Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1030-1031



Chương 1030:


“Không có gì, muốn nhìn thử xem ngươi là loại gì”, Huyền Sơn lão đạo nói những lời đầy ẩn ý, cũng rất là tri thức khiến mặt mũi Triệu Bân tối sầm, đang móc mỉa gì hắn hả?
“Nhóc con, ta chấm ngươi rồi đấy”.

Huyền Sơn lão đạo vỗ vỗ vai Triệu Bân, xoay người đi.

Triệu Bân chẳng quan tâm đến, tiếp tục lật sách xem.

Và vẫn thế, U Lan cũng có mặt, đang ở trong góc dùng tinh thạch ký ức để sao chép bí quyển.

“Tìm người cả buổi trời, lại đây với ta”.

Triệu Bân còn chưa kịp nhấc chân đã bị một người đằng sau kéo đi mất.

Đó là Tô Vũ, chẳng biết từ đâu xuất hiện, cũng không hề nhiều lời, nhanh chóng tóm người chạy đi, vẻ mặt cũng không đẹp đẽ gì cho cam, đen hơn cả nhọ nồi, đen toàn diện, hai mắt còn bốc lửa.

“Chuyện gì thế”, Triệu Bân khó hiểu nói.

“Ranh con, ngươi còn dám nói!”, Tô Vũ mắng, mặt mũi lại càng đen.

“Là sao”.


“Vẫn diễn, mượn hoa hiến Phật hay lắm”, Tô Vũ há miệng lại mắng.

Triệu Bân lại càng ngu ngơ, mượn hoa hiến Phật gì, ta chẳng hiểu một từ nào trong câu đó cả.

Tô Vũ lười nói, kéo Triệu Bân đi thẳng một đường.

Xa xa, hắn trông thấy một tấm bia, đó chính là bia Thanh Ngọc, là loại đá hiếm được chưởng giáo đời trước tìm thấy, sau đó khắc thành bia dựng lên ở đó, cũng không biết là để thưởng thức hay để kỷ niệm gì đó.

Bây giờ thì có là gì cũng không quan trọng nữa.

Quan trọng là dưới bia có đầy người tập trung ở đó, có đệ tử Thiên Tông, có cả trưởng lão Thiên Tông, tất cả đều ngửa đầu quan sát bia, nói chính xác hơn là xem tờ giấy được dán trên đó, trang giấy chằng chịt chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, đó là một bức thư tình, là thư Tô Vũ viết cho Nguyệt Linh.

“Lại đây, mở cặp mắt ra mà xem đi!”
Tô Vũ đến nơi bèn đen mặt đẩy Triệu Bân về phía trước.

Không cần hắn ta nói, Triệu Bân cũng trông thấy.

Trên mặt bia Thanh Ngọc bóng loáng có một bức thư tình cực kỳ chói mắt.

Hắn nhận ra nó, là thư tình Tô Vũ biết.

Bên cạnh bài tơ còn có một mảnh giấy khác, trên giấy viết: Cơ Ngân, hai ta không hợp.

Triệu Bân thấy mà như sét đánh ngang tai.

Chuyện quái gì thế này?
Cái gì mà hai ta không hợp, đó là thơ Tô Vũ viết cho ngươi, liên quan gì tới ta.

Hiểu rồi, khoảnh khắc đó hắn đã hiểu ra rồi, thảo nào ánh mắt các đệ tử Thiên Tông lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ như thế.

Thảo nào lão Trần Huyền và Huyền Sơn lão đạo đều nói mấy lời đầy ẩn ý như thế, thảo nào Tô Vũ lại sôi máu lên như thế.

Bài thơ Tô Vũ vắt nát óc suy nghĩ làm ra lại thành hắn viết, thử nói xem có kỳ lạ không.

“Tự nói đi, ngươi đã làm cái gì”, Tô Vũ đen mặt nói.

“Chẳng làm gì cả”, Triệu Bân nhìn thư tình, ngơ ngác nói.

Cũng không hẳn là ngơ, chỉ vì hồn hắn không có ở đây, đang chìm vào dòng suy nghĩ xem tại sao lại xảy ta vấn đề.

Sau khi suy nghĩ rất lâu hắn mới run run khóe miệng.

Thơ tình hắn nhờ U Lan gửi hộ, có trời mới biết được cô ta đã nói những gì.

Chương 1031:


“Báo đáp ân nhân như thế à?”


Triệu Bân ôm ngực, truyền lời sai cũng không có gì đáng sợ, nhưng hiểu lầm lan xa thì lại hơi căng.


Cả Nguyệt Linh nữa, không chịu thì thôi đi, còn dán lên.


Đến bây giờ, người gửi thư thì chẳng sao cả.


Kẻ đi đưa hộ như hắn lại nổi khắp Thiên Tông, hơn nữa trước đó hắn cũng vừa mới nổi lên xong đấy!


“Ta nhìn lầm ngươi rồi”, Tô Vũ lạnh lùng nói.


“Đó là một hiểu lầm, có người đã truyền lời sai”, Triệu Bân ho khan.


“Có người truyền lời sai?”, Tô Vũ nhíu mày: “Ngươi không tự tay giao thư cho Nguyệt Linh?”


“Ta nhờ sư muội cô ta gửi”.


“Ngươi… Đưa thư như thế hả?”





“Đừng vội, lát nữa ta lên đỉnh Ngọc Tâm giải thích với ngươi”.


“Thôi, ta không muốn hai chữ Cơ Ngân trên tờ giấy đó thành tên Tô Vũ của ta”.


“Ý ngươi là ta chịu tiếng oan thay ngươi á!”, bấy giờ, đầu Triệu Bân đầy vạch đen.


“Ai bảo ngươi đưa thư kiểu thế”, Tô Vũ rung đùi đắc ý.


May là truyền lời sai, nếu không người nổi tiếng khắp Thiên Tông hôm nay là hắn ta.


Bị từ chối cũng không sao cả, nhưng bị từ chối trước mặt nhiều người như thế thì mất mặt lắm.


Hắn ta điển trai thế này, vẫn phải giữ lại thể diện chứ.


“Ồ, Cơ Ngân đây mà! Làm văn hay đấy!”


Hai người đang đùa thì chẳng biết ai đã lên tiếng khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển từ bức thư kia sang, so với thư tình thì nhân vật chính là hắn không nên mặt dày mày dạn xuất hiện ở đây.


“Không tự nhìn lại xem mình là cái thá gì, sư tỷ Nguyệt Linh mà ngươi cũng dám đụng tới?”





“Không lo tu luyện, lại muốn làm cóc ăn thịt thiên nga, đúng là đi cửa sau nên chỉ đến thế là cùng”.


“Mấy thứ văn vẻ nửa vời này mà cũng dám chạy tới Thiên Tông khoe khoang”.


Tiếng mỉa mai châm chọc cứ vang lên liên tục, phần lớn đều là nam đệ tử, mỗi người đều cầm một cây quạt xếp phe phẩy, cũng rất đều, đa số đều là người quý mến Nguyệt Linh, theo đuổi lâu rồi nhưng không được, một võ tu nho nhỏ mà cũng dám chạy tới góp vui, không tìm vũng nước tiểu nhìn lại mình xem, ngươi có tư cách đó chắc?


“Nhóc à, cố gắng nhé”.


Tô Vũ vỗ vai Triệu Bân, sau đó biến mất dạng.


“Cố cái đầu ngươi”.


Triệu Bân cũng nhanh chân chạy mất, còn chưa chịu đi nữa, hắn sợ sẽ bị nước miếng nhấn chìm mất.


Đám đệ tử này nhàn đến phát chán, tụ lại một chỗ là bắt đầu huyên thuyên.


Dưới bia Thanh Ngọc ngày càng trở nên đông đúc.


Tấm bia được dựng sừng sững ở đó suốt trăm năm, chẳng có người nào để mắt tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.