“Nương nương!” A Ly vẻ mặt khổ sở trước hai tỳ nữ tinh ranh, cô nhiều lần xin lỗi lại muốn rời đi mà không được. Thấy Trần Tình lại gần vội cúi đầu hành lễ.
Vô Thích dừng lại nhìn hai cung nữ áo vàng, nhưng hai cung nữ lại thấy như không thấy mà lườm mắt nhìn sang nơi khác, chẳng màng chào hỏi cô.
Vô Thích không phải người thích khoe mẻ địa vị, huống hồ chi danh phận Trần phi nương nương không phải là của cô. Nhưng mà bây giờ, cô nên mượn cái danh phận này tạm dùng một lát.
Nhìn hai cung nữ đang đưa mắt nhìn ngó đâu đâu, nét mặt rõ ràng huênh hoang. Vô Thích mặt không đổi, cất giọng: “Đôi mắt này của hai ngươi có phải ta nên móc đi?”
A Ly và A Nhàn khẽ chớp mắt, kinh ngạc nhìn nhau. Hai cung nữ áo vàng cảm thấy mình nghe lầm mới đưa mắt nhìn Vô Thích vẻ ngờ ngệch.
“Có mắt như mù không cần phải giữ lại.” Vô Thích vẫn bình chân như vại, giọng nói thản nhiên nhưng nghe ra đậm mùi hủy diệt.
Hai cung nữ áo vàng khẽ chấn động, bọn họ nhiều lần trước mặt Trần Tình xem nàng như không khí, mà nàng ta cũng không quở trách xem như không có chuyện gì. Tại sao bây giờ lại cất lời đe dọa, lại còn là kiểu đe dọa đáng sợ này. Trần Tình là phi tần được hoàng thượng sủng hạnh nhất, nếu nàng ta không hài lòng, mách với hoàng thượng xem như đôi mắt này cũng xem là bỏ đi. Hai người mặt hơi biến sắc nhanh chóng cúi người hành lễ đúng quy tắc hoàng cung: “Trần phi nương nương!”
“Các ngươi vì sao năm lần bảy lượt ngăn không cho người của ta đi?” Nhìn hai cung nữ áo vàng miễn cưỡng cúi đầu cung kính, Vô Thích không vội chuyển chủ đề. Nên nhớ lần kiếm chuyện này không còn là hai cung nữ kia, mà đã đảo ngược thành cô gây chuyện.
“Không phải nô tỳ muốn gây chuyện, là A Ly hất vỡ điểm tâm của Ngụy phi nương nương, ta…” Cung nữ áo vàng nhanh miệng đáp trả, thấy ánh mắt lạnh nhạt của Vô Thích lại cúi đầu khép nép: “Nô tỳ, nô tỳ chỉ muốn A Ly xin lỗi nhưng nàng ấy một mực không chịu nhận sai.”
A Ly nghe vậy oan ức như sắp khóc, nói: “Là ngươi tự tông vào ta nên mới đánh rơi điểm tâm. Nhưng ta cũng đã xin lỗi, chỉ tại ngươi thích làm khó ta.”
Cung nữ áo vàng vốn hơi phần nễ mặt Vô Thích, nhưng với cung nữ như A Ly lại chẳng để vào mắt, quát: “Ta không nghe thấy lời xin lỗi, ai làm chứng cho ngươi chứ?”
“Ngươi, ngươi…” A Ly miệng mồm không nhanh, chỉ tức giận nói không thành lời.
Vô Thích vẫn bình thản: “Ta vừa rồi có nghe.”
Cung nữ áo vàng lại nhìn sang Vô Thích: “Nương nương, nô tỳ chưa từng nghe thấy lời xin lỗi nào của A Ly cả. Nương nương người có phải dung túng cho A Ly?”
Vô Thích khóe môi ẩn hiện tia cười, nhuếch mép: “Ý ngươi nói lỗ tai ta có vấn đề, hay nói ta dùng quyền lực để bắt nạt ngươi?”
Bị lời nói đanh thép của Vô Thích lọt vào tai, hai cung nữ áo vàng chân mày khẽ đọng, vội cúi đầu nói nhanh: “Nô tỳ không có ý đó.”
“Ta thấy hai ngươi rõ là có ý đó.” Vô Thích liền tiếp câu.
Hai cung nữ một phen khiếp hãi trước vị Trần quý phi vốn luôn hòa nhã nhẫn nhịn nay lại tỏ dáng vẻ đáng sợ khiến hai người lập tức quỳ gối: “Nương nương, nô tỳ không có ý đó.”
Cúi mặt nhìn hai tỳ nữ áo vàng quỳ gối run rẫy, Vô Thích lại nói: “Vậy ý ngươi là gì? Ta có nên vểnh tai lĩnh giáo?”
Ngẩng mặt nhìn tia cười lãnh khóc trên gương mặt tuyệt trần xinh đẹp của Vô Thích, hai cung nữ áo vàng vội vã dập đầu, sợ hãi đến toàn thân run lập cập: “Xin nương nương tha tội, xin nương nương tha tội. Nô tỳ sai rồi, nô tỳ sai rồi!”
Vô Thích nhàn rỗi bước vài bước tránh cái dập đầu cầu xin tha mạng của hai cung nữ áo vàng, cợt nhã nói: “A Ly và A Nhàn là người của ta, lẽ tất nhiên cấp bậc cao hơn các ngươi. Lý từ đâu lại không để hai người họ vào mắt. Luật lệ cung đình có phải nên vì hai ngươi mà thay đổi?”
“Cái quỳ cầu xin này ta không dám nhận, đắc tội ai thì nên cầu xin người đó.”
Hai cung nữ biết cân nhắc nặng nhẹ, liền chuyển hướng quỳ sang A Ly, vẻ mặt hối lỗi, có chút khẩn cầu: “A Ly, ta biết sai rồi. Mong cô tấm lòng nhân hậu bỏ qua cho ta lần này, ta tuyệt không dám có lần sau.”
Bị hai cung nữ trước mặt quỳ lạy cầu xin khiến A Ly một phen khiếp hãi, cô lúng túng không biết phải làm gì, nói gì. Nhưng A Nhàn bên cạnh vẻ mặt bày ra rõ phần đắc ý, nhìn thật hả giận.
“Nương nương!” A Ly không biết phải ứng xử thế nào, quay sang cầu cứu Vô Thích.
Vô Thích cũng chỉ bất bình thay A Ly và A Nhàn nên mới dọa hai tỳ nữ kia một trận, cô cũng không muốn làm lớn chuyện. Chỉ nhìn A Ly nói: “Ngươi muốn thế nào thì thế đó.”
A Ly có thể học theo tính cách của Trần Tình mà ra, nhân hậu đến phát ngán. Vô Thích đứng nhìn A Ly miệng không ngừng nói không sao, không sao, đã đưa tay dìu hai cung nữ kia đứng lên.
“Cám ơn A Ly!” Cung nữ áo vàng được A Ly dìu lên, đáy mắt hiện ra tia cảm kích.
Ngay khi hai cung nữ vừa đứng lên thì một người chân như bị trật la lên một cái ngã về phía người A Ly. A Ly theo phản xạ đưa tay đỡ lấy liền bị ả cung nữ hiểm ác đẩy rơi xuống hồ.
A Nhàn hãi hùng hét lên: “A Ly!”
“Cứu, cứu ta với, ta không biết bơi!” A Ly nằm trong hồ nước sâu, vùng vẫy cố nhoi lên khỏi mặt hồ miệng không ngừng la hét thất thanh.
Vô Thích không ngờ tới điều này, cô đưa ánh mắt đe dọa nhìn sang hai cung nữ áo vàng vốn cười đắc ý lại trở nên vô tội trước cô: “Không phải nô tỳ cố ý, vì nô tỳ sợ hãi đến chân không vững, nên…”
Tủm… Không rảnh rỗi nghe mấy lời phân trần giả tạo, cứu người quan trọng, Vô Thích lập tức nhảy xuống hồ, bơi nhanh về phía A Ly sắp không trụ nổi mà chìm xuống nước.
“Người đâu, người đâu, nương nương rơi xuống hồ rồi. Mau cứu nương nương, mau cứu nương nương!” A Nhàn vội hét lên, mặt mũi xanh mét, nhưng cô lại không biết bơi chỉ biết đứng đó la khóc.
Hai cung nữ áo vàng không ngờ Vô Thích lại nhảy xuống cứu người, sợ đến phát run. Đám thị vệ canh gác gần đó, lập tức chạy tới, thái giám nô tỳ ở các nơi nghe ồn ào cũng chạy đến xem chuyện gì.
Cũng may hồ này không mấy rộng, Vô Thích rất nhanh đã kéo A Ly vào bờ. Đám thị vệ hối hã giúp Vô Thích kéo A Ly lên bờ, người người càng lo lắng đưa tay kéo Vô Thích lên.
Nhìn thấy A Ly ngồi trên mặt đất, sợ hãi còn vương vấn trên nét mặt ho sặc sụi không ngừng. A Nhàn chạy tới bên cạnh Vô Thích lo sợ nói: “Nương nương, nương nương sao rồi!”
“Ta không sao, qua xem A Ly!” Vô Thích ném lại câu nói sau đó bước nhanh về phía hai cung nữ áo vàng cúi đầu sợ hãi trước cô.
Đám thị vệ và nô tài đang không biết chuyện gì xảy ra liền vì cái hành động của Vô Thích mà trợn trừng mắt đến khó tin.
Vô Thích không nói không rành, mặt không phẫn nộ nhưng ánh mắt như muốn giết người, nâng bàn tay lên một cái tát vô cùng mạnh lên bên má ả cung nữ vừa mới đẩy A Ly xuống hồ. Sau đó quạt áo hất sang bên dứt khoác vung chân đá ả bay xa tận giữa hồ.
Mọi người một phen khiếp hãi, nhìn Vô Thích quần áo lấm lem nước đang không ngừng tỏa ra sát khí: “Ngươi bò tới đây!”
Cung nữ dưới hồ nước vừa tự bơi lên đến bờ hồ, đang sợ hãi hơn là mệt mỏi liền bị tiếng quát của Vô Thích làm cho giật mình, nhanh chóng bò tới quỳ gối trước Vô Thích, dập đầu lia lịa: “Nương nương tha tội, nương nương tha tội!”
“Tha tội?” Vô Thích khẽ cong lên tia cười quỷ dị: “Ngươi xô A Ly xuống hồ đã đành lại còn bạo gan xô luôn cả ta xuống. Nói ta tha mạng, ta nên tha mạng ngươi như thế nào?”
Mọi người kinh ngạc, đám thị vệ vốn canh gác từ xa tuy không lại gần nhưng vừa rồi tận mắt nhìn thấy chính là Vô Thích tự mình nhảy xuống hồ cứu người nhưng giờ lại nói là bị cung nữ kia xô ngã. Đám thị vệ mồ hôi lấm tấm, không ngờ Trần phi nương nương đoan trang nhã nhặn, một khi nổi trận lôi đình thì thủ đoạn đến người người phải sợ.
A Ly và A Nhàn lại một lần kinh ngạc, không, phải là kinh hãi.
“Nô, nô tỳ không dám, nô tỳ không có gan đó! Nương nương…” Hai cung nữ mặt không còn chút máu, sợ hãi đến phát khóc.
“Đưa ta đi gặp chủ tử của ngươi.” Vô Thích trầm giọng.
Hai cung nữ nhìn nhau, lại nhìn Vô Thích: “Nương…”
Lời chỉ vừa vang ra lại bị ánh mắt hỏa khí của Vô Thích uy hiếp, hai cung nữ chân đứng không vững vẫn cố gắng đứng lên dẫn đường Vô Thích.
Đi theo sau Vô Thích cùng hai cung nữ áo vàng, A Ly toàn thân hơi lạnh vì ướt nói khẽ bên tai A Nhàn: “Nương nương lại muốn làm gì?”
A Nhàn trên mặt còn lưu rõ nét sợ hãi: “Vừa rồi nương nương có nói đi đòi công đạo cho hai người chúng ta.”
Bước vào bên trong cánh cổng Đình Nghi cung, Vô Thích không đợi thị vệ vào trong thông báo một hướng đi thẳng xông vào bên trong viện. Đúng lúc nhìn thấy vị phi tần có thân hình mỏng manh đang ẻo lả nửa ngồi nửa nằm được hai cung nữ đứng sau quạt mát, còn một cung nữ khác đang quỳ gối đút từng miếng quýt dâng tận đến miệng.
“Thật biết hưởng thụ!” Vô Thích nhận ra ngay vị phi tần này chính là cái người có giọng nói như gió mùa xuân mà tâm địa độc ác đánh A Nhàn như chết đi sống lại.
Hai cung nữ vội vã quỳ trước Ngụy Giao Hoa, sợ hãi chỉ có nhiều hơn chứ không ít.
“Trần phi?” Sự xuất hiện thình lình của Vô Thích khiến Ngụy Giao Hoa tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu hồi tâm trạng. Vẫn không có ý đứng lên hành lễ, nhàn nhạt lướt mắt nhìn thoáng qua hai cung nữ của mình lại nhìn sang Vô Thích cả người ướt sũng mà khẽ cong môi cười, nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài trời không mưa, cớ vì sao Trần phi cả người ướt sũng, đi lại thế này thật mất thể diện triều đình.”
Vô Thích nhìn thái độ cợt nhã của Ngụy Giao Hoa hóng hách không đặt cô vào mắt, thảo nào cung nữ dưới quyền cũng học theo chủ mà ra, ngang tàng không kém.
“Ngươi vai vế ngang hàng cùng ta? Hay cao hơn ta? Ta có nên quỳ gối trước ngươi?” Vô Thích trầm giọng liên tục đặt ra ba câu hỏi.
Ngụy Giao Hoa ánh mắt thoáng hiện tia ngờ ngệch nhưng rất nhanh vẫn là cái kiểu thoáng qua, khẽ cười, ngồi dậy đi về phía Vô Thích nhún người hành lễ một cái tùy tiện: “Không biết Trần phi hôm nay đại giá quang lâm. Người đột nhiên xông vào đây, còn có cả hai cung nữ của ta khiếp hãi thế kia, không biết bọn cẩu nô tài đã làm nên chuyện gì lại khiến Trần phi người phải đích thân ra mặt.”
Vô Thích khẽ cười: “Cẩu nô tài đương nhiên học theo chủ.”
“Ngươi?…” Ngụy Giao Hoa mặt mày xám xịt: “Trần phi, ngươi như vậy là có ý gì?”
“Người của ngươi hóng hách ngang tàng, vô lễ với ta.” Vô Thích không keo kiệt ném ra một câu.
“Nô tỳ không có, xin nương nương làm chủ cho nô tỳ!” Hai cung nữ như bị oan uổng, khóc gào lên.
“Im miệng!” Ngụy Giao Hoa ánh mắt đe dọa chiếu vào hai cung nữ sợ đến nín bặt. Chuyển mắt nhìn sang Vô Thích, dáng vẻ nhã nhặn vô cùng đoan trang: “Không biết vô lễ, là vô lễ thế nào?”
“Xem thường người của ta là vô lễ. Thấy ta không hành lễ là vô lễ. Xô A Ly rơi xuống hồ trước mặt ta là vô lễ. Khiến ta rơi xuống hồ lại càng vô lễ.” Vô Thích từng chữ từng câu ngắn gọn vạch tội hai cung nữ áo vàng.
“Nô tỳ không xô Trần nương nương, là nương nương tự nhảy xuống hồ cứu A Ly. Khi đó có rất nhiều người làm chứng cho nô tỳ.” Cung nữ áo vàng quần áo ướt nhẹp lại ngẩng mặt phân trần. Dù cô không xem vị Trần phi nương nương này ra gì, nhưng cũng không bạo gan đến mức xô nàng ta xuống hồ.
“Ai làm chứng cho ngươi, ngươi kêu họ tới đây đối chứng, ta nguyện tiếp.” Vô Thích mạnh giọng ném ra một câu. Cô cũng muốn xem ai to gan dám ra mặt rạch ròi chuyện cô tự nhảy hồ cứu người, cho họ có lá gan họ cũng không dám.
“Trần phi nương nương, người rõ biết họ không có gan đó.” Cung nữ áo vàng hạ thấp giọng, rụt mặt không dám nhìn Vô Thích.
Vô Thích nhướng mày: “Nhưng ta lại thấy ngươi có lá gan đó.”
“Nô tỳ không có gan, nô tỳ không dám!” Cung nữ lại một phen hốt hoảng, đưa mắt nhìn sang một lần nữa cầu cứu Ngụy Giao Hoa.
Ngụy Giao Hoa trừng mắt cảnh cáo hai cung nữ vô dụng, rồi nhìn sang Vô Thích: “Xô ngươi xuống hồ, nô tỳ của ta sao có thể?”
“Tất nhiên là không thể. Nhưng nếu có người chóng lưng, nếu ngươi lệnh họ làm, họ tất nhiên sẽ ỷ thế cậy quyền.” Vô Thích cợt nhã buông lời, điệu bộ tùy hứng.
Ngụy Giao Hoa mặt trở nên băng lãnh, hoàn toàn mất đi phong độ quý phái, khàn giọng hét lên: “Trần Tình!”
Vô Thích lại nhíu chặt hai mắt, tỏ thái độ câm phẫn: “Ngụy Giao Hoa, ngươi dám gọi đích danh ta?”
Ngụy Giao Hoa tuy trong cơn tức giận nhưng lý trí vẫn rất minh mẫn, đè nén cảm xúc cô nói: “Ngươi nói ta lệnh cung nữ xô ngươi xuống hồ, bằng chứng đâu?”
“Bằng chứng không phải cung nữ của ngươi ngày ngày không đặt ta vào mắt, không phải cả ngươi nhìn thấy ta cũng coi như không thấy. Lần trước ta bị nhốt vào lãnh cung, ngươi lại đưa người của ta đến hậu viện của ngươi đánh một trận sống chết. Ngươi nói ta ngạo mạng ngang tàng, thời thế đổi thay ta nên là chết trong lãnh cung. Thế nào, thấy ta không chết lại trở ra lành lặn, ngươi thấy ta không chết ngươi hận đến mức bày ra mấy trò tiểu nhân này.”
“Ta rơi xuống hồ trước mặt bao nhiêu nô tài, mất mặt biết bao nhiêu người, ngươi vui không?” Vô Thích lớn giọng chất vấn, hoàn toàn ác đi khí thế kiêu ngạo của Ngụy Giao Hoa.
“Ngươi… ngươi…” Ngụy Giao Hoa bị ức đến tức điên người, sắc mặt đỏ bừng.
“Ngươi, ngươi… Ngay cả xưng hô cấp bậc ngươi cũng không biết, quy tắc của ngươi để ở đâu. Ngươi hết lần này đến lần khác xem thường ta, xem thường ta cũng chính là xem thường quy tắc hậu cung. Người đâu?” Vô Thích lớn giọng quát.
Hai thị vệ Bách Hoa cung vốn luôn theo sau Vô Thích nghe lệnh liền nhanh chóng bước vào cúi đầu hành lễ trước Vô Thích: “Nương nương!”
Vô Thích nói: “Lôi hai tên công công kia lại đây!”
“Rõ!” Hai thị vệ vâng dạ liền lôi hai tên thái giám của Ngụy Giao Hoa tới, cả hai liền quỳ xuống trước Vô Thích run rẫy, chẳng hiểu mình đã đắc tội gì.
“Ngươi, Trần phi, người muốn làm gì?” Ngụy Giao Hoa nhìn hai tên thuộc hạ lại sợ hãi nhìn Vô Thích với tia nhìn kinh hãi, hoang mang lẫn nghi ngờ. Cô vốn nghe cung nữ cảo miệng nói Trần Tình sau lần bị thích sát suýt bỏ mạng dưới lòng sông lạnh lẽo trở về tính cách hoàn toàn thay đổi. Nhưng dù cô suy nghĩ có thay đổi cỡ nào cũng không thể thay đổi đến mức lạnh lùng độc đoán thế này.
“Ngụy Giao Hoa dung túng thuộc hạ, hãm hại ta suýt bỏ mạng bên hồ, lại không phân biệt giai cấp nhiều lần nhục mạ ta. Xem thường quy chế hậu cung. Nhiều tội ghép lại nặng không thể tha. Nhưng ta niệm tình nàng ta từng hầu hạ hoàng thượng, miễn tội chết, đánh ba mươi trượng.”
“Cái gì?” Ngụy Giao Hoa hai mắt trợn trừng như không tin vào tai mình. Bước nhanh về phía Vô thích nói: “ Ngươi với ta cùng là phi tần, ngươi có quyền gì xử phạt ta, ngươi không có bằng chứng nhưng một mực khẳng định ta sai người hãm hại ngươi. Trần Tình, ngươi rõ là đến đây gây sự?”
Vô Thích ánh mắt khẽ đọng, tia sáng khác thường lóe lên trong đôi ngươi đen láy, bờ môi mỏng khẽ cong lên tia cười lạnh lẽo: “Ta đúng là như vậy.”