Vô Thích

Chương 4



“Hoàng thượng!”

Đang ngủ say mê bên tai lại nghe như thấy tiếng gọi hoàng thượng. Vô Thích hai mắt đang nhắm, bờ mi cong vút khẽ run run mệt mỏi nâng lên, cô nhìn thấy một bóng dáng nam nhân đang đứng bên cạnh giường. Cố gắng nhắm mắt rồi lại mở mắt thì thấy rõ chính là Tông Chính Nhược Hàn đang đứng cúi đầu nhìn cô mỉm cười. Vô Thích nhắm chặt hai con mắt, vẻ mặt bày ra rõ nét bất mãn, miệng như thể đang khóc thành tiếng: “Tại sao đang ngủ cũng nhìn thấy các người vậy chứ?”

Lời nói vừa vang ra, Tông Chính Nhược Hàn đã thấy Vô Thích không màng đưa mắt nhìn đã đưa tay cầm chính xác lấy tấm chăn vốn đang sắp gọn ngăn nắp một bên, không trật tự không nề nếp kéo phắt một phần tấm chăn lên che phủ kín mặt. Nàng đúng thật đang ngủ cũng không muốn nhìn thấy y.

Trong lòng như có một vết rạn khiến Tông Chính Nhược Hàn cảm thấy bị thương tổn. Nhưng khi nhìn thấy dáng người nằm ngửa ngủ không trật tự của Vô Thích thì lại cố kiềm nén cười nhưng lại không nhịn được cười mà phì ra một tiếng. Bình thường người ta ngủ chăn đấp phủ người chỉ loài ra cái đầu, hoặc có thể sẽ đặt nửa hai bên cánh tay lên trên chăn đặt lên trước ngực. Còn Vô Thích lại tay chân tứ lung tung trãi đầy khắp giường, phơi bày cả một cơ thể ra ngoài chỉ riêng cái đầu là vì không muốn nhìn thấy y mà dùng chăn đắp lại.

“Khởi bẩm hoàng thượng, đã sắp đến giờ thượng triều rồi ạ!” Tiểu Lý Tử đứng cách giường một khoảng cách nhất định khom người về phía trước vô cùng kính nễ.

Từ bên trong giường, Tông Chính Nhược Hàn với bộ y phục ngủ màu trắng chậm rãi ngồi dạy. Y không vội rời khỏi giường mà ngồi nhìn Vô Thích đang ngủ say mê bên cạnh. Suốt cả một đêm y mất ngủ vì nữ nhân bên cạnh cứ loay nhoay nhốn nháo cả đêm. Khi thì nàng gác tay ôm lấy y, khi thì nàng gác luôn cả chân. Tông Chính Nhược Hàn sợ nàng lạnh, lại ngồi dạy đấp chăn giúp nàng. Nhưng y vừa mới chợp mắt một tí thì nửa tấm chăn đang đắp trên người nằm cạnh bị khó chịu lôi lôi kéo kéo hất sang bên.

Thấy Vô Thích có vẻ như cơ thể thấy nóng mà mặt nhăn nhún, y lại không gọi A Ly A Nhàn mà tự lấy quạt nằm bên cạnh quạt mát cho Vô Thích. Ấy vậy mà nàng lại chịu yên ổn ngủ yên, mi tâm cũng dần giản ra. Tông Chính Nhược Hàn lại ngã người nằm ngủ, bên tai đâu đó nghe thấy tiếng rột rột, y lại không thể ngủ được mà mở mắt nhìn Vô Thích đang đưa tay gải gải cơ thể đến phát ra thành tiếng.

Vậy nên suốt cả một đêm dài không phải vì duyệt tấu chương không ngủ được mà vì người bên cạnh cứ loay nhoay không cho y ngủ. Tông Chính Nhược Hàn lại không ngờ rằng Trần Tình sau cơn hoảng sợ vì bị truy sát không những quên hết mọi chuyện, tính cách thay đổi, đến cả tư thế ngủ cũng hoàn toàn thay đổi. Nhưng y có tam cung lục diện, lại không hề có nữ nhân nào lại ngủ mà biết cách quậy như nàng.

Trên gương mặt tuấn tú trào phúng nở ra một nụ cười, từ trước đến giờ chỉ có nữ nhân hầu hạ y ngủ, đây là ngoại lệ y hầu hạ người khác ngủ. Lúc này Tông Chính Nhược Hàn mới nhận thấy hai bên cánh tay cảm giác tê tê mỏi mệt vô cùng, y xoay xoay hai cánh tay lại tự mình xoa xoa bóp bóp, suốt đêm nhiều lần quạt mát cho Vô Thích khiến hai cánh tay y trở nên ê ẩm. Đang tự mình khởi động cánh tay đang ê mỏi thì vô tình chạm phải hai con mắt đang hết sức mở to nhìn y kinh ngạc.

Tông Chính Nhược Hàn thu lại hai cánh tay đang khởi động, cúi mặt nhìn rõ hơn Vô Thích, đôi môi hồng hào khẽ cong lên tia cười ấm áp: “Nàng tỉnh rồi sao?”

Câu hỏi vừa dứt, Tông Chính Nhược Hàn bất ngờ bị một hành động không hẹn trước bày ra đến kinh hãi. Y thấy Vô Thích sau cơn kinh ngạc đã lập tức ngồi dậy dứt khoác dùng chân tống y một phát quăng ra khỏi giường.

Bị ngã lăn đau đớn trên nền nhà, Tông Chính Nhược Hàn còn chưa nhận rõ tình hình đã nghe thấy tiếng quát lớn của Vô Thích: “Ai cho ngươi nằm đây, ai cho ngươi leo lên giường của ta?”

Tiểu Lý Tử vội vã mặt đầy hoảng hốt lao tới quỳ xuống trước Tông Chính Nhược Hàn đở y lên, cất giọng đầy sợ hãi: “Hoàng thượng!”

A Ly và A Nhàn nhìn thấy cảnh tượng này cũng hồn vía như bay lên cao, mặt mũi trắng bệch như người chết lập tức quỳ mạnh hai đầu gối đến mức không biết đau đớn là gì.

Vốn chỉ nghĩ rằng sau khi Vô Thích tỉnh lại nếu nhìn thấy y nằm cạnh bắt quá chỉ bị nàng quát mắng vài câu, lại không ngờ nàng còn có thủ đoạn này, mà sức lực không biết từ đâu lôi ra mạnh mẽ đến mức đá bay cả một nam nhân to khỏe như y.

Tiểu Lý Tử mặt đầy sợ hãi, thêm phần lo lắng lẫn kích động ngước nhìn Vô Thích, không dám lớn giọng nhưng phẩn nộ rõ là nghe ra trong lời nói: “Trần phi nương nương, người thật to gan dám vô lễ với hoàng thượng.”

“Không sao, không sao!” Tông Chính Nhược Hàn được Tiểu Lý Tử dìu chậm rãi đứng lên, khắp người y đau ê ẩm chuyển mắt nhìn Vô Thích, không tức giận chỉ nheo nheo đầu mày vì đau mà mở miệng: “Tình nhi, nàng rõ quên hết rồi sao? Nàng là phi tần của ta, lẽ nào ta không thể ngủ cùng nàng?”

“Không thể!” Vô Thích dứt khoác vạch rõ ranh giới.

Tiểu Lý Tử nhướng mày, A Nhàn A Ly quỳ gối run lẫy khẫy. Tông Chính Nhược Hàn chậm rãi thở dài, bày ra vẻ mặt oan uổng lẫn thiệt thòi, y nói: “Suốt cả đêm nàng không cho ta ngủ, ta cũng vì nàng mà thức trắng chăm sóc nàng. Nàng không cảm kích ta còn đối xử với ta tệ bạt, nàng…”

Vô Thích nghe vậy mặt vốn đang tức giận lại nhíu nhíu khóe mi cất giọng quát: “Ai cần ngươi chăm sóc, ai kêu ngươi bò lên giường của ta. Suốt đêm qua ta mệt mỏi ngủ thiếp đi, ngươi đã làm gì ta?”

“Xin Trần quý phi cẩn trọng lời nói. Tam cung lục diện không có vị nương nương nào không muốn được hoàng thượng sủng hạnh. Huống chi quốc gia này, cung điện này có gì không phải là của hoàng thượng. Đừng nói người là phi tần của hoàng thượng, cả chiếc giường kia cũng là giường của hoàng thượng.” Tiểu Lý Tử vốn thường ngày biết trên biết dưới, cẩn thận lời nói khôn khéo. Nhưng vị Trần quý phi kia lại ỷ mình được hoàng thượng sủng hạnh, lại nhiều lần không xem hoàng thượng ra gì. Tiểu Lý Tử theo hầu hoàng thượng rất mực trung thành, tất nhiên sẽ không muốn chủ tử của mình bị xem thường đến vậy.

Vô Thích trừng mắt trước kẻ dẻo miệng Tiểu Lý Tử, lại liếc mắt nhìn sang Tông Chính Nhược Hàn vẫn đứng yên đó mặt nhăn đau nhìn cô. Nhưng không phải vì cô làm y bị đau mà có chút e ngại, rõ ràng người bị thiệt là cô. Nhíu nhíu hai khóe mi, tức giận vô cùng lớn tiếng đầy phẩn nộ: “Đúng, ngươi là vua một nước, toàn dân thiên hạ này chính là con dân của ngươi. Cả đất nước này đều là của ngươi, cung điện này là nhà của ngươi, tất cả mọi đồ vật nơi đây đều là tài sản của ngươi, chiếc giường này cũng chính là của ngươi. Nhưng ta không phải con dân của ngươi, không phải phi tần của ngươi. Nơi ta đang ngủ không phải phòng của ta, giường này càng không phải là giường của ta. Đã là như vậy ta đi là được.”

Lời vừa dứt người đã nhanh chóng nhảy xuống giường, hai bàn chân vội mang nhanh giày vào, dứt khoác đứng lên bỏ đi. Nhìn thấy Vô Thích y phục ngủ trắng bó sát người cứ vậy mà xông ra đến cửa chính. Tông Chính Nhược Hàn vội vã chạy đến cản lại: “Tình nhi, nàng trên người chỉ mặc nội y mà muốn ra ngoài sao?”

“Tránh ra!” Vô Thích trừng mắt nhìn Tông Chính Nhược Hàn chắn trước người ngăn cản bước chân của mình, cơn giận vẫn đang sôi sục liền quát lớn. Cái gì là nội y, vải y phục thừa thải đến mức rộng phình phủ khắp cả người. Đừng nói là bộ quần áo quê mùa che kín toàn thân này, dù có là đang mặc bikini, cô vẫn sẽ không muốn ở lại đây thêm phút giây nào mà nhanh chóng rời khỏi.

“Không được!” Tông Chính Nhược Hàn không ngờ Trần Tình lại nóng tính đến vậy, có lẽ là phát điên rồi, nên dù chết vẫn cố thủ trước hai bên cánh cửa vẫn còn đang đóng kín.

Không thể mở cửa vì bị con người to lớn trước mắt chấn ngang, Vô Thích mặt giận đến xanh mét, hai nắm tay hai bên chậm rãi siết chặt thành quyền đến kêu lên răng rắc: “Tránh ra!”

“Nàng muốn đi đâu, ăn mặc thế này mà nàng muốn ra ngoài sao?” Tông Chính Nhược Hàn như mất kiên nhẫn, lại phẫn nộ đan xen, y chưa từng bị ai xem thường đến vậy. Cả đời của y cũng chưa từng bị mất mặt như lần này, giận dữ ra lệnh: “Ta ra lệnh nàng cấm túc ở trong phòng này, một bước cũng không rời.”

“Nương nương, nương ngương!” A Ly A Nhàn sợ hãi lại không dám tự ý đứng lên mà dùng hai đầu gối đang quỳ lao nhanh về phía Vô Thích. A Nhàn sợ hãi không ngừng dập đầu trước Tông Chính Nhược Hàn: “Xin hoàng thượng bớt giận, xin hoàng thượt bớt giận. Nương nương vì sợ hãi quá độ nên thần trí bất an. Xin hoàng thượng vì chút tình riêng bỏ qua cho nương nương lần này.”

A Nhàn cũng dập đầu tiếp lời khẩn cầu: “Xin hoàng thượng tha tội, xin hoàng thượng tha tội.”

“Ta không làm sai, hai người các ngươi xin xỏ làm gì?” Vô Thích cơn giận càng nồng lớn tiếng hét lên.

A Ly A Nhàn cùng Tiểu Lý Tử chỉ biết im miệng lòng đầy run rẫy.

Vô Thích lại chuyển tầm nhìn về phía Tông Chính Nhược Hàn phía đối diện, ánh mắt giận dữ hơn là câm ghét hét lên: “Ngươi có tránh hay là không?”

“Nàng không nghe thấy mệnh lệnh của ta?” Tông Chính Nhược Hàn tức đến điên người, tiếng quát vang ra rõ to hơn, phẫn nộ hơn Vô Thích nhiều.

Vô Thích hai tay vốn thành quyền lại càng siết chặt hơn, nếu không phải người này từng cứu cô một mạng, hận không thể đấm vào mặt y một cái. Tim cô giận đến phát run: “Trước khi ngươi cứu Trần Tình nàng ta mặc y phục màu gì, cứu ta lên bờ rồi ta mặc y phục màu gì? Ngươi lẽ nào không nhận ra, tính cách ta ra làm sao trái ngược với Trần Tình, ngươi cũng không nghi ngờ?”

“Ta không phải Trần Tình, ngươi cứu mạng ta rất cảm kích. Nhưng không phải vì vậy mà lặng lẽ để ngươi làm càn. Ta không phải nương tử của ngươi lại bị ngươi suốt đêm nằm cạnh. Vì lý gì lại ngược rằng ta nằm trên giường ngươi?”

Tông Chính Nhược Hàn mặt tái nhạt, kinh hãi trừng mắt nhìn Vô Thích.

“Ta không phải là Trần Tình, ta không cần phải ở lại đây.” Dứt lời liền nhích lên một bước lại bị Tông Chính Nhược Hàn mặt tràn đầy phẫn nộ đưa tay nắm chặt lấy tay nàng, gằng giọng từng chữ: “Nàng vừa nói gì?”

Vô Thích mặt không hoang mang, bình tĩnh đáp: “Ta nói ngươi cứu lầm người rồi.”

“Nàng…” Tông Chính Nhược Hàn hai tay siết chặt thành quyền, gương mặt anh tú bị chọc tức đến hiện rõ gân xanh, hàn khí phát ra tựa hồ muốn lấy máu người.

“Trần quý phi vì sợ hãi dẫn đến điên loạn, ăn nói hàm hồ, khi quân phạm thượng. Lập tức đẩy vào lãnh cung, ngoại trừ giờ mang thức ăn, ai cũng không được lại gần.” Khẩu dụ từ Tông Chính Nhược Hàn vang ra, gương mặt đầy băng lãnh: “Tiểu Lý Tử, mặc y phục.”

“Vâng, vâng!” Tiểu Lý Tử chân tay run khắp, lật đật lấy y phục mặc lên người Tông Chính Nhược Hàn.

A Ly A Nhàn hồn kinh khiếp vía dập đầu không ngớt lời cầu xin cho Vô Thích.

Thấy Vô Thích vẫn không thay đổi bá khí ngạo mạng mà chăm chăm nhìn y như thách thức, Tông Chính Nhược Hàn nghiến răng thành lời: “Nàng không cầu xin ta?”

“Lãnh cung là nơi nào, ta không biết đường. Ngươi cho người dẫn ta đi.” Hất Tông Chính Nhược Hàn đang được Tiểu Lý Tử thay y phục sang bên, Vô Thích hiên ngang ngang qua người y mở cửa bỏ đi ra ngoài.

Trợn trừng hai mắt như không thể tin vào những gì tai nghe mắt thấy, Tông Chính Nhược Hàn lập tức xoay người nhìn theo bóng người thanh mảnh trên người chỉ khoác nội y cứ vậy hiên ngang hướng về cánh cổng mà đi. Câm phẩn, cuồng nộ, phát tiết quát lên: “Các ngươi còn đứng đây làm gì?”

Tiểu Lý Tử cùng A Ly A Nhàn dạ dạ vâng vâng liền mang theo y phục của Vô Thích ba giò bốn cẳng như mũi tên bay đuổi theo Vô Thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.