Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1129: Chương 1129




Cảm giác thật đáng sợ! Triệu Bân có thân thể cường hãn như vậy mà kinh mạch xương cốt cũng bị đứt gãy không ít.

“Trảm!”
Nhưng khi hắn bị hất văng thì hắn cũng đã kịp điều khiển kiếm Long Uyên phóng về phía Ma Tử nhanh như sao xẹt.

“Chỉ một kiếm mà muốn trảm được ta?”
Ma Tử hừ lạnh một tiếng, giữa lòng bàn tay của hắn ta bắt đầu có ma văn lưu chuyển, hắn ta nâng tay lên bắt lấy kiếm Long Uyên, hóa giải hết kiếm uy của kiếm Long Uyên, đồng thời cũng xóa đi sự liên kết của nó với võ hồn của Triệu Bân, sau đó thẳng tay ném nó ra xa.

Ngự kiếm, ta cho ngươi ngự kiếm, ngự kiếm con mợ ngươi!
Nhưng đến lúc này thì hắn ta lại rơi xuống đất, lảo đảo một chút rồi nôn ra một ngụm máu.

Ở phía bên kia Triệu Bân cũng đã rơi xuống đất, hắn đang bắt ấn quyết, nhàn nhạt nói một câu: “Kết thúc rồi”.

Mỗi khi hắn nói ra lời này thì cảnh tượng tiếp theo sau đó sẽ rất đẫm máu.


Đó là bởi vì trong lúc cận chiến với Ma Tử thì Triệu Bân cũng đã tiện tay dán mấy chục lá bùa nổ lên người của hắn ta.

“Nổ!”, Triệu Bân quát lên một tiếng mạnh mẽ.

Nhưng bùa nổ của hắn đã không hoạt động, thân thể của Ma Tử chỉ khẽ run lên một chút rồi ngay lập tức hóa giải hết tất cả bùa nổ.

“Bùa chú hạ cấp mà cũng muốn tiêu diệt ta sao?”, Ma Tử chế nhạo nói.

“Đúng là xấu hổ”.

Triệu Bân ho khan một tiếng, hắn không biết vì sao bùa nổ không nổ, nhưng hắn đoán được phần lớn thân thể ma hóa đều có bí pháp hộ thân ngăn không cho bùa nổ phát nổ, chẳng trách Ma Tử lại dễ dàng để cho hắn dán bùa nổ lên người, hóa ra đối với Ma Tử đám bùa nổ đó chỉ là vật trang trí! Làm hắn lãng phí biết bao nhiêu bùa nổ.

“Ngươi rất mạnh”.

Ma Tử ôm lấy cánh tay mình, cố gắng đứng vững, khóe miệng không ngừng chảy máu.


Từ khi trở thành Thánh tử Ma gia, đây là lần đầu tiên hắn ta bị cảnh giới Chân Linh đánh thê thảm đến như vậy, cũng may là hắn ta có nền tảng tu vi cao hơn Triệu Bân, chứ nếu như hai người có tu vi bằng nhau thì hắn ta chắc chắn sẽ còn thua thê thảm hơn.

“Cám ơn ngươi đã khen”, Triệu Bân cười nói, hắn thu lại kiếm Long Uyên vào tay rồi bước từng bước tới.

Nhân lúc Ma Tử đang suy yếu, cơ hội tốt như vậy Triệu Bân chắc chắn sẽ không bỏ qua, phải giết hắn ta sớm thì hắn mới có thể sống yên ổn.

“Ta và ngươi… hẹn sớm gặp lại”, Ma Tử âm trầm cười nói.

Ma Tử còn chưa dứt lời thì đã thấy cơ thể của hắn ta được bao phủ bởi một tầng tà khí, toàn thân hắn ta phát ra ánh sáng ma quái, ầm một tiếng, ở vị trí mà hắn ta đang đứng bỗng nhiên nổ ra một lỗ thủng lớn trên nóc địa cung, rồi trong nháy mắt đã không nhìn thấy tăm hơi của hắn ta đâu nữa.

“Ngươi… hay lắm!”
Triệu Bân đứng tại chỗ ngửa đầu lên nhìn, khóe miệng giật giật liên hồi, đầu của Thánh tử Ma gia cũng thật cứng, nóc của tòa địa cung này dày đến mức nào mà hắn ta cũng có thể khoét ra một lỗ thủng lớn!
Còn nữa, hắn ta đã dùng bí pháp gì, sao có thể bốc hơi trong nháy mắt như thế? Đó cũng là bí pháp bí truyền của Ma gia hay sao?
Tuy biết hy vọng không lớn nhưng Triệu Bân vẫn đuổi theo.

Quả nhiên khi Triệu Bân phóng ra ngoài thì trong núi rừng đã không còn lưu lại chút khí tức nào của Ma Từ nữa.

“Con mắt đó tốt quá!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.