Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1169-1170



Chương 1169:


Nếu ông ta nhớ không lầm thì lúc nãy đôi vợ chồng son này còn lại chỗ ông ta áp chú.

Ừm, đặt Cơ Ngân thắng.

Bây giờ lão ta đã hiểu ra rồi, họ đang bắt tay nhau chơi ông ta để lấy tiền?
“Dao nhi”, Lạc Hà liếc mắt, sắc mặt có vẻ âm u.

“Sư phụ, con đánh không lại hắn”, Thanh Dao cúi đầu nhìn xuống.

“Đánh không lại? Ta…”, Lạc Hà lại thấy khó thở, khúc Thanh Liên được sư phụ biến đổi, công thủ nhiều mặt, sức mạnh có thêm, dù là hai Cơ Ngân cũng không thể đánh lại ngươi đấy!
“Không đánh lại”, Thanh Dao lại nói một câu như thế.

Những lời đó thật sự không hề giả dối, không chỉ mình cô ta, dù có mười Thanh Dao đến tay Triệu Bân cũng chưa chắc đã đánh nổi mười hiệp, nếu lên đài chiến đấu, Triệu Bân có đánh không?
Thế thì cô ta bỏ quyền là tốt nhất, đỡ xấu hổ.

“Hay cho một câu không đánh lại”, Vệ Xuyên cười lạnh: “Tiểu sư muội, ngươi tha cho một tên đi cửa sau vào như thế, không màng đến thanh danh của đỉnh Lạc Hà, ngươi có thấy mình làm sư phụ thất vọng không”.


“Thật sự không thể đánh lại”, cùng một câu thoại, Thanh Dao nói đến tận ba lần.

“Đừng nhiều lời để làm gì, sư huynh nhìn lầm ngươi rồi”, Vệ Xuyên lạnh lùng nói, trong lòng đã nghiến răng nghiến lợi, lão tử thua kém tên Cơ Ngân đó ở chỗ nào, ngươi đúng là mù!
Có lẽ là quá giận nên hắn ta suýt thốt lên hai chữ tiện nhân.

“Được rồi”, Lạc Hà trầm giọng nói.

Cũng đã nhận thua rồi, nói thêm nữa cũng chẳng được gì, Thanh Dao bỏ quyền khiến cô ta trở tay không kịp.

Có một thoáng cô ta liếc sang nhìn Triệu Bân.

Nói thẳng ra thì ánh mắt cô ta nhìn hắn không hề hòa nhã.

Tên tiểu tử này giỏi thật! Trước đó thì viết thư tình cho Nguyệt Linh, bây giờ lại chọc ghẹo tới đồ nhi của ta, lại còn bỏ quyền vì ngươi, ngươi thì hay rồi, không biết Dao Nhi của ta xem trọng ngươi ở điểm nào, là do ta cách biệt tuổi tác quá nhiều ư? Tiểu cô nương thời nay đều thích mấy tên mặt dày mày dạn thế à?
Triệu Bân cười gượng, sống lưng lạnh lẽo.

Liếc sang Cơ Ngân xong, Lạc Hà lại nhìn Vân Yên: “Sư muội, ngươi dạy dỗ đồ nhi tốt thật!”
“Làm gì có, sư tỷ nói quá lời”, Vân Yên cũng đáp rất hay.

“Cơ Ngân, thăng cấp”.

Ngô Huyền Thông chắp tay, giọng nói vang vọng.

Lúc nói, Ngô Huyền Thông còn đưa mắt nhìn Triệu Bân, lão phu mắt vụng thật rồi.

“Mẹ nó thế mà cũng thăng cấp được? Nhảm nhí”.

Bên dưới đầy tiếng mắng mỏ, thắng một trận lại bỏ quyền, đùa cái gì thế?
“Không công bằng”, rất nhiều người ý kiến.

Nhất là những đệ tử bị đào thải, đang tập trung đằng kia chửi mắt.

Khó chịu cũng ngậm cái miệng vào.

Theo lời Ngô Huyền Thông thì có giỏi các người cũng đi cua đi! Câu nói khiến đám nam đệ tử á khẩu trong nháy mắt, có thể khiến đối phương bỏ quyền cũng là bản lĩnh, như Tư Không Kiếm Nam có gương mặt điển trai, như Sở Vô Sương có tư chất đáng sợ, cũng như Cơ Ngân.


Chương 1170:

Đoạn nhạc đệm ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh.


Triệu Bân bên kia vẫn là tiêu điểm của sự chú ý từ quần chúng, rất nhiều người thể hiện sự khinh bỉ dành cho hắn, cái gì mà đi cửa sau, rùa rụt cổ, con cóc, tra nam, bám váy đàn bà gì gì đó đều thành biệt danh cho hắn, ánh mắt bọn họ cũng có nghĩa như vậy.


“Lại nổi tiếng rồi”. Triệu Bân nắm hai bàn tay lại, cúi đầu xuống.


Trong một thoáng hắn còn liếc sang nhìn Thanh Dao.


Thanh Dao đang nhìn hắn với ánh mắt đầy áy náy, nếu biết mọi chuyện sẽ thành thế này, cô ta nên lên đài đánh một trận, do cô ta suy nghĩ không chu đáo, bỏ quyền cũng chẳng sao, nhưng nó lại đẩy Triệu Bân lên đầu sóng ngọn gió.


“Cũng quen rồi”, Triệu Bân hít một hơi thật sâu.


Có một vài người ấy à! Không muốn thấy hắn sống tốt, dù chỉ là một chuyện nhỏ cũng có thể phóng đại thành sao trên trời, nhiều người bỏ quyền như thế, tại sao chỉ nói mỗi mình hắn, lão tử trông thiếu đòn lắm hay gì?


Ầm! Ầm! Ầm!


Khi trên đài chiến đấu trở nên nóng bỏng hơn thì mọi người mới dần quên đi việc này.


Triệu Bân ngẩng đầu lên nhìn thấy U Lan trên đài.


Quần chúng đều ngồi thẳng người dậy, từ khi tỷ thí tân tông diễn ra tới nay họ vẫn chưa được thấy U Lan ra tay, tiểu đệ tử đỉnh Ngọc Tâm mạnh đến mức nào, phần lớn đều không biết, thế nhưng sư tỷ Nguyệt Linh của cô ta lại là người tàn nhẫn, nhất là vào đêm trăng tròn, lực chiến mạnh hơn bao giờ hết.


Có người từng nói Nguyệt Linh có thể đánh với Sở Vô Sương.





Cũng có người nói Nguyệt Linh dưới ánh trăng, đánh với Sở Vô Sương mấy chục hiệp cũng không thành vấn đề, nhưng đừng xem thường mấy chục hiệp đó, đó chính là thứ đủ để một thế hệ tự hào, nên biết rằng trong chiến đấu cùng cấp, dõi mắt khắp Đại Hạ này, có thể đánh với Sở Vô Sương vài hiệp thôi cũng chẳng có mấy, mà Nguyệt Linh chính là một trong số đó, hơn nữa phải ở đêm trăng tròn, đó cũng chính là thứ cô ta kiêu ngạo, muốn đụng tới cô ta, không có tư chất khủng bố thì đừng mơ tưởng, cũng như kẻ trên đỉnh Tử Trúc đó, một bức thư tình nhận về biệt danh con cóc.


Đối thủ của U Lan là một thanh niên áo màu vàng kim.


Đó cũng là một người chuyên tu thân thể, nhưng so với Man Đằng thì yếu hơn không chỉ là một chút, tay cầm đao lớn ánh vàng rực rỡ, trông cũng hơi đáng sợ, nhưng tiếc là tư chất không đủ.


Bộp! Leng keng! Keng!


Kiếm và đao chạm vào nhau, âm thanh leng keng vui tai, tia lửa lại lóe lên chói mắt.


Thanh niên áo vàng kim tấn công rất mạnh, một đao cực kỳ mạnh mẽ, chém xuống khiến đài chiến đấu xuất hiện khe nhỏ.




U Lan lướt đi như gió, bóng người bay bay cực kỳ nhanh nhẹn.


“Ẩn giấu thực lực”, Triệu Bân thấy rất rõ, dù U Lan không bùng nổ hết sức nhưng vẫn rất mạnh, đừng nói tới thanh niên áo vàng kim, dù Man Đằng lên đài cũng chưa chắc là đối thủ của U Lan, cô ta là thích khách, am hiểu nhất là tuyệt sát, không thể theo kịp tốc độ của cô ta thì chẳng khác gì một tấm bia sống.


Nếu U Lan mà bùng nổ thì thôi người thân cũng chẳng màng tới.


Theo hắn đoán, trong số những đệ tử vào Thiên Tông lần này, ngoài Sở Vô Sương thì e là chẳng còn ai đủ sức ngăn chặn trạng thái bùng nổ của U Lan, tất nhiên hắn cũng là một trong số đó, điều kiện tiên quyết là… Hắn mở trạng thái ma hóa kỳ lân.


“Chiêu thức đẹp mắt thật”, Mục Thanh Hàn than thở, người cô ta nói tất nhiên là U Lan.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.