“Rốt cuộc là nơi đây đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói lạnh lẽo của Tông Chính Nhược Hàn từ xa vang tới.
Vô Thích cùng Thái Bất Vy đồng loạt quay đầu nhìn Tông Chính Nhược Hàn kéo theo cả đoàn thị vệ tràn vào đây.
Thái Bất Vy cất đi nét mặt nghi ngờ vào đáy lòng, gương mặt thản nhiên lại thoáng hiện tia cười: “Rất may nhờ nương nương chỉ điểm đã tìm đến hủy đi nguồn cội của vấn đề. Thạch quỷ kia chính là ma khí triệu tập oán khí của oan hồn chết oan mà tồn tại. Tông Chính hoàng đế, lãnh cung này tuy diệt trừ oán khí nhưng tà khí vẫn còn tồn tại. Khẩn mong ngài có thể mời tăng độ hóa, xua tan phần tà khí tránh gây hậu họa về sau.”
“Ta nên mời vị tăng nào?” Tông Chính Nhược Hàn đáy mắt khẽ đọng cất giọng hỏi.
Thái Bất Vy mặt lạnh nhạt, nghiêm túc nói: “Tăng tu Phật ngụ núi Thiên Hồi, Đồ Tô Bồ La, Thánh Y Huyền Cơ!”
Trái ngược với biểu cảm của Vô Thích hết cách với những cái tên dài thăm thẳm của con người thời đại này, thì Tông Chính Nhược Hàn lại kinh ngạc đến bày rõ cả một gương mặt khiếp hãi.
Vô Thích chẳng biết cái người tu tăng tu Phật gì gì kia kia là ai, nhưng thấy biểu cảm kinh hãi của Tông Chính Nhược Hàn thì thập phần khó hiểu. Chỉ là nhắc đến mời một vị tăng tu, y có cần phải kinh ngạc như chạm phải chuyện động trời không kia chứ?
Đang vò đầu bức ốc không biết cái vị tu tăng hướng Phật kia là một nhân vật tầm cỡ thế nào lại có thể khiến cho vị hoàng đế kiêu ngạo bày ra dáng vẻ sợ hãi đến vậy. Vô Thích thoạt nhìn thấy Thái Bất Vy xoay người bỏ đi, cô vội hét toáng lên: “Nè nè nè, Thái Khả, ngươi đi đâu? Ta muốn đi cùng ngươi. Thái Khả….” Nhìn theo một thân màu trắng nhẹ nhàng bay lướt lên trời, Vô Thích luyến tiếc nhảy cẩn người lên gọi theo.
Nhìn thấy hành vi không đoan trang, trước bao nhiêu thị vệ lại một hai muốn đi theo một nam nhân khác, Tông Chính Nhược Hàn mặt không còn chút sĩ diện giận đến tái cả mặt. Bàn tay vì ghen vì tức chớp cái nắm chặt lấy cổ tay của Vô Thích khiến cô đau đớn mà quay phắt người nhìn y, cô quát: “Ngươi nắm chặt tay ta làm gì?”
“Các ngươi lui về sau!” Tông Chính Nhược Hàn hét lên đuổi hết đám thị vệ lùi xa về sau chỉ còn lưu lại một Tiểu Lý Tử.
“Tuyết Sơn Minh Nguyệt Thái Bất Vy đúng là đã kịp thời cứu nàng, nhưng ta cũng vì nàng một phen lo lắng chạy đến đây tìm nàng. Nàng không cảm kích ta thì thôi sao lại có thể trước mặt ta liếc mắt đưa tình cùng với một nam nhân khác? Nàng là xem ta ra gì?” Tông Chính Nhược Hàn giận đến hai mắt đỏ ngầu, nhìn Vô Thích hận không thể nghiền nát nàng vào lúc này.
Nghe thấy lời giả tình lừa của Tông Chính Nhược Hàn, Vô Thích lườm mắt nhìn sang nơi khác, vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Ngươi lo lắng cho ta sao? Sao ta lại thấy chính ngươi đưa ta vào chốn nguy hiểm này.” Nói rồi lại quay sang nhìn Tông Chính Nhược Hàn, đôi mắt to tròn khẽ nheo lại, khóe mi nhíu chặt, hằn giọng: “Ngươi biết rõ lãnh cung có quỷ lại còn muốn giam ta vào đây. Đừng nói ngươi chỉ đến muộn một lúc, nếu vừa rồi chỉ trễ một khắc, Thái Khả không kịp thời xuất hiện thì nơi đây đã lại có thêm một u hồn dạ quỷ.”
“Ta…” Tông Chính Nhược Hàn vừa mở miệng lại không biết phải giải bày thế nào nên do dự nửa ngày trời cũng không nói thêm được gì.
Vô Thích thấy vậy chợt nhuếch môi cười: “Nếu người bị giam vào đây là Trần Tình thật, thì bây giờ ngươi nhìn phải chắc chắn chỉ là một cổ thi thể.”
Như một tiếng sét đang xoẹt qua đầu, Tông Chính Nhược Hàn lòng đầy kinh hãi: “Không phải, ta hoàn toàn không biết lãnh cung này lại có ma. Ta vì tức giận chỉ muốn trừng phạt nàng. Vừa rồi ta rất ân hận nên đích thân đến đón nàng.”
“Nói dối, ngươi không biết nơi đây có quỷ sao còn mời tiên nhân Thái Khả đến đây tiêu diệt u hồn. Có phải ngươi muốn ta làm mồi nhử, dẫn dụ u hồn để Thái Khả một lần tiêu diệt tất cả hay không?” Vô Thích nối tiếp ngay lời giải bày của Tông Chính Nhược Hàn, lời to ý sắc đánh tan tình ý đang tính mang ra phân trần của y.
Tình hình vốn dĩ yên ắng lại vì ngữ giọng như đao sắt chém nát không khí, choáng ngợp đến vạn người sợ hãi. Tông Chính Nhược Hàn muốn giải thích lại không biết phân trần ra làm sao. Mà Vô Thích lúc này lại lạnh lùng chất vấn. Cô không thích cái kiểu giả dối ngụy tạo dưới một gương mặt anh tú như Tông Chính Nhược Hàn, liền cất giọng chua ngoa: “Tông Chính Nhược Hàn, ta còn tưởng ngươi thật tâm đối với Trần Tình, nhưng xem ra ngươi cũng xem nàng ta như những phi tần khác. Ta cảm thấy có chút xót xa thay nàng ta.”
Người chất vấn, kẻ lặng trầm, cả ba người Vô Thích đều không nhận ra phía hòn non bộ nơi chứa đầy lá khô xen lẫn đá vụn của thạch quỷ. Cách đoạn không xa tứ bề tụ hội từ bốn mảnh đá vụn triệu về thống nhất một thể khối đá nhỏ bằng trứng gà, khối đá màu đỏ ươn ướt như máu. Khối huyết thạch bay lơ lửng trên mặt đất khẽ chuyển động thì bị một làn nước từ đâu bay tới bao phủ lấy. Huyết thạch chìm dần trong vòng nước, âm thầm, dứt khoác hướng lưng Vô Thích mà tất công.
“Mọi chuyện không như nàng nghĩ, ta đưa nàng về cung, đợi tâm trạng nàng ổn định ta sẽ giải thích với nàng.” Tông Chính Nhược Hàn ra sức vỗ về, nhưng tay thì không dám hó hé, lo sợ Vô Thích lại nổi điên mà hất y ra.
“Ta…” Vô Thích chỉ vừa kịp nhuếch mép, cảm giác phía sau lưng như bị ai đó dội nước, hai mắt cô nhắm lại, không nói thêm được lời nào cơ thể không còn ý thức ngã nhào về phía trước kịp thời rơi vào vòng tay đang đở lấy của Tông Chính Nhược Hàn.
Vô Thích mặc áo trắng ngồi thong dong trên thành cửa sổ, an nhàn tựa lưng cạnh cửa, tay bóc hạt hướng dương cắn hết hạt này đến hạt khác. Nhìn ra ngoài sân, nô tỳ, thái giám ra vào đều bận rộn cả ngày công việc. Sau cái đêm ở lãnh cung bị bất tĩnh, Vô Thích người khỏe mạnh không hiểu vì sao mê man suốt ba ngày. Nghe A Ly A Nhàn nói Tông Chính Nhược Hàn về đêm gác chuyện triều chính sang bên đều sang phòng cô mà ngủ. Nhưng y lần này rất mực ý tứ không chui lên giường cô ngủ như lần trước mà sai đám thuộc hạ sắp xếp một chiếc giường nhỏ nằm cạnh. Chỉ nghĩ tới điểm này Vô Thích như bị trúng độc cười lăn lộn trên giường như người điên.
A Ly khi đó không nhịn được kích thích trong lòng suốt ba ngày qua, thấy Vô Thích thích thú cười vậy cũng bồi thêm một câu: “Một đời kiêu ngạo cao cao tại thượng lại vì nương nương mà ném hết thể diện sang bên. Hoàng thượng trước đã luôn sủng hạnh nương nương nhưng lần này mới thấy rõ ngài ấy là thật lòng.”
Vô Thích lại lấy một hạt hướng dương khác mà cắn, cô làm sao biết được tình cảm của Tông Chính Nhược Hàn dành cho Trần Tình là như thế nào. Dù sao thì đây không phải là chuyện của cô nên cô không mấy tìm hiểu sâu. Cô chỉ là người ngoài, vô tình bị nhận nhầm, càng không muốn dây dưa vào chuyện của hai người.
Về chuyện Tông Chính Nhược Hàn vì phẫn nộ giam cô vào lãnh cung, khiến cô bị đám ma quỷ dọa cho hồn kinh khiếp vía. A Ly vì lo sợ cô sẽ vì chuyện này mà giận không thèm nhìn mặt Tông Chính Nhược Hàn nữa nên vừa thấy cô tỉnh lại liền giúp y phân trần tất cả.
Tông Chính Nhược Hàn là một vị vua mẫu mực hết lòng vì dân vì nước, y bận rộn triều chính quanh năm không màng bận tâm đến hậu cung. Hậu cung lại do Hoàng Hậu làm chủ, y chưa từng giam ai vào lãnh cung, càng không biết lãnh cung trước giờ có nhiều tin đồn ma quỷ loan truyền. Tất nhiên cũng không có ai dám mang chuyện ma quỷ ra nói với y. Y chỉ muốn giam Vô Thích trong lãnh cung để cô ngẫm nghĩ lại lỗi lầm của mình, nếu y đã nghe qua tin đồn ma quỷ tuyệt sẽ không đưa cô vào chốn nguy hiểm.
Tuyết Sơn Minh Nguyệt, Thái Bất Vy, Thái Khả là được Thái Hậu mời đến, Tông Chính Nhược Hàn vô tình mới biết được chuyện ma quỷ trong lãnh cung. Y liền ném Thái Bất Vy đang diện kiến mà dẫn người chạy đến lãnh cung lập tức. Nhưng Tông Chính Nhược Hàn cùng thị vệ là chạy bộ đến, còn Thái Bất Vy tiên nhân đi đứng tất nhiên hơn người. Y theo âm khí nơi chốn hậu cung một cước phi thân trên không kịp thời đến cứu Vô Thích.
Nghe xong những lời này, Vô Thích mới biết mình đã trách lầm Tông Chính Nhược Hàn. Ngẫm nghĩ y cũng không phải đáng ghét như cô nghĩ, dù sao thì gây sự trước cũng chính là cô. Hoàng đế kiêu hãnh như y phi tần mỹ nữ đếm mãi không hết lại hết lần này đến lần khác bị cô xúc phạm vẫn nhắm mắt cho qua. Tuy rất cảm kích trước tình cảm của Tông Chính Nhược Hàn, nhưng tâm ý đó y không phải dành cho cô mà cho Trần Tình.
Mấy ngày nay Tông Chính Nhược Hàn có chính sự quan trọng, ít lui tới Bách Hoa cung, Vô Thích càng có nhiều thời gian và cơ hội ra ngoài đi dạo. Chỉ cần cô nắm rõ địa hình nơi đây, giờ giấc thay ca của thị vệ, hoặc thời gian ra vào cung của nội thị thái giám. Cô sẽ tìm cơ hội thoát khỏi đây, cung điện sa hoa lộng lẫy vạn vạn người muốn chen chân vào có lẽ cũng chỉ có mỗi mình cô muốn thoát ra.
Hôm nay lại như bao buổi sáng khác, Vô Thích cùng A Nhàn ra ngoài đi dạo, dạo đến một hồ nước rộng thì thấy A Ly cùng hai tỳ nữ khác đang có tranh chấp.
“Thế nào, chủ tử của ngươi được hoàng thượng sủng hạnh ngạo mạn đã đành, cả ngươi cũng không xem chúng ta ra gì?” Tỳ nữ áo hồng mắt lườm miệng nhuếch, hóng hách vô cùng ngang ngạnh.
Trái ngược với điệu bộ không ra gì kia, A Ly bản tính hiền lành, nghe nói vậy mặt oan uổng vội nói: “Không có, ta không có!”
“Ngươi có, vừa rồi ngươi cố tình chận lối đi khiến ta làm rơi cả điểm tâm của nương nương ta.” Tỳ nữ áo hồng khác lại lấn tới ác cả lời giải thích của A Ly.
A Nhàn đứng cạnh Vô Thích nhìn thấy mà giậm chân tức tối: “Bọn họ lại ức hiếp người, thật quá đáng.”
Vô Thích nghe vậy cảm thấy hiếu kì: “Hai ngươi luôn bị bắt nạt như vậy sao?”
A Nhàn nhăn mặt nhíu mày: “Luôn luôn là vậy. Hết người này đến người khác đều chẳng xem A Ly và A Nhàn ra gì, luôn luôn bày ra đủ trò bắt nạt khác nhau.” Nói rồi lại đưa tay xoa xoa bên mong, ánh mắt nhạt màu bày ra tia sợ hãi.
“Vừa rồi ngươi bị đánh chính là chủ tử của hai người kia?” Vô Thích tinh mắt nhìn thấy ngay thần khí thay đổi chớp nhoáng của A Nhàn khi đưa tay xoa xoa bên mong, hẳn là vẫn còn ám ảnh chuyện bị đánh lần trước.
A Nhàn nâng mắt nhìn: “Làm sao nương nương biết, A Ly đã nói sao?”
Vô Thích nhìn về phía ba người A Ly đằng xa, nói: “Tự ta biết được. Tại sao chuyện lớn này lại không nói cho ta biết? Còn nữa, Trần Tình không phải rất được hoàng thượng sủng hạnh, những tên nô tài kia mượn uy từ ai lại dám bắt nạt các ngươi?”
“Này từ ai kia chứ? Hậu cung này, cấp bậc của nương nương chỉ sau Thái Hậu và Hoàng Hậu. Nhưng nương nương người được Hoàng thượng sủng hạnh tất nhiên bị người người ganh ghét. Mà nương nương…” Nói tới đây, A Nhàn như nhớ mình giận quá lời lẽ không suy nghĩ liền rụt rè không dám nói tiếp.
Vô Thích: “Ta cho ngươi nói!”
A Nhàn nhướng mày kinh ngạc nhìn Vô Thích, cô nhận ra từ sau lần bị hành thích rơi xuống sông, nương nương đã không còn là nương nương của trước kia nữa. Người hoạt bát năng động hơn, nói nhiều hơn, tùy tiện hơn, thậm chí tính cách có phần…
Được phép nói, A Nhàn như tiếp được sức mạnh tinh thần, liền nói tiếp những lời chưa nói hết: “Nương nương người quên rồi sao? Nương nương từng bảo A Nhàn và A Ly nhẫn nhịn. Nương nương người không muốn vì những chuyện vặt này làm bận lòng hoàng thượng.”
Vô Thích cắt ngang: “Vậy nên hết lần này đến lần khác nàng ta luôn nhẫn nhịn?”
A Nhàn the thẻ gật đầu. Vô Thích chợt nhuếch mép cười: “Còn có cái đạo lý này sao? Ta không hiểu rốt cục nương nương của ngươi làm sao có thể sống được trong cái môi trường này chứ?”
“Nương nương, người đi đâu vậy?” A Nhàn vội đuổi theo sau Vô Thích, chỉ nghe thấy Vô Thích ném lại sau một câu: “Đòi lại công đạo cho hai ngươi.”