Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 97: C97: Nhưng lúc này



Gió thổi nhẹ nhàng, tiếng chuông gió truyền vào trong tai mọi người.

Nhưng lúc này, không ai để ý đến tiếng chuông gió truyền đến bên tai, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Vân Hiên.

Trong số tất cả những người có mặt ở đây, chỉ có hai người biết Trần Vân Hiên là ai, đó chính là hai anh em Trình Ngọc Thư.

Mặc dù như vậy, bọn họ giống cũng cực kỳ kinh ngạc, tiểu tử này... quả thực có khẩu khí thật lớn.

Hắn ta đi đến đây để khiêu chiến những vị trưởng lão này?

Chẳng trách hắn ta không tham gia Bắc Vực tranh tài, hắn †a căn bản không quan tâm đ ến nó!

"Quả là một tiểu tử kiêu ngạo".

"Xem dáng vẻ này, ngươi cùng lắm chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại còn muốn khiêu chiến các trưởng lão sao?"


"Thực sự không biết trời cao đất rộng, ngay cả Bắc Vực tranh tài cũng không dám tham gia, lấy đâu ra mặt mũi đi khiêu chiến các trưởng lão?"

"Hắn ta cho rằng mình là ai? Thiên tài cấp bậc yêu nghiệt à?”

"Thật nực cười, để ta dạy cho hắn ta một bài học".

Ai trong số những người trẻ tuổi tham gia Bắc Vực tranh tài này lại không kiêu ngạo về chính mình? Tất cả bọn họ đều cảm thấy mình không thua kém gì so với các bạn cùng trang lứa.

Huống chỉ có vài người vừa mới bị thua trận, bản thân nghẹn một bụng tức giận, hiện tại lại có một tiểu tử bước ra, thậm chí còn làm lơ bọn họ như vậy, sao bọn họ có thể nhãn nhịn được?

"Các người không phải đối thủ của ta, đừng lãng phí thời gian của ta".

Lời nói của Trần Vân Hiên khiến mọi người càng thêm tức giận, kiêu ngạo, quả thực quá kiêu ngạo!

"Được, ta ngược lại cũng muốn xem đến tột cùng ngươi có bao nhiêu bản lĩnh mà dám nói ra những lời này".

Hỏa Tôn, người vừa giành được hạng nhất trong Bắc Vực tranh tài, lúc này đang vô cùng hăng hái, trong thế hệ trẻ của Bắc Vực, hắn ta không cho rằng có ai là đối thủ của mình.

Trần Vân Hiên lại cố tình xuất hiện, đây chẳng phải là đang muốn cướp đi danh tiếng của mình sao?

Hỏa Tôn cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp nhảy lê, hướng về phía Trần Vân Hiên.

Trân Vân Hiên khẽ cau mày, nhưng hắn ta vừa tung ra một cú đấm, một luồng sáng vàng lao về phía Hỏa Tôn.

Bùm!


Hỏa Tôn hoàn toàn không ngờ thực lực của Trần Vân Hiên lại cường đại như vậy.

Chỉ là một cú đấm vào không trung đã khiến hắn ta không thể đỡ được, thậm chí còn cảm thấy... cú đấm này của Trần Vân Hiên quá mức tùy ý, hoàn toàn không phát huy được sức mạnh thực sự của hắn ta.

“Thật... thật mạnh mẽt"

"Hỏa Tôn đã bị đánh bại? Chỉ bằng một cú đấm? Chỉ với một cú đấm thôi sao?"

"Quá khoa trương. Thực lực của thiếu niên này mạnh như vậy, tại sao lại không tham gia Bắc Vực tranh tài? Nếu như hắn †a tham gia thì hạng nhất chắc chăn là của hắn ta".

"Có khả năng là người ta căn bản không xem trọng vị trí hạng nhất trong Bắc Vực tranh tài?"

"Xem thường? Mẹ kiếp, đây chính là danh hiệu hạng nhất trong số những thiếu niên trẻ của Bắc Vực, ta nằm mơ cũng muốn đạt được nó".

"Đó là ngươi, ngươi có thực lực của người ta không?"

"Chuyện này..."


Chỉ với một cú đấm, Trần Vân Hiên đã thể hiện thực lực của bản thân với mọi người có mặt ở đây.

Hiện tại, mặc dù vẫn có một số người nhìn hắn ta không thuận mắt, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào, dù sao có sức mạnh thì sẽ làm vua thôi!

"Hắn ta thực sự mạnh như vậy sao?", Trình Ngọc Lâm khiếp sợ nói.

"Hắn ta quá đáng sợ, lần trước khi ta nhìn thấy hắn ta thì tu vi cũng chỉ là Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất hay tầng thứ hai thôi".

"Hiện tại... chỉ mới có một tháng ngắn ngủi, sao có thể..."

Trình Ngọc Thư càng khiếp sợ hơn Trình Ngọc Lâm, bởi vì hắn ta hoàn toàn không tưởng tượng được làm thế nào trong một thời gian ngắn như vậy mà tu vi của Trần Vân Hiên đã tăng lên Siêu Phàm Cảnh tầng thứ sáu.

Một tháng, tăng được bốn tầng tu vi, điều này quả thực có chút đáng sợ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.