Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 299: C299: Tại sao lại không vui



“Thiên phạt sắp đến, bọn ta cũng muốn mở mang tầm mắt xem rốt cuộc thiên phạt này mạnh cỡ nào”.

Những luyện đan sư khác cũng không muốn rời đi, một mặt là muốn đóng góp chút công sức, mặt khác là muốn xem thử xem Trần Trường An có thực sự có bản lĩnh nghịch thiên đến mức có thể đối kháng với cả thiên phạt hay không.

“Lúc trước ta đã nói rồi, nếu chư vị muốn thì có thể ở lại đây thêm vài ngày”.

“Vừa hay, nhiều năm qua ta có một vài điều tâm đắc về luyện đan, tất cả đều đã được ta ghi chép lại, các ngươi có thể lấy đọc thoải mái”.

Điều tâm đắc về luyện đan của Đan Đế ư? Lại còn có thể lấy đọc thoải mái nữa?

Đối với các luyện đan sư này, đây chắc chẳn là một kho báu khổng lồ.

“Tiền bối, ta cũng có thể đọc chứ?”

Lúc trước Vân Tiêu từ chối Dược Nghịch Mệnh nên giờ đâm ra hơi ngượng ngùng, hắn ta không bái sư nhưng lại muốn xem những điều tâm đắc của người ta, quả là không còn gì để nói.

Nhưng Dược Nghịch Mệnh lại không hề để tâm chuyện này, vừa cười vừa nói “Ngươi cũng có thể lấy đọc giống bọn hợ”.


“Không cần phải ngại, không bái sư là lựa chọn cá nhân của ngươi, ta không ép”.

“Đa tạ Đan Đế”. “Dược Duyên, ngươi đưa mọi người đi nghỉ đi”. “Vâng, thưa sư phụ”.

Sau khi Dược Duyên dẫn những người khác đi khỏi đây, Dược Nghịch Mệnh nói với Trần Trường An: “Các ngươi nghỉ lại ở chỗ ta đi, đủ chỗ thoải mái”.

“Tiền bối Đại Hoàng làm sao vậy!"

“Tại sao lại không vui?”

Lúc này, Dược Nghịch Mệnh mới chú ý tới Đại Hoàng. Hơn nữa, Dược Nghịch Mệnh còn là người duy nhất ở đây ngoài Trần Trường An biết bản thể của Đại Hoàng là gì.

Dù sao năm xưa ở trong rừng cấm, hình dáng mà Dược Nghịch Mệnh nhìn thấy là kỳ lân, còn tới khi gặp lại Trần Trường An thì lúc đấy Đại Hoàng đã biến thành hình dạng con chó vàng như bây giờ rồi.

“Tiền bối, tiền bối Đại Hoàng muốn đi...”

.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Khụ khụ, không có gì, chẳng qua là thấy ngươi như hiện tại ta thấy không đành lòng, đúng vậy, là thấy không đành lòng”.

Mặc dù Đại Hoàng mặt dày nhưng nó cũng không muốn mất mặt ngay trước mặt Dược Nghịch Mệnh.

Nếu vậy thì chẳng phải là hình tượng huy hoàng mà nó từng vất vả gây dựng được sẽ bị nước cuốn trôi hết hay sao?

Dược Nghịch Mệnh ít nhiều cũng hiểu tính Đại Hoàng nên ông ta không tin lời nó, có điều cũng không gặng hỏi thêm.


“Trần huynh, hai vị này là?”

“Cố Tiên Nhị, thị nữ của ta, còn vị này là Huống Trung Đường, một người bạn”. Bạn?

€ó thể làm bạn với Trần Trường An chắc là cũng không kém cỏi.

“Ngươi là Huống Trung Đường à?”

“Nếu ngươi là bạn của Trần huynh thì chắc hẳn cũng là một người phóng khoáng, sau này ngươi cũng sẽ là bạn của Dược Nghịch Mệnh ta”.

Nghe vậy, suýt chút nữa Huống Trung Đường tự sặc nước bọt mà chết.

Vậy là hắn ta sẽ trở thành bạn của Bất Tử Đan Đế ư? Chuyện này nói cho. người khác liệu có ai tin không?

“Phóng khoáng ư? Hắn ta thực sự rất phóng khoáng đấy, nếu như không cột hắn ta lại thì hắn ta sẽ xông ra ngoài cắn người ngay”, Đại Hoàng đứng bên cạnh châm chọc.

“Ồ? Vì sao?”

“Khụ khụ, chuyện là, không dám dối gạt Đan Đế, tính của ta rất thích chiến đấu, ngoài chiến đấu ra không còn sở thích gì khác”.


ồ? Thích chiến đấu?

Mỗi người đều có một cách sống khác nhau, Dược Nghịch Mệnh rất thấu hiểu chuyện này.

“Đi nào, chúng ta qua bên kia đi”.

“Được”.

Dược Nghịch Mệnh dẫn mọi người về chỗ ở của ông ta. Suốt mấy ngày liền sau đó, Dược Nghịch Mệnh không hề làm gì hết, hằng ngày chỉ uống rượu, nói chuyện phiếm với Trần Trường An, cực kỳ tự tại.

“Lâu lắm rồi ta không có quãng thời gian như thế này”.

“Thế này kể cũng hay”.

“Có lẽ ta nên thay đổi cách sống của mình sớm hơn, thật đáng tiếc...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.