Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 61: C61: Quả thật là đại trượng phu



Lúc Trân Trường An gặp Huyền Vô Đạo chính là thời kỳ hắn ta nổi danh, mới năm mươi tuổi đã đạt đến Động Hư Cảnh

đỉnh phong!

Chớp mắt đã ba ngàn năm, người cũ chưa chết mà lại hóa thân thành tên ăn mày à?

Thời gian quá lâu, Trần Trường An nhất thời cũng bối rối, không hiểu oán hận của Huyền Vô Đạo với mình bắt nguồn từ đâu?

Giữa hai người dường như không có ân oán gì mà?

"Mẹ kiếp, ngươi xưa kia là thiên kiêu một thời, bây giờ đang làm gì thế?"

"Trải nghiệm khổ ải nhân gian à?"

"Nếm trải nhân sinh?" Trần Trường An trưng ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.

Thấy vẻ mặt của Trần Trường An, Huyền Vô Đạo hoàn toàn tức giận.

Quên rồi!

Hắn thật sự quên rồi ư?


Chịu thiệt đã ba ngàn năm, có đau khổ cũng hết lòng tuân thủ lời hứa, thế mà tên khốn kiếp này lại quên mất chuyện năm xưa!

"Ta ra nông nỗi như ngày hôm nay còn không phải do ngươi ban tặng sao?”

"Trần Trường An, ngươi hại ta khổ lắm rồi!" Oán niệm của Huyền Vô Đạo gần như hóa thành thực chất, trực tiếp siết cổ Trần Trường An.

"Đợi đã, chuyện này liên quan gì đến ta chứ?"

"Ta lại..."

Còn chưa nói xong thì Trần Trường An bỗng dưng sững người, một ký ức xa lạ mà quen thuộc đột nhiên hiện lên trong đầu.

Trời má!

Chuyện này... dường như thật sự liên quan tới mình.

Đại Hoàng càng không nhịn được, dùng chân trước che miệng cười trộm.

Nó cũng nhớ ra rồi.


"Ba ngàn năm, ngươi biết ta tìm ngươi khổ cực thế nào không?"

"Mẹ nó, lão tử không cần làm ăn mày nữa rồi."

"Ta tự do rồi!" Huyền Vô Đạo ngửa mặt hét lớn, dường như oán hận ba ngàn năm nay đã được giải tỏa ngay giây phút này.

"Tên ăn mày này thật đáng thương, đã thế còn điên nữa."

"Phải đấy, ngươi xem, hai tên ăn mày này tình cảm khá tốt, nói chuyện vui vẻ ghê."

"Than ôi, đều là người khốn khổ, bọn họ còn nuôi một con chó, chứng tỏ là người tốt bụng."

"Đúng vậy, bản thân đã sa sút nghèo túng như thế mà con chó kia vẫn được nuôi dưỡng sạch sẽ, quả thực là người tốt."

"Thôi, cho họ ít tiền, để họ được ăn bữa ngon." "Ta cũng thấy nên làm vậy."

Nghe cuộc đối thoại của người qua đường, Trần Trường An, Huyền Vô Đạo, thậm chí cả Đại Hoàng đều chết lặng.

Thật sự coi họ như ăn mày sao? Có thể nói Huyền Vô Đạo quả thật là ăn mày hàng thật giá thật, còn Trần Trường An thì không cho mình là ăn mày, quần áo chỉ hơi rách một chút thôi.

Đại Hoàng nghe người ngoài nghị luận, liền quay đi chỗ khác, cúi đầu làm như không quen biết hai người kia.

"Cút đi, ta giống ăn mày lắm sao?"

“Ánh mắt của các ngươi là có ý gì hả?” Huyền Vô Đạo tức giận nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.