Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1174: Chương 1174




Bốp! Keng!
Tiếng kim loại va chạm leng keng vang vọng khắp quảng trường.

Đường Hạo và cô gái áo tím đối chiến, tình huống có chút quái dị, chỉ thấy nữ đệ tử nọ vung nhuyễn kiếm lên, khi thì thấy tia lửa chợt lóe, các trưởng lão đều thấy rất rõ, đúng là thiếu chủ Đường Môn! Giỏi nhất là ám khí, đó là một sợi lông trâu mỏng manh mà mắt thường khó có thể trông thấy được, nhưng mắt của nữ đệ tử cũng không tệ, loáng thoáng trông thấy nên cố gắng ngăn cản, ai trúng phải nó đều cực kỳ khó chịu.

Tiếc là ám khí của Đường Hạo rất khó để đề phòng.

Nữ đệ tử áo tím vẫn trúng chiêu, yếu dần trên đài chiến đấu bắt đầu đẫm máu.

“Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả”.

Tư Không Kiếm Nam bĩu môi, nếu để hắn ta đánh thì sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Chiêu Tuyết nghe xong hai mắt lại bốc lửa, tay ngọc đã vòng ra sau lưng nhéo cho hắn ta một cái.

“Trên người toàn bẫy là bẫy!”, Triệu Bân nhìn Đường Hạo.


Hắn có thiên nhãn, có thể thấy được huyền cơ trên người Đường Hạo, cất giấu không biết bao nhiêu là ám khí.

Thế nên đánh với loại người này phải mở hai mắt thật to, bất cẩn chút là trúng chiêu ngay.

Hắn ngước lên nhìn, Đường Hạo đã xuống đài.

Sau đó, mọi người trông thấy Liễu Như Nguyệt nhanh nhẹn đáp xuống, cả người sương khói lượn lờ.

Đối thủ của cô ta là một nam đệ tử, cao lớn vạm vỡ, có thể sánh ngang với Man Đằng, sử dụng côn sắt màu đen bóng loáng, nắm trong tay cứ run lên ông ông.

“Tên này, có thể miễn cưỡng xem tạm”, lão Trần Huyền ngáp dài.

Chữ miễn cưỡng đó ông ta nói có vẻ gượng gạo, vì so với thể Thiên Linh thì… Thua xa.

Lão Trần Huyền có thể nhận ra thì tất nhiên Triệu Bân cũng thế, mỗi lần gặp lại Liễu Như Nguyệt, cô ta đều có thể cho hắn chút bất ngờ, sức mạnh tiềm ẩn của thể Thiên Linh dần được khai thác, đến nay đã rất khủng bố rồi.


“Tới đi”, nam đệ tử hét to, vung côn thép lên tấn công.

Thân pháp của Liễu Như Nguyệt biến hóa kỳ lạ, như một bóng ma lướt qua cây côn đánh tới, một ngón tay chạm vào mi tâm, cũng chỉ với ngón tay đó, côn sắt trong tay nam đệ tử rơi bịch xuống đất, hắn ta đã bị đánh bại.

Điều đó, chẳng có người nào phản bác.

Một ngón tay đó, Liễu Như Nguyên đã nương tay lắm rồi, nếu không nó đã xuyên thủng đầu hắn ta.

Từ đầu đến cuối chỉ có đúng một chiêu ấy.

Nhưng vẫn tạo ra kỷ lục đánh bại đối thủ trong chưa đến ba giây.

“Sư muội Vân Phượng may mắn thật”, lão Trần Huyền thổn thức: “Có được một đồ đệ tốt như vậy, thể Thiên Linh sở hữu huyết mạch thiên phú, Liễu Như Nguyệt chẳng khác gì một lỗ hổng của đất trời, với sức mạnh đó, lấy được năm thứ hạng đầu là chuyện nhỏ, ngoài Sở Vô Sương ra thì lão phu xem trọng cô nhóc này nhất”.

“Ta cũng đánh đấm giỏi lắm mà”, Triệu Bân thuận miệng chen vào một câu.

“Ngươi thì thôi đẹp đi, đánh cái mốc xì ấy, đừng ảo tưởng nhiều quá”, lão Trần Huyền nói.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.