan bàn bên tán chuyện.
Một nam nhân râu hàm rậm rạp, tướng người dữ dằn, hầm hồ lớn tiếng: “Ta nói các ngươi không tin, để ta kể rõ đầu đuôi cho các ngươi nghe. Mười hai năm trước tại thành Cô Tịch này Hạn gia chính là một gia tộc hào môn giàu có nhất thời bấy giờ, Hạn Liêm duy chỉ có một quý tử là Hạn Dương, tuấn mạo hơn người, văn võ song toàn. Ta khi đó tầm chừng hai mươi mốt tuổi, chưa từng nhìn thấy một lễ cưới nào linh đình đến vậy. Không những bá quan văn võ, hoàng thân quốc thích, còn có cả người tu tiên đến tham dự. Phải nói chứ, thật sự dù có là đám cưới của hoàng tử, công chúa cũng không thể long trọng với nhiều nhân vật tầm cở đến vậy.”
“Thế nhưng đợi suốt cả buổi sáng, đợi qua buổi trưa, qua luôn giờ lành làm lễ vẫn không thấy đoàn đưa dâu đến. Hạn Liêm nhiều lần cho người nhắm hướng đoàn đưa dâu để xem thực hư thế nào, nhưng nhiều lần người đi tìm vẫn không một ai trở về.”
“Thế nào các ngươi có thấy kì lạ hay không?”
Đám người cùng bàn lúc này đã bắt đầu tập trung nghe kể, không ai còn nháo nhàu ồn ào. Một nam nhân khác nghi vấn hỏi: “Đoàn đưa dâu không đến đúng giờ đã đành, tại sao những người đi tìm đều không thấy trở về. Ngươi đừng nói chuyện này có liên quan đến ma quỷ nhé?”
Nam nhân râu rậm thổ mạnh tay lên mặt bàn một cái, Vô Thích giật nảy mình, chỉ là kể chuyện của người khác thôi mà, có cần phải kính thích như vậy không kia chứ?
Liếc mắt thấy Đồ Tô Huyền Cơ đang nghiêm túc ăn phần ăn của y, không biết có đang nghe chuyện tán dốc của những người này hay không nữa.
Để tạo cho câu chuyện có phần hấp dẫn lôi cuốn, nam nhân râu rậm không vội kể, hoặc có thể vì đoạn này khá rùng rợn nên hắn tự rót rượu vào một cái bát to, một hơi ừng ực uống cạn, đưa tay áo vạt ngang phần rượu thắm ướt trên râu, hắn mới tập trung tinh thần, ánh mắt ám mụi kể: “Đợi đến lúc không đợi được nữa, Hạn Liêm mới thỉnh tội tiễn khách rời đi. Sau đó đám dân bu xem ngoài cổng cũng bị đuổi khéo, Hàn gia đóng cổng thâu đêm.”
Kể tới đây lại dừng, hắn lại tự cầm bầu rượu rót vào bát, uống tiếp một hơi, sau đó trong ánh mắt thoáng hiện tia sợ hãi, kể: “Mọi người khi đó kéo nhau ra về, mạnh nhà ai người đó về ngủ. Đến sáng hôm sau ta thức dậy hơi trễ, chợt nhớ đến Hạn gia không biết đã tìm được đoàn đưa dâu chưa nên liền chạy tới Hạn gia. Thật không ngờ…”
Nam nhân vai nón không dám nói nữa, lắc đầu…
Nam nhân khác hiếu kì đốc thúc: “Thật không ngờ, không ngờ cái gì? Ngươi đừng có ấp úng nữa, mau kể đi chứ?”
“Qúa đáng sợ… Khi ta vừa tới người người đều chen chút đông ngạt, còn có lính triều đình trấn trước cổng ngăn không cho ai vào. Ta khôn khéo đi vòng sang vách tường, tính là nhảy tường vào bên trong xem thế nào. Nào ngờ khi ta vừa leo lên trên thành tường, bên dưới sân người người đều nằm trãi đầy ở khắp nơi, từ trong ra ngoài, từ già đến trẻ, tất cả đều chết hết.”
Người ngồi bên cạnh toàn thân run run, ánh mắt mơ hồ như nhớ lại chuyện năm nào, chậm rãi nói: “Khi đó ta lên kinh thành dự thi, khi trở về đã nghe nói cả nhà Hạn gia đều trong một đêm mà chết thảm.”
Người khác lại tò mò hỏi: “Hạn gia lớn mạnh đến hoàng thân quốc tích, tiên nhân còn phải nễ mặt dự lễ cưới, ai lại to gan giám thảm sát chứ?”
Nam nhân râu rậm hít một hơi sâu nói khẽ: “Chính mắt ta thấy rõ ràng, hiện trường thảm án chỉ có ngỗn ngang đồ đạc, không hề có bất kì vết máu nào, hiện trường không có máu, thi thể đều không có vết máu.”
Vô Thích cảm thấy khó hiểu, nhìn người đang kể chuyện kia mặt sợ hãi như vậy tin là không phải bịa chuyện. Lẽ nào, Hạn gia là bị ngộ độc mà chết, nhưng nếu là bị ngộ độc, hẵn là bị khói độc hoặc hương độc mới có thể hòa lẫn vào không khí khiến người Hạn gia hít phải mà chết.
Suy nghĩ của Vô Thích trùng khớp với người đàn ông bàn bên, ông hỏi: “Có phải là bị đầu độc không?”
Nam nhân râu rậm lắc đầu: “Ta không biết có phải bị ngộ độc không, nhưng tất cả các thi thể đều chết bởi bị ngợp nước.”
“Không phải do ta suy đoán, mà là tận mắt thấy và tận tai nghe quan giám nghiệm tử thi nói vậy. Tất cả các thi thể đều có dấu hiệu rõ ràng chết bởi ngợp nước, hoàn toàn không bị trúng độc, không bị dao đâm, không bị bùa chú phù phép. Nhưng lạ là hiện trường hoàn toàn khô ráo không có dấu hiệu nước xâm lấn, cả nhà bởi chết ngợp, nước ở đâu ra, nước ở đâu ra dìm chết bọn họ chứ? Mà dù có bị chìm dưới nước, Hạn gia năm xưa người người đều tinh thân võ nghệ, lẽ nào tất cả đều không biết bơi.”
Mọi người đều rùng mình, không ai dám lên tiếng hỏi tiếp vấn đề, mà có hỏi cũng chưa chắc có ai cho bọn họ một đáp án rõ ràng, dù gì thì đây cũng đã là vụ thảm sát của mười hai năm về trước, đến nay mấu chốt điều tra đã là chìm vào quá khứ.
Sau cái đêm Vô Thích nằm mơ nhớ lại bản thân mình ở thời hiện đại không phải bị đám người Long gia bắn rơi xuống sông mà là vì từ dưới dòng sông, có một cột nước đột nhiên đổ ào lên, quấn chặt lấy thân người cô kéo xuống sông, đưa cô đến tận thời đại này. Mà vụ án Hạn gia mười hai năm trước cũng có liên quan đến nước. Rõ ràng giữa Hạn gia đã chết mất xác mười hai năm cô mới trôi đến nay hoàn toàn không có gì liên quan đến nhau. Nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy có một chút dính liếu nào đó, lẽ nào là người điều khiễn nước kia?
Đồ Tô Huyền Cơ nhìn Vô Thích: “Ngươi suy nghĩ gì, lại sợ ma sợ quỷ?”
Vô Thích nhuếch mày nhìn y, hỏi: “Ngươi tin lời hắn kể không?”
Không thấy y nói gì, cô mới xoay người nhìn người đàn ông râu rậm rạp, hỏi: “Vừa rồi ngươi có nói có người tu tiên đến dự lễ cưới, ngươi có biết vị tu tiên đó là ai không?”
Từ đâu vang tới một câu hỏi không hề liên quan gì với vụ án kinh dị khiến đám người đang thầm trộm hoang mang trong lòng tĩnh táo hẵn, cả đám quay sang nhìn Vô Thích. Người đàn ông râu rậm cau mày suy nghĩ, nói: “Ta chỉ là dân thường thì làm sao ta biết được vị tu tiên kia là nhân vật nào. Nhưng ta nhớ là sau khi Hạn Liêm tiễn khách, ta có nhìn thấy vị nữ tu tiên đó ngự kiếm bay lên trời.”
Vô Thích lập tức nhướng mày: “Ngự kiếm?”
Cô liền chuyển hướng nhìn sang Đồ Tô Huyền Cơ, ngự kiếm không phải chính là Đào Hoa Cốc, mà mới hôm qua cô đã tình cờ gặp được Thiên Nguyệt Nhai Thất Tử, Nhạc Linh San?
Bàn bên cạnh lại có tiếng nói vang ra: “Mặc kệ vị tu tiên ngự kiếm gì đó đi. Ta hỏi ngươi, vậy ngươi có nghe nhắc đến đoàn đưa dâu không? Gia đình tân lang trong đêm tân hôn vậy mà bị diệt sạch, không lẽ đoàn đưa dâu đều đã bị giết trên đường đi?”
Người đàn ông râu rậm mờ ám tiếp tục vào câu chuyện còn dỡ: “Bây giờ mới là câu chuyện mà ta muốn kể cho các ngươi nghe. Năm đó ta nghe nói tiên đế cho người điều tra vụ thảm án Hạn gia, một mặt cho đoàn nhân lực khác tìm kiếm đoàn đưa dâu. Nhưng chỉ có thể tìm hiểu được bên phía nhà dâu có nói rằng đoàn đưa dâu vì đường xa nên đã khởi hành từ chiều hôm trước, sắp xếp thời gian quả thật dù lề mề hay bị trục trặc vẫn dư thời gian đến nhà tân lang tử. Vậy mà không hiểu sao lại biến mất đến không ngờ. Đừng nói là tân nương tử, cả một đoàn đưa dâu đều không thấy một ai quay về trình báo.”
“Mọi người đều tin rằng gia đình tân lang tử trong một đêm chết thảm, hẳn là đoàn đưa dâu đều đã bị cái kết tương tự, hoặc là bị yêu ma quỷ quái nơi rừng núi ăn hồn phách ăn luôn cả thể xác nên quan lại triều đình mới không điều tra được gì.”
“Ta không biết các ngươi có nghe đến chuyện này không, chính là hằng năm vào đúng chính xác ngày mười tháng sáu đều không ai dám lai vãng lên núi Mộ Đăng.”
Một người khác hào hứng chen vào: “Ta có nghe nói, nghe đâu cứ tới ngày đó chỉ cần là bầu trời chập tối, hỡi ai lên núi đều không một ai trở về.”
“Ta cũng nghe nói, nghe đâu là có ma lộng hành.”
Người đàn ông râu rậm chớp ngay tình huống, nói: “Chính là vậy! Mà chuyện này không phải chỉ xảy ra trong vài năm gần đây. Mà nó diễn ra sau đúng một năm ngày Hạn gia bị diệt vong.”
Người khác nghi hoặc tiếp lời: “Đúng sau một năm, lẽ nào có liên quan đến đoàn đưa dâu?”
“Còn không phải sao. Ta nói không phải dọa ngươi, chuyện quỷ dị này chỉ xuất hiện đúng ngày mùng mười tháng sáu, những ngày còn lại đều hoàn toàn yên ắng, cho dù ngươi một mình ngủ lại qua đêm vẫn lành lặn trở về.”
Cả đám không hẹn cùng lúc sợ hãi đưa mắt nhìn nhau. Bổng một người nhảy dựng lên, hét: “Hôm nay không phải chính là ngày mười tháng sáu sao?”
“Đúng rồi, đúng rồi, hôm nay chính là ngày mùng mười tháng sáu.”
“Chuyện ngươi kể thật làm ta nổi cả gai ốc, hôm nay ta không ra ngoài nữa, ta nên về nhà đóng cửa, không cho người nhà ra ngoài trong ngày hôm nay.”
“Ngươi sợ gì chứ, chuyện ma quỷ kia chỉ có trên núi Mộ Đăng, nơi đây là thành Cô Tịch.”
“Sợ, ta vẫn là sợ! Nhở may trên núi không có người, bọn ma quỷ buồn chán kéo xuống núi, mò đến thành này càn quấy thì sao? Ta đi, ta về thôi!”
Thấy người vừa nói đã vội vã đứng lên sợ hãi rời đi. Cả đám người cùng bàn bật cười ha hả, như quên hết chuyện đáng sợ vừa mới kể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.