Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1125: Chương 1125




Ma Tử quát lên một tiếng, đôi mắt phóng ra từng luồng sấm sét màu bạc.

“Phá!”, Triệu Bân há miệng phát ra tiếng Hổ Gầm Long Ngâm, dùng xung động phá nát sấm sét, cũng khiến đầu óc Ma Tử chấn động, mũi kiếm đâm ra cũng chậm mất một nhịp, kiếm uy vô song cũng yếu đi không ít.

“Ngươi có cả võ hồn”, Ma Tử tỏ ra khó lòng tin nổi.

“Đoán đúng rồi đấy!”, Triệu Bân tránh ra sau đột nhiên đứng khựng lại, giẫm chân xuống đất làm nó nứt toác ra, một mũi kiếm phong lôi dứt khoát như chém thân cây mục, tấn công thẳng vào mi tâm của Ma Tử.

Với chiêu tất sát này, nếu trúng đòn thì chắc chắn sẽ chết.

Ma Tử tỏ ra vững vàng, đến lượt hắn ta bay ngược về sau, trong lúc này còn tạo thủ ấn bằng một tay, hình thành nên một tấm khiên màu đen ngay trước thân mình.

Nhát kiếm của Triệu Bân bị cản lại, dù đã xuyên thủng được tấm khiên, nhưng uy lực cũng chẳng còn bao nhiêu, chủ yếu là tốc độ chậm đi, nên dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng đối phương cũng kịp phản ứng rồi.

“Phong!”
Ma Tử quát lên, lại tạo ấn quyết bằng một tay.

Hắn ta vừa dứt lời, dưới chân Triệu Bân có thêm hoa văn của Ma gia, sinh động như vật sống, đan xen chằng chịt, biến thành trận pháp phong ấn hình tròn, có khả năng trói chân cực mạnh, cũng có khả năng cắn nuốt đáng sợ.


Triệu Bân vừa định nhún người nhảy ra thì bị hút trở về, có thêm từng hoa văn khác men theo lòng bàn chân mà trèo lên cơ thể hắn, không cần quá lâu là đã trói nghiến hắn lại.

“Phong ấn hay quá nhỉ!”, Triệu Bân điềm tĩnh đáp, cắm thanh kiếm xuống đất.

Hắn dùng tới trận Thiên Lôi, mũi kiếm lôi quang nhiều như mưa bắn ra từ dưới lòng đất, trong vòng phạm vi hàng trăm trượng không còn đòn tấn công nào khác.

Đòn đánh này cũng phá được phong ấn của ma đạo.

“Ngươi đúng là tập hợp sở trường của muôn nhà!”
Ma Tử cười khẩy, giậm mạnh chân xuống đất, dùng xung động phá trận Thiên Lôi.

“Như nhau cả thôi!”, Triệu Bân cũng đứng vững lại.

“Nào!”
Ma Tử quát lên, tốc độ nhanh như gió, tấn công trực diện.

Triệu Bân cũng nhanh như cắt, không hề rơi vào thế hạ phong.

Keng! Keng!

Trong thoáng chốc, hai người đã tung ra vài thanh phi đao.

Chi bằng hãy gọi hai kẻ này là một lứa yêu nghiệt, đến cả bùa chú gắn trên phi đao… cũng giống hệt nhau, đều là bùa lôi quang, đã vậy đều đã nổ.

Trong trạng thái bình thường, bùa lôi quang không ảnh hưởng gì với họ, bởi vì cả hai đều có một con mắt Thiên Nhãn, có thể ngó lơ thứ này.

Thế nhưng bây giờ thì khác.

Trước đó cả hai hợp lực giết Thi Sơn nên không còn thị lực, trong thời gian ngắn, Thiên Nhãn chỉ là vật trang trí.

Xoạt! Xoạt!
Cũng trong một khoảnh khắc, cả hai nhún người trốn về sau.

Đợi khi định thần, một người lảo đảo một người loạng choạng.

Cả hai cùng dụi mắt, bởi vì bùa lôi quang khiến mắt mũi họ tối sầm.

“Tiểu tử này được lắm!”
Ma Tử giận dữ, vung tay lấy ra một chiếc gương đồng, mặt gương đen kịt, hắn ta giơ lên cao, chiếu về phía Triệu Bân.

Gương đồng này có khí yêu lượn lờ, có ánh sáng ma tính rọi khắp nơi.

Triệu Bân không kịp đề phòng nên trúng chiêu, vai trái và chân phải đều bị ánh sáng ma đạo đốt ra một lỗ máu.

“Đúng là một bảo bối!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.