“Chuyện giữa ngươi và Tào Cẩm Tú không liên quan gì tới ta”. “Huống hồ, tông chủ Thanh Vân Tông đã nói bất kỳ ai đều có thể tham gia”.
“Ta thấy Lục công tử ở đây với ta là lãng phí thời gian, chỉ bằng trở về ở cạnh vị hôn thê nhiều hơn đi”, giọng điệu Diệp Tri Thu rất lạnh nhạt.
Thấy Diệp Tri Thu không biết điều như vậy, Lục Vân lòng tức giận không thôi, mình thân là thiếu tông chủ mà lại bị một tên ất ơ đâu đó không đếm xỉa tới ư?
“Ngươi không sợ thật ư?”
“Tại sao phải sợ?”
“Được được được, Diệp Tri Thu, ta nhớ kỹ rồi, ngày mai ta sẽ cho ngươi biết ngươi muốn chính danh cho bản thân không phải chuyện dễ đâu”.
“Hừ!”
Lục Vân hừ rồi ôm bụng tức trong người rời đi, Diệp Tri Thu cũng không bận tâm đ ến những câu ấy lắm, hắn ta lụi cụi vào phòng tiếp tục tu luyện.
“Chậc, tính tình của thằng nhóc này cứng đấy”.
“Lục Vân cũng coi như là lịch sự lễ độ, vậy mà thằng nhóc đó chẳng thèm nể mặt chút nào?”
Lục Vân ghé thăm đêm khuya, người có tu vi như Phương Vân Khê sao lại không phát hiện ra chứ, nên hắn ta vẫn luôn chú ý tình hình bên chỗ Diệp Tri Thu.
Và người cũng đang chú ý tới đó còn có Trần Trường An, dù sao đó cũng là đồ đệ của mình, không thể để hắn ta xảy ra chuyện được.
“Gia giáo của Lục Vân quả nhiên rất tốt, có thể nhận ra gia phong của Thanh Vân Tông không tệ”.
“Nhưng Diệp Tri Thu cũng rất ổn, chuyện này nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có đồng ý không?”
Câu hỏi của Trần Trường An khiến Phương Vân Khê sửng sốt, nếu là mình thì liệu có đồng ý không?
Phương Vân Khê lắc đầu, hắn ta cũng không chắc mình sẽ làm thế nào, đồng ý thì lòng sẽ không cam tâm, không đồng ý thì e sẽ gặp nguy hiểm, đúng là nằm trong thế khó xử mà.
“Đây là điểm mà ngươi thua hắn ta”. “Diệp Tri Thu sẽ không do dự lại càng không thỏa hiệp”.
“Hắn ta chỉ đang làm chuyện mình muốn làm, chỉ có thế, mặc kệ là ai cũng sẽ không khiến hắn ta lùi bước”.
“Cũng chỉ có luôn luôn giữ vững tâm tĩnh như vậy mới có thể dũng cảm tiến bước”, Trần Trường An cười khẽ nói.
“Nói thì nói thế, nhưng ngươi không lo Lục Vân sẽ gây bất lợi với Diệp Tri Thu sao?”
Tuy rằng cả hai quan sát từ đằng xa nhưng Trần Trường An cảm thấy, mặc dù Lục Vân không phải hạng người lương thiện nhưng cũng chẳng phải kẻ đại gian đại ác.
Chẳng qua là thanh niên nông nổi, huống hồ còn là thiếu tông chủ Thanh Vân Tông nên ắt sẽ có kiêu ngạo của mình.
Hắn ta sẽ không âm thầm ra tay với Diệp Tri Thu, bởi lẽ hành động ấy đi ngược lại với tông huấn của Thanh Vân Tông và cũng sẽ bị tất cả thành viên trong Thanh Vân Tông khinh thường.
Hễ là người thông minh thì sẽ không làm chuyện đào hố chôn mình như thế, nếu làm vậy thật, phụ thân Lục Mạnh Nhiên sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn ta.
Cách hắn ta có thể nghĩ ra đơn giản chỉ là đợi Diệp Tri Thu lên lôi đài rồi sai người ra tay đánh nhừ tử, không thể để cho Diệp Tri Thu cơ hội phát huy.
Như vậy sẽ không ảnh hưởng đến chuyện của hắn ta và Tào Cẩm Tú.
Nghe Trần Trường An phân tích, Phương Vân Khê bèn hiểu, không khỏi cảm khái: “Lục Vân này cái gì cũng tốt chỉ có cái là trọng tình nữ nhi quá”.
“Ngươi nói xem hẳn ta mới bốn mươi tuổi sốt ruột thành thân làm gì?”
“Người tu hành như chúng ta sống đến mấy trăm mấy ngàn tuổi rồi mới thành thân chẳng phải có khối người sao”.
“Có thời gian mà không tu luyện thì hơi lãng phí đó”. Tuy Phương Vân Khê không nói thẳng ra nhưng Trần Trường An cũng hiểu rằng hắn ta muốn nói tên Lục Vân này đúng là đồ dại gái chỉ biết yêu đương, sợ
rằng tình yêu sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện của mình.
“Mỗi người đều có chí khác nhau nên sẽ lựa chọn những con đường khác nhau”.
“Với lại, để tâm làm gì, cũng đâu phải con ta, chỉ là ngươi không lo cho thằng nhóc Diệp Tri Thu kia à? Trong đám đệ tử thân truyền của Thanh Vân Tông cũng có khối người tu vi hơn hắn ta rồi đó”, Phương Vân Khê hỏi.
“Không sao, coi như là rèn luyện, thắng thua vốn là chuyện thường tình, thua thì coi như rằng luyện thôi, huống hồ, ta cũng không cho rằng Diệp Tri Thu sẽ thua cuộc”.
“Tu vi không phải thứ cốt lõi quyết định thực lực của một người”, Trần Trường An mỉm cười, vô cùng tin tưởng Diệp Tri Thu.
“Chao ôi, dù sao cũng không liên quan gì tới ta, ta chỉ tới hóng chuyện mà thôi”.
“Nhưng mà ta rất muốn xem thử thằng nhóc Diệp Tri Thu đó có thể đi đến bước nào”.
“À phải rồi, Cố Tiên Nhi đâu rồi? Nàng ta tính thế nào? Nếu nàng ta cũng tham gia thì thật thú vị đó”.
“Thực lực của Cố Tiên Nhi đủ nghiền nát tất cả thanh niên ở đây nhỉ?”, Phương Vân Khê tò mò hỏi.
Cố Tiên Nhi sao?