Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1103: Chương 1103




“Ta cho ông đuổi theo nè!”
Eo dùng sức, Triệu Bân vung kẻ mặc áo đen lên, nện vào vách đá.

Bùm!
Vách đá cứng rắn cũng bị nện thành một cái hố to.

“Ta… phụt!”
Kẻ mặc áo đen phun máu, phun cực kỳ nhiều, bộ xương già bị nện tới mức gãy răng rắc, ông ta vẫn quá coi thường sức lực của Triệu Bân.

Chưởng lực đã mạnh mẽ như thế, nhưng nâng được cả một người thế này, hắn không phải mạnh bình thường đâu!
Vèo!
Khí huyết trong người Triệu Bân dâng lên, cú thứ hai hắn đập ra ngoài.

Chịu thôi, kẻ mặc áo đen này cũng không phải Huyền Dương đỉnh cao bình thường, trong cơ thể còn có một vầng hào quang.

Lần thứ hai hắn bị hất ngã.


“Phá!”
Triệu Bân bay ra ngoài, hai ngón tay khép lại, một luồng khí tím bay ra từ trong ngón giữa, đó là khí huyền hoàng.

Đừng thấy nó chỉ có chút nhúm mà lầm, nó có khả năng xuyên thủng cực mạnh, kiếm khí tầm thường không sánh bằng.

A…
Tiếng hét thảm lại vang lên, mắt phải của kẻ mặc áo đen bị đâm thủng.

“Chém!”
Triệu Bân quát một tiếng, khi phóng ra khí huyền hoàng, hắn đã phân tâm làm hai việc, đó là đồng thời điều khiển Long Uyên, thanh kiếm rung lên, kéo ra kiếm khí dài ba tấc, vô cùng sắc bén, chém vào cánh tay trái của đối thủ, vết thương to như chén lớn, máu tuôn như suối.

“Đáng chết! Ngươi đáng chết!”
Kẻ mặc áo đen tức giận, một tay còn lại bấm ấn quyết.

Bất chợt, một đợt sóng biển đen thui cuồn cuộn mãnh liệt ào tới, ông ta dùng thủy độn.

Triệu Bân chưa kịp đáp đất là đã bị nhấn chìm, thủy độn cũng là băng độn, từng tấc chung quanh đều bị kết băng, ngay cả Triệu Bân sắp chạy thoát cũng bị đóng băng trong đó như một tượng băng đăng.


“Phá!”
Triệu Bân lại dùng thiên cang hộ thể, phá vỡ lớp băng.

“Chết đi!”
Kẻ mặc áo đen lao tới như hồn ma, dùng một ngón tay đâm thẳng ấn đường Triệu Bân.

Chiêu tuyệt sát bằng một ngón tay, trúng mục tiêu là chết.

“Ta cho ông đâm này!”
Triệu Bân mắng to, một tay vươn ra, túm lấy ngón tay kia, dùng hết sức mà bẻ gãy nó, tiện thể… còn đạp mạnh vào dưới bụng kẻ mặc áo đen.

Huyền Dương đỉnh cao thì sao chứ, vẫn bị hắn đánh đến phun máu, lảo đảo lùi ra sau rồi đứng không vững.

Nếu đã đứng không vững thì không cần đứng vững nữa.

Triệu Bân đã kề sát, trong tay không vũ khí, hắn cố tình tới gần để giết kẻ thù.

Từng quyền nện vào thịt, không chỉ hừng hực mà còn rất đau.

Bộ xương già của kẻ nào đó lại vang lên tiếng gãy nứt.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.