Đồ Bá có tật giật mình, dù sao nơi này là Tiểu Vân Phong ở Thanh Vân Tông, còn có phong chủ tọa trấn.
Mặc dù tu vi của Đồ Bá không tệ, nhưng cũng chỉ là Động Hư Cảnh thôi, đủ để đối phó với Diệp Tri Thu, nhưng ở Thanh Vân Tông đúng là có chút không đáng giá nhắc tới.
Đừng nhìn tông chủ Thanh Vân Tông có thực lực bình thường, đó là bởi vì quy củ của Thanh Vân Tông là như thế, nhưng bốn vị phong chủ khác, có ai mà không phải Bất Tử Cảnh?
Cho nên Đồ Bá nhất định phải thành công trong thời gian nhanh nhất, nếu không rất dễ dàng bị đối phương phát hiện ra được.
Nhưng Đồ Bá nghìn tính vạn tính, làm sao cũng không tính được thế mà chỗ Diệp Tri Thu đã sớm có chuẩn bị rồi?
Căn nhà gỗ này rõ ràng là chỗ ở của Diệp Tri Thu, vì sao người ở bên trong không phải Diệp Tri Thu?
"Ngươi... Ngươi là ai?"
Đồ Bá hỏi một câu theo bản năng, nhưng nghĩ lại, ám sát thất bại, mình phải nên bỏ chạy.
Nghĩ tới đây, Đồ Bá liền quay người muốn rời khỏi, lại phát hiện vậy mà mình đã hoàn toàn bị trói chặt lại, không thể động đậy được.
"Cũng đã tới đây rồi, vội vã đi làm gì?" "Ngươi sẽ không thật sự cho rằng mình rời đi là sẽ không có chuyện gì chứ?"
Trần Trường An cười lạnh một tiếng, sau khi đứng dậy từ trên giường, liền đi tới trước mặt Đồ Bá.
Mặc dù là đêm tối, nhưng dù sao đều là người tu hành, hai người đứng đối diện nhau, vẫn có thể thấy rõ ràng hình dạng của đối phương. Truyện Teen Hay
Sau khi nhìn thấy Trần Trường An, Đồ Bá cũng sững sờ, khuôn mặt thật trẻ tuổi, nhưng rốt cuộc hắn là ai?
Người này không phải người của Thanh Vân Tông, chẳng lẽ là người của Diệp Tri Thu?
"Đồ Bá, ngươi đúng là trung bộc của Tào Cẩm Tú, loại chuyện này mà ngươi cũng nguyện ý làm".
Nghe thấy lời này, trong lòng Đồ Bá không khỏi chấn động, nhưng mà cũng không biểu hiện ra vẻ kinh hoảng, mà là lạnh giọng nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, Tào Cẩm Tú? Đại tiểu thư Tào gia? Ta không có quan hệ gì với người này".
Không thể không nói, Đồ Bá vẫn còn có chút đầu óc, cũng không giả bộ như hoàn toàn không biết cái tên Tào Cẩm Tú này, dù sao không biết mới là quá giả.
"Ngươi cũng có chút đầu óc, nhưng không nhiều, Thanh Vân Tông có nhiều người như vậy, chẳng lẽ không có một người nào biết thân phận của ngươi sao?"
"Có phải ngươi đã nghĩ quá ngây thơ rồi không?", Trần Trường An cười lạnh nói.
Đồ Bá cũng là nhất thời nóng vội, hoàn toàn quên mất trong Thanh Vân Tông còn có những người khác từng gặp mình.
"Hừ, cho dù biết là ta thì sao chứ?”
"Lần này Diệp Tri Thu đến đây Thanh Vân Tông, cố ý nhục nhã đại tiểu thư chúng ta, ta cũng chỉ là muốn dạy dỗ hắn một bài học thôi”, Đồ Bá lạnh giọng nói.
Dạy dỗ?
Trần Trường An cười lạnh một tiếng, vừa rồi đối phương ra tay tuyệt đối không phải dạy dỗ, mà là muốn lấy mạng Diệp Tri Thu.
"Ngươi đoán xem mọi người có thể tin tưởng chuyện này thật sự không có liên quan gì với Tào Cẩm Tú không?”, Trần Trường An cười lạnh hỏi.
"Ngươi muốn làm gì?"
"Chuyện này không có chút liên quan nào đến đại tiểu thư, là ta tự chủ trương, đại tiểu thư hoàn toàn không biết rõ chuyện này".
"Ngươi..." "Yên tĩnh một lát đi".
Trần Trường An không tiếp tục nghe đối phương nói nhảm nữa, dù sao rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ.
Trần Trường An trực tiếp phong ấn linh hồn Đồ Bá, để ông ta rơi vào giấc ngủ Say.
Người này còn hữu dụng, hiện tại giết có chút đáng tiếc.
Trần Trường An đi ra từ trong nhà gỗ, đứng ở phía ngoài chính là mấy người Phương Vân Khê.
Diệp Tri Thu nhìn thoáng qua Đồ Bá, hắn ta nhớ rất rõ ràng, lúc trước Tào Cẩm Tú đến nhà họ Diệp từ hôn, bên cạnh ả ta chính là người này.
"Tào Cẩm Tú vẫn không nhịn được".
"Nhưng rốt cuộc là ả ta nghĩ như thế nào vậy? Làm như thế chỉ có trăm hại chứ không có một lợi", Phương Vân Khê cau mày nói.
"Có lẽ, ả ta chỉ không muốn để ta sống đi, về phần sau này sẽ như thế nào, ả †a cũng không thật sự cân nhắc chu toàn", Diệp Tri Thu thản nhiên nói.
"Trần huynh, ngươi định xử lí người này như thế nào? Giao cho Thanh Vân Tông sao?", Phương Vân Khê hỏi.
"Không cần vội". "Chẳng lẽ các ngươi không muốn nhìn xem, ngày mai Diệp Tri Thu xuất hiện trên lôi đài, Tào Cẩm Tú kia sẽ có phản ứng gì sao?", Trần Trường An vừa cười vừa nói.
"Ừm... như thế đúng là thú vị".