"Trình công tử? Cuối cùng ngài cũng đến."
Thấy người đến, Quốc chủ Đại Chu không khỏi mừng rỡ.
Nhà họ Trình ở Bắc Vực quả thực là đại tộc thế gia, cũng là chỗ dựa đằng sau Đại Chu.
"Không phải lễ đính hôn sao? Sao lại đánh nhau cơ chứ?" "Vì sự xuất hiện của ta, cố ý sắp đặt à?" "Dù sao thì thật sự khá thú vị."
Trình Ngọc Thư nhìn ba người đang chiến đấu, trong lòng tràn đầy tò mò.
Bởi vì thanh niên đang chiến đấu kia chắc chắn cũng chỉ nhỏ hơn mình vài tuổi, sao lực chiến đấu mạnh như vậy?
Trình Ngọc Thư tự nhận mình phi thường, cho rằng ở Bắc Vực, thế hệ trẻ có thể sánh ngang với mình không nhiều.
Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Vân Hiên, hắn ta cũng phải tự hổ thẹn.
Dù sao ở độ tuổi của Trần Vân Hiên, hắn ta không thể chiến đấu với hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh tầng 9 như vậy.
Huống hồ, lúc hắn ta mười mấy tuổi cũng chưa đột phá Siêu Phàm Cảnh tầng 1!
"Lưu Bá, ngươi nói xem, thiếu niên này có thắng không?" Trình Ngọc Thư cười hỏi.
Lão giả đi cùng Trình Ngọc Thư nghe vậy, khẽ lắc đầu.
"Thiếu niên này có khí thế mạnh mẽ, chiêu thức bá đạo, sức mạnh to lớn."
"Nhưng có vẻ như kinh nghiệm chiến đấu không nhiều lắm, đó là điểm yếu."
"Nhưng công pháp của hắn ta chắc chắn không tâm thường."
"Hiện tại thoạt nhìn thì bất phân thắng bại, nhưng càng lâu, càng bất lợi cho thiếu niên, đến lúc kiệt sức thì sẽ là lúc thất bại." Lưu Bá quan sát một lúc rồi đưa ra nhận định.
"Ừm, cũng giống suy nghĩ của ta."
Trình Ngọc Thư gật đầu rồi nhìn sang Quốc chủ Đại Chu, hỏi: "Kẻ địch à?"
"Đúng vậy, người này tên là Trần Vân Hiên, là hậu nhân nhà họ Trần."
"Trình công tử, hắn thực sự sẽ thua sao?" Quốc chủ Đại Chu lo lắng hỏi.
"Nếu Lưu Bá đã nói vậy, chắc chắn không có vấn đề gì lớn." "Như vậy thì ta yên tâm rồi." "Trình công tử, mời ngồi."
Mặc dù mọi người chú ý vào Trần Vân Hiên, nhưng vẫn có người chú ý đến sự xuất hiện của Trình Ngọc Thư.
"Người này là ai vậy? Các ngươi biết không?"
"Không rõ, trong Đại Chu này, còn có ai khiến Quốc chủ tôn trọng như vậy?”
"Các ngươi xem vị trí ngồi của hắn đi!"
"Cái này... thậm chí hai Thái thượng trưởng lão Thượng Thanh Tông cũng không bằng hắn? Người này rốt cuộc là ai mà địa vị cao như thế?"
"Các ngươi nói xem, không lẽ ban đầu, Quốc chủ đã biết người nhà họ Trần sẽ đến gây sự, nên mời trước người giúp đỡ?"
"Nói bậy, dù biết thì Quốc chủ sợ nhà họ Trần sao? Huống hồ, ai biết nhà họ Trần xuất hiện yêu nghiệt như vậy chứ?"
"Cũng phải, vậy người này rốt cuộc là ai?"
Mọi người rất tò mò về thân phận Trình Ngọc Thư, nhưng chỉ bàn tán vài câu rồi lại chuyển sự chú ý vào trận chiến.
Một bên khác, bên trong hoàng cung, Trần Trường An cùng Đại Hoàng tìm kiếm tung tích của Thai Châu.
"Ngươi còn tìm được không? Lâu thế rồi, ngươi không sợ thằng nhóc Trần Vân Hiên bị giết à?"
Tìm mãi mà không ra, Đại Hoàng cũng hơi bực mình.
"Chết thì cũng là do số mạng của hắn."
"Huống hồ, nhà họ Trần còn nhiều người, chết rồi thì đào tạo thêm người khác là xong." Trần Trường An không quan tâm nói.
"Đệch, ngươi còn súc sinh hơn ta, không, ta không phải súc sinh, ta là thần thú."
"Ngươi thật sự chẳng lo lắng gì cho thăng nhóc kia à?" Đại Hoàng tò mò hỏi.
"Muốn trưởng thành, hắn cần trải qua nhiều khó khăn, một Đại Chu nhỏ bé còn không xử lý nổi, sau này làm sao ra ngoài lăn lộn."
"Ngươi có thể giúp ta tìm Thai Châu được không, đừng quan tâm những chuyện vô dụng nữa."
Trần Trường An cũng hơi đau đầu, Thai Châu này thật sự ở trong tay hoàng thất sao? Tại sao tìm hoài vẫn chẳng thấy gì?
"Ta nói rồi, thứ này không có khí tức, ta hoàn toàn không cảm nhận được."
"Muốn tìm ra, chỉ có thể dựa vào ngươi, ta chỉ giúp che giấu khí tức của ngươi, không bị phát hiện thôi."
"Đúng là chết tiệt, tất cả các kho báu trong hoàng cung này đã bị lục hết rồi."