Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 337: 337: Phân Tán




“Nhát kiếm này thật sự kinh khủng như vậy ư?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.

Ba trăm ngàn người, đây là một con số rất lớn, lít nha lít nhít một mảng lớn, hơn nữa những người này không xếp thành một hàng thẳng mà rải rác bao trùm một vùng rộng lớn.
“Ta không tập trung uy lực của nhát kiếm này lại một chỗ mà phân tán nó, cố gắng hết sức bao trùm toàn bộ ba trăm ngàn người”.
Phân tán?
Sau khi phân tán sức mạnh sẽ thu được hiệu quả như vậy ư? Vậy nếu tập trung lại thì rốt cuộc sức mạnh sẽ lớn chừng nào?
Cố Tiên Nhi không biết rằng, nhát kiếm này Trần Trường An đã sử dụng tay phải.
Cũng là dùng tay thay kiếm nhưng trong nhát kiếm này, Trần Trường An đã rót thêm vào sức mạnh chết chóc bên phía tay phải.
Trần Trường An cũng chỉ thử mà thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.
Nhát kiếm ẩn chứa sức mạnh chết chóc này giúp gia tăng uy lực tới cấp độ kinh khủng.
Cấp độ khiến ngay cả Trần Trường An cũng thấy kinh ngạc!
Trong thành Trấn Bắc, mọi người đang tò mò xem cuộc chiến ở bên ngoài đã tới đâu rồi.
Mặc dù cách khá xa nhưng kiếm ý rung chuyển đất trời vừa rồi vẫn làm người cả thành Trấn Bắc run rẩy toàn thân.
Điều làm bọn họ bất an nhất là Trấn Bắc Vương...!Không bao giờ dùng kiếm! Rõ ràng kiếm ý rung chuyển trời đất này là của người khác.

Trong lúc mọi người đang bàn tán xôn xao thì Trần Trường An dẫn Cố Tiên Nhi về lại thành Trấn Bắc.
“Là hắn?”
“Trần Trường An!”
Lúc này, người hôm qua đứng hóng chuyện đã nhận ra Trân Trường An.

Trần Trường An xuất hiện ở đây, điều này có nghĩa là gì?
Dân chúng thành Trấn Bắc không dám nghĩ, cũng không dám tin!
Đây chính là Trấn Bắc Vương, Trấn Bắc Vương mạnh mết!
Hơn nữa, ông ta còn dẫn theo ba trăm ngàn quân lên đường, vậy mà vừa rồi mới được bao lâu đâu chứ? Chẳng lẽ trận chiến đã kết thúc rồi ư?
Hiện tại, Trần Trường An xuất hiện ở thành Trấn Bắc, chẳng phải có nghĩa là toàn bộ Trấn Bắc quân mà Trấn Bắc Vương dẫn theo đã bị tiêu diệt rồi sao?
Hoảng sợi Ánh mắt mọi người nhìn Trần Trường An ngập tràn hoảng sợ.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, Trần Trường An đi đến đâu, dân chúng nín thở tới đó.
Bọn họ cứ thế nhìn Trần Trường An đi từng bước một vào phủ Trấn Bắc Vương!

Một lát sau, bên trong phủ Trấn Bắc Vương vang lên tiếng la hét và tiếng kêu thảm thiết.
Dần dần, phủ Trấn Bắc Vương chìm vào yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người nơm nớp lo sợ tụ tập tới bên ngoài phủ Trấn Bắc Vương.
Thời gian chầm chậm trôi đi, sau chấn một canh giờ, cuối cùng cũng có người can đảm bước vào phủ Trấn Bắc Vương.
Lúc này, Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đã không còn ở đây nữa.

Còn phủ Trấn Bắc Vương thì đã không còn một ai sống sót.

“Chết rồi!"
“Chết hết rồi!”
“Người đó không chỉ tiêu diệt Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân mà còn giết sạch toàn bộ người của phủ Trấn Bắc Vương?”
“Nhổ cỏ tận gốc, đây là nhổ cỏ tận gốc!”
“Quá kinh khủng, rốt cuộc người đó là ai? Sao hắn dám làm như vậy? Hắn không sợ bị hoàng triều Phụng Thiên trả thù hay sao?”
“Trả thù? Thực lực của người này phi phàm như vậy, liệu hoàng triều Phụng Thiên có dám trả thù không?”
“Ôi, các ngươi xem này, đẳng kia là gì? Hình như là chữ!”
Đột nhiên, có người phát hiện ra trên bức tường rộng nhất của phủ Trấn Bắc Vương có một dòng chữ lớn viết bằng máu.

Kẻ giết người...!Trần Trường An!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.