- Ấy như vậy là huynh không biết cổ ngữ có câu đánh là yêu, mắng là thương nàng đánh huynh nhiều như vậy chứng tỏ trong lòng yêu huynh càng nhiều.
- Thật sự có câu đó sao? Tại sao ta lại chưa từng nghe nói?
- Đó là đương nhiên câu nói này là đệ tìm được bên trong một cuốn cổ thư, chuyện này không quan trọng, huynh thử nghĩ xem nàng ta dù sao cũng là nữ nhi bị huynh bài tỏ trước mặt bao nhiêu người như vậy tất nhiên là phải e thẹn rồi chẳng lẽ nàng lại gật đầu đồng ý với một người mình mới vừa gặp sao? Đệ nghĩ chỉ có những nữ nhân lẳng lơ mới có thể làm được chuyện đó nên nàng chỉ còn cách đánh huynh như thế này để cho trong lòng huynh lúc nào cũng phải nhớ đến nàng, luôn suy nghĩ tới nàng, cuối cùng huynh sẽ chủ động tiến đến gặp nàng, đệ nói có đúng không?
Lý Mục nghe hắn nói khẽ gật đầu đúng là mấy ngày nay hắn cứ liên tục nhớ đến nàng nhưng khi nhớ đến cảnh nàng cùng mười mấy nữ nhân hành hung mình đột nhiên thân thể rung rẩy.
- Nhưng mà… hắn đâu rồi?
Lý Mục vừa ngẩn đầu đã không thấy hình dáng của tên huynh đệ mình đâu, Lý Thiên Hành đi tới đan phòng, hôm nay là ngày hắn phải đến đan viện để trả bài cho tiểu bạo nữ kia.
- Không biết tên kia đã khai ra ta hay chưa?
Hắn tiến vào bên trong căn phòng ánh mắt đảo qua mấy vòng không thấy bóng dáng của Bạch bạo nữ liền thở phào một hơi tiến vào chỗ của mình.
- Diệp huynh đệ hôm nay Bạch… à không Bạch tiểu thư không đến đây sao?
Diệp Tinh lắc lắc đầu.
- Không có, mấy ngày nay nàng đến đan phòng rất thất thường ta nghe bọn họ nói nàng đang tìm một người nào đó.
- Tìm người? không ổn.
Lý Thiên Hành vừa muốn rời đi trước cửa phòng đã xuất hiện hình bóng của một bạch y nữ tử nhìn bộ dáng hình như đang rất tức giận, nàng vừa nhìn thấy Lý Thiên Hành sắc mặt lập tức đỏ bừng lên.
- Được lắm cuối cùng cũng để cho lão nương tìm được người.
Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng hùng hổ của nàng thì biết mọi việc không ổn ánh mắt liên tục xoay chuyển.
- Lý Thiên Hành nếu hôm nay người không giải thích rõ chuyện của…
Bạch Tiểu Linh vừa nói đến đây liền sựng lại hai mắt trợn tròn, Lý Thiên Hành vừa nghe nàng nói lập tức tiến lên ôm lấy eo nàng.
- Chuyện của hai chúng ta không cần để người ngoài biết lát nữa ta sẽ nói rõ với nàng.
Diệp Tinh ngồi bên cạnh nhìn chăn trối người huynh đệ này của hắn cũng quá trâu đi ngay cả tiện nghi của Bạch tiểu thư cũng dám chiếm.
- Người… tiểu tử người mau buôn lão nương…
- Nếu cô muốn biết chuyện của biểu tỷ mình thì ngoan ngoãn lại cho lão tử.
Bạch Tiểu Linh nghe hắn nói chỉ biết nghiến răng nhỏ giọng.
- Nếu tiểu tử người dám lừa dối lão nương, lão nương nhất định lột da người.
Cánh tay của hắn đang để ở eo nàng khẽ kéo một cái thân hình hai người ngày càng mờ ám.
- Bây giờ cũng không còn sớm nữa ta mời nàng đi ăn được không?
Lý Thiên Hành còn không đợi nàng đồng ý liền rời khỏi phòng, Bạch Tiểu Linh giẫm chân một cái cuối cùng cũng chạy theo, toàn bộ thanh niên trong đan phòng đều nhìn đến trợn mắt.
- Vừa rồi là Bạch tiểu thư sao?
- Ta nghĩ chắc là tỷ muội sinh đôi của nàng.
- Các người đừng ồn ào nữa lão tử còn phải ngủ tiếp đây, không hiểu sao lại mơ thấy cảnh này…
Bạch Tiểu Linh nhìn thấy xung quanh không có ai liền chắn ngang trước mặt của hắn, ánh mắt tràn đầy lửa hận nhìn nam nhân trước mặt, giọng nói nặng mùi đe dọa.
- Nếu hôm nay người không giải thích rõ chuyện của biểu tỷ, Bạch Tiểu Linh ta chắc chắn sẽ làm cho người phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói vẻ mặt ngơ ngác.
- Chuyện biểu tỷ của cô liên quan gì đến lão tử, cô mau tránh đường lão tử còn phải đi ăn.
- Tên Lý Mục rõ ràng đã khai nhận, người còn dám chối?
Tiểu tử kia đúng là không có nghĩa khí, ngay ca huynh đệ cũng khai ra.
Bạch Tiểu Linh nhìn phản ứng của hắn liền biết chuyện của biểu tỷ nhất định có liên quan đến tên này.
- Người mau nói cho ta biết biểu tỷ của ta hiện giờ như thế nào rồi?
- Nàng ta hiện tại sống rất tốt, cơm ngày ba bữa sữa ngày ba ly tiểu nha đầu người không cần phải lo lắng.
- Người nói ai tiểu nha đầu, có tin lão nương cạo đầu người không?
Bạch Tiểu Linh biết được biểu tỷ mình ít ra vẫn còn sống trong lòng thở phào một hơi, ánh mắt tức giận hướng Lý Thiên Hành quát.
- Tại sao người lại bắt biểu tỷ của ta? Người có ý đồ gì?
- Nói cô tiểu nha đầu đúng là không sai, nếu ta bắt biểu tỷ của cô ta lại đứng đây thừa nhận với cô sao?
- Ta cảnh cáo người lần cuối không được gọi ta là tiểu nha đầu.
Nàng một tay chống hông một tay chỉ Lý Thiên Hành.
- Làm sao lão nương biết người có ý đồ gì chứ? Biểu tỷ của ta lại xinh đẹp như vậy?
- Lão tử không cần một nữ nhân suốt ngày chỉ biết nhìn trời, lão tử thà chọn tiểu bạo nữ cô sướng hơn.
Lý Thiên Hành vừa nói xong liền cảm thây không ổn, nhiệt độ đột nhiên tăng đột ngột. Bạch Tiểu Linh hai mắt phát hỏa nhìn hắn, nếu không phải vì biểu tỷ nàng đã sớm xé xác tên này.
- Được rồi lão tử đã nói xong bây giờ có thể đi được chưa?
- Không được.
- Lại còn chuyện gì nữa?
- Làm sao ta biết người đang nói thật hay là gạt ta? Lỡ như người thật sự có ý đồ gì đó thì sao? Hôm nay bổn tiểu thư nhất định phải gặp được biểu tỷ như vậy mới có thể tin tưởng người.
Hắn quay lại liếc nhìn nàng, ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc, không ngờ tiểu bạo nữ cũng không ngốc như hắn tưởng, Lý Thiên Hành lấy ra một bình ngọc đưa cho nàng.
- Người biết đây là gì không?
Bạch Tiểu Linh nhận lấy bình ngọc vẻ mặt đề phòng nhìn hắn, nàng tin cho dù hắn có to gan đến đâu cũng không dám ra tay bên trong hoàng gia học viện.
- Nhị phẩm đan dược ích huyết đan? Tên nào lại luyện đến hình dáng xấu như vậy? Nhưng mà chất lượng cũng tạm chấp nhận được.
Lý Thiên Hành nghe nàng nói khóe miệng co giật mấy cái.
- Bây giờ cô đã tin tưởng lão tử chưa? Nếu lão tử muốn hại cô ta còn cần mua ích huyết đan làm gì?
Nàng nghe hắn nói khẽ nhíu mày.
- Vậy người đưa ta đi gặp biểu tỷ đi.
- Không được bây giờ lão tử còn chưa biết ai muốn hại nàng nếu đưa người đến chỗ đó lỡ như bị bọn chúng theo dõi thì sao?
- Vậy người nói với biểu tỷ viết cho ta một bức thư được chứ?
Hắn suy nghĩ một chút liền gật đầu.
- Được rồi, ta sẽ nói với cô ta còn việc có viết hay không thì ta không chắc.
Lý Thiên Hành vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhìn nàng.
- Nếu cô không muốn biểu tỷ mình gặp bất trắc chuyện ngày hôm nay không được nói với người khác biết không.
- Bổn tiểu thư không cần người dặn.
- Nếu không còn gì vậy mau tránh đường cho lão tử đi.
Bạch Tiểu Linh nhìn hắn rời khỏi đột nhiên nhớ ra một chuyện vô cùng quan trọng.
- Khoang đã, tại sao người lại cứu biểu tỷ của ta.
- Nếu không phải nàng ta vô tình giúp lão tử một lần lão tử cũng chẳng thèm xía vào việc này.
Hắn nói xong liền tiêu soái rời đi.
- Linh nhi muội ở đây sao?
Lý Thiên Hành vừa đi được vài bước liền sựng lại, chân mày nhíu chặc.
- Tên nào kêu ngọt xớt vậy?
Lúc này một thanh niên nam tử đi tới thân mặt lục y tay cầm bội kiếm, gương mặt mang theo nụ cười thân thiện.
- Triệu Lâm ca ca sao huynh lại đến đây?
- Ta không có việc gì làm đến mời muội đi ăn không được sao?
Triệu Lâm nói xong khẽ liếc nhìn Lý Thiên Hành vài cái.
- Linh nhi muội đang bận sao?
- Đúng vậy bây giờ muội đang có việc bận trong người không thể đi cùng huynh được, thật xin lỗi.
- Không sao.
Triệu Lâm mỉm cười đi đến chỗ Lý Thiên Hành.
- Vị huynh đệ này tại hạ Triệu Lâm hân hạnh được làm quen.
- Thì ra là Triệu công tử tại hạ Lý Thiên Hành.
- Lý công tử cùng biểu muội không biết quan hệ như thế nào?
Lý Thiên Hành nhìn Bạch Tiểu Linh liên tục nháy mắt với mình khóe miệng khẽ cong lên.
- Ta với nàng cùng là đồng học ta chỉ mới tiến vào học viện nên có nhiều chỗ không biết mới nhờ nàng giúp đỡ.
- Là vậy sao?
Triệu Lâm liên tục đánh giá Lý Thiên Hành nhưng lại không tìm được điểm nào khả nghi.
- Nếu Triệu huynh không tin có thể đi chung với bọn ta.
- Lý huynh nói đùa ta đối luyện đan chẳng hiểu biết gì nếu đi theo cũng chỉ làm phiền hai người.
- Triệu Lâm ca ca vậy bọn muội đi trước, khi nào muội rãnh sẽ mời huynh ăn tạ tội.
Nàng vừa nói xong liền kéo Lý Thiên Hành chạy đi mất, Triệu Lâm nhìn hai người rời đi sắc mặt trở nên âm trầm.
Lý Thiên Hành bị nàng kéo đi một đoạn liền dừng lại sao đó hắn lùi lại mấy bước ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng.
- Này cô muốn chiếm tiện nghi của lão tử đến bao giờ, cô đừng tưởng mình là tiểu thư Bạch gia thì muốn làm gì thì làm.
Bạch Tiểu Linh nhìn bộ dạng như cừu non gặp sói của hắn lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.