Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1106: Chương 1106




Triệu Bân đứng dậy, ngay lập tức cầm kiếm Long Uyên lên, mắt sáng như đuốc quét nhìn xung quanh.

Ở nơi vực sâu âm u này, còn có người khác? Vậy mà hắn và kẻ mặc áo đen đều không hề phát hiện.

Hắn nhìn qua một lượt, cũng không tìm ra bóng người.

Hơn nữa, hắn lại càng không biết giọng nói kia truyền từ đâu tới.

“Bên này!”
Giọng nói già nua lại vang lên, vô cùng yếu ớt.

Triệu Bân xoay mạnh người, lúc này nghe rất rõ là truyền từ phía sau hắn.

Lần này, hắn dùng thị lực tối đa mới thấy ở sâu trong chỗ tối, hình như có một bóng người, hoặc là nói, là đối phương đã gỡ bỏ thứ gì đó để che giấu, người kia là một ông lão, áo trắng đầu bạc, không biết đã ngồi đó từ bao lâu, toàn thân đều dính tro bụi, như là đại nạn buông xuống, cả người tràn đầy tử khí.

“Ông là ai!”, Triệu Bân hỏi theo bản năng, chuẩn bị để bỏ trốn bất kỳ lúc nào.


“Trường Sinh Tiên!”, ông lão áo trắng cười nói.

“Trường Sinh Tiên?”, Triệu Bân nhíu mày: “Ông là tiên?”
“Như thế nào, không giống?”
“Không… giống lắm!”, Triệu Bân ho khan.

Tiên trong tưởng tượng của hắn, phải là tóc dài phấp phới, quần áo không nhiễm bụi trần, dường như không chút dính dáng gì với vị này đây, còn có Trường Sinh Tiên này, cũng không biết là tên huý, hay là đạo hiệu, hẳn là ngụ ý trường sinh, nhưng nhìn có vẻ tuổi thọ sắp cạn, dường như cũng không dính dáng chút nào tới trường sinh.

“Gặp tiên, không chút kinh ngạc sao?”, Trường Sinh Tiên cười ôn hòa.

“Cũng tạm!”, Triệu Bân lùi từng bước, có chút muốn co cẳng chuồn đi, tạm thời không bàn đến đối phương có phải tiên hay không, trốn ở nơi vực sâu u ám này, đã rất quỷ dị, e là sẽ có nguy hiểm.

Về phần ngạc nhiên, dĩ nhiên là có, nhưng cũng không khiếp sợ.

Phải biết rằng, trong ý thức của hắn còn cất giấu một vị thần, là thần linh ngự trị trên tiên, nếu thần linh là biển cả mênh mông, vậy tiên chỉ là một cống ngầm nhỏ, hắn là người đã trải qua sóng to gió lớn.

“Hậu bối có tâm tính như này, quả thực không thấy nhiều!”, Trường Sinh Tiên cười hiền hoà.


“Cảm ơn tiền bối khen ngợi, vô tình quấy rầy, cáo từ!”, Triệu Bân nói xong, xoay người liền chạy trốn.

“Giúp ta một chuyện, ta sẽ tặng ngươi một tạo hoá nghịch thiên”, Trường Sinh Tiên nói một cách mơ hồ.

Tạo hóa?
Nghe được hai chữ này, Triệu Bân đột nhiên dừng lại.

Suy nghĩ hồi lâu, hắn mới thận trọng tiến lại gần.

Trường Sinh Tiên ngồi xếp bằng trên một tảng đá.

Triệu Bân càng đến gần thì càng nhìn thấy rõ ràng, trên người Trường Sinh Tiên không có một tia sinh khí nào, nói cách khác, sinh khí của lão đã bị tử khí vùi lấp, hai mắt của lão đang mở nhưng đôi mắt già nua lại đục ngầu, toàn thân lão bị đóng một lớp tro bụi, lưu lại dấu vết tang thương của thời gian.

“Đây là… một vị tiên sao?”, Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng.

Tiên là sự tồn tại vượt qua cảnh giới Thiên Võ, nhưng trên người của Trường Sinh Tiên hắn không cảm nhận được một chút áp lực nào, ngoại trừ tử khí dày đặc thì hắn cũng không cảm nhận được thứ gì khác xuất hiện xung quanh, nếu như không biết trước đây là một người thì có khi hắn còn tưởng đây là một bức tượng đá.

“Tên nhóc, ngươi thật không đơn giản”.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.