Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 358: C358: Yên tâm



Ngay cả người bán đấu giá cũng thất thần, hai trăm năm mươi vạn linh thạch cực phẩm, đây chính là hai trăm năm mươi linh thạch cực phẩm đấy.

Tổng giá trị tất cả vật đấu giá đời này hắn ta bán cộng lại e rằng cũng chưa đạt đến con số này.

"Hai... Hai trăm năm mươi vạn lần thứ nhất". "Hai trăm năm mươi vạn lần thứ hai".

"Hai trăm năm mươi vạn lần thứ ba".

"Thành giao!"

Khoảnh khắc người bán đấu giá hô lên tiếng thành giao, hắn ta kích động đến toàn thân run rẩy.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía căn phòng bao của Trần Trường An, bọn họ thật sự là quá tò mò, tò mò người ở bên trong rốt cuộc là ai.

Bên trong phòng bao của Trần Trường An, Cổ Phượng Dao đã hoàn toàn hồ đồ.

Hai trăm năm mươi vạn, tại sao anh lại có thể có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?

Vì sao vào thời khắc này, trên người Trần Trường An hình như lại lóe sáng? Quào!

Hào quang thật là chói sáng?


Đây... Đây chính là sức quyến rũ của linh thạch cực phẩm sao?

"Vì sao liếc nhìn lại thấy thuận mắt như vậy?"

"Đẹp trai... Hình như chẳng phải dạng vừa đâu?”

Cổ Phượng Dao lẩm bẩm, khiến Trần Trường An và Cố Tiên Nhi đều sững sờ, đánh giá của Trần Trường An dành cho cô ta lại nhiều thêm một câu.

Chưa có nhiều kinh nghiệm sống, dễ bị lừa!

Trong mắt Gố Tiên Nhi lại xuất hiện sự cảnh giác, công tử ưu tú như vậy, không lẽ Cổ Phượng Dao có ý với công tử đấy chứ?

Cổ Phượng Dao nhìn thấy ánh mắt của hai người Trần Trường An, không khỏi cũng sững sờ. Không hay rồi, thất thố.

"Khụ khụ".

"Kia gì, hai người các ngươi đi theo ta đi".

"Đúng rồi, ngươi chắc chắn mình thật sự có nhiều linh thạch cực phẩm như: vậy, phải không?"


Cổ Phượng Dao nhìn thoáng qua Trần Trường An, vẻ mặt hết sức chăm chú. Mặc dù mới quen không lâu, Cổ Phượng Dao cũng không quá thích Trần Trường

An, nhưng nguyên nhân rất lớn là bởi vì Cố Tiên Nhi.

Nhưng kinh nghiệm sống của Cổ Phượng Dao chưa nhiều, mới ba mươi tuổi, rất ít rời khỏi Cổ gia, lại càng khó làm bạn bè với những người ngoài Cổ gia.

Sau khi đơn giản tiếp xúc, trong lòng nàng ta ít nhiều coi Trần Trường An và Cố Tiên Nhi như bạn bè.

Chính vì vậy, Cổ Phượng Dao muốn xác nhận một chút, Trần Trường An thật sự có nhiều linh thạch như vậy hay không.

"Yên tâm, thứ khác không có, linh thạch thì ta có rất nhiều".

"Tốt tốt tốt, vậy là tốt rồi, các ngươi theo ta gặp Tam trưởng lão đi".

Vật đấu giá cuối cùng này vốn cần nàng ta đưa người cạnh tranh thành công đến chỗ Tam trưởng lão, cho nên lần bàn giao này có thể để lại đến cuối cùng mới thực hiện.

Cổ Phượng Dao mang theo hai người Trần Trường An đi ra khỏi hội trường đấu giá, chạy thẳng tới chỗ Tam trưởng lão.

Những người khác đợi một hồi lâu cũng không nhìn thấy người trong phòng bao đi ra phòng đấu giá, tiến hành giao nhận lần cuối, lập tức cảm thấy khá kỳ quái.

"Tình huống gì đây? Cứ thế là kết thúc rồi?"

"Không phải chứ, chẳng phải còn tiến hành giao nhận sau mua mới có thể nhận được vật đấu giá sao?”

"Không hiểu, nhưng cảm giác... có chỗ nào đó không thích hợp".

Người bán đấu giá nghe thấy mọi người nghị luận, thế là cười giải thích: "Các. vị khách, buổi đấu giá ngày hôm nay kết thúc".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.