Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1210-1211



Chương 1210:


Hắn đang còn đang muốn nói bóng nói gió để thăm dò tin tức của mẹ mình, nhưng ánh mắt của Đào Tiên Tử lúc này đã khiến cho hắn không dám hỏi nhiều, hắn sợ sẽ làm lộ ra manh mối, mẹ của hắn đã từng nói trực giác của phụ nữ đều rất đáng sợ, lúc nào cũng chuẩn xác sắc bén, giống như Thanh Dao vậy, sợ rằng ngay từ khi nhìn thấy hắn lần đầu thì cô ấy đã nhận ra rồi.

Nghĩ vậy nên hắn cũng nhắm mắt lại, tĩnh tâm lĩnh hội Vạn Pháp Trường Sinh quyết.

Phía sau hắn có một chỗ ngồi, Kim Huyền Chung đang ngồi ở chỗ đó, trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Triệu Bân có thể nhận thức được điều này.

Nội gián của tộc xác chết cũng đang theo dõi hắn sát sao.

Trong nháy mắt hắn còn có thể cảm giác được rõ ràng trong mắt của Kim Huyền Chung đang lóe lên một tia sáng sắc lạnh khi nhìn vào hắn.

“Kim sư huynh, phong độ của sư huynh vẫn như trước!”, Vân Yên đang theo dõi trận chiến lại bất ngờ lên tiếng.

Vân Yên đã là chủ nhân của đỉnh Tử Trúc thì tất nhiên không chỉ có hư danh, cô ta đã sớm cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của Kim Huyền Chung đang nhìn chằm chằm vào đồ nhi nhà mình, hơn nữa ánh mắt của lão ta còn có chút quái lạ, ánh mắt này là lần đầu tiên cô ta mới nhìn thấy từ Kim Huyền Chung, cứ như thể lão ta đang che giấu một bí mật nào đó.


“Sư muội quá khen rồi, vinh hạnh vinh hạnh”, Kim Huyền Chung mỉm cười nói.

“Sư huynh nhìn chằm chằm đồ nhi của ta như vậy, chẳng lẽ là muốn tính sổ hay sao?”, Vân Yên nhàn nhạt hỏi.

Trước đó Viên Miểu đã bị Cơ Ngân đánh cho tàn phế, còn bị tống tiền hết một trăm vạn lượng, e là Kim Huyền Chung đã ghim mối hận này trong lòng, Vân Yên rất hiểu bản tính của Kim Huyền Chung, rõ ràng là lão ta đang toan tính trả thù.

“Sư muội nói gì vậy, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua đi”, Kim Huyền Chung cười nói.

“Có chuyện gì thì sư huynh cứ nói với ta là được”, Vân Yên không nói nhiều, chỉ để lại một câu.

Một câu này là đã đủ để nói lên thái độ của cô ta rồi: dám động đến đồ nhi của ta thử xem, ta sẽ cho lão đẹp mặt!
Nụ cười của Kim Huyền Chung lại thêm phần âm trầm.

Không bao lâu sau thì lão ta liền ngượng ngùng rời đi.

Cũng có thể nói, lần này lão ta đã quá thất sách, đánh rắn động cỏ, khiến cho Vân Yên đặc biệt chú ý đến lão ta.

“Có sư phụ bảo vệ thật là tốt”, Linh Lung thổn thức nói.

“Đồ nhi của ta chỉ có ta mới có quyền ức hiếp, lão ta là cái thá gì chứ!”, Vân Yên nhàn nhạt nói.

Nói xong, cô ta cũng liếc nhìn Triệu Bân.

Trùng hợp là Triệu Bân cũng vừa mở mắt ra, miệng đang lẩm bẩm mấy chữ: tộc xác chết.

Tộc xác chết?
Vân Yên cau mày, rõ ràng là cô ta không nhìn nhầm.

Lén lút như vậy, chẳng lẽ Kim Huyền Chung có liên quan gì đến tộc xác chết sao?
Triệu Bân lại nhắm mắt tiếp tục lĩnh hội Vạn Pháp Trường Sinh quyết.

Ầm! Vèo! Ầm!
Trên đài không ngừng giao tranh, từng người một nối tiếp nhau nhảy lên đài.

Chương 1211:


Bầu không khí vẫn hết sức náo nhiệt, trên đài hừng hực khí thế mà dưới đài cũng hào khí ngất trời.


Có người thăng cấp, cũng có người thua cuộc.


Có người thua cuộc thực sự bị loại bởi vì cơ hội hồi sinh đã được sử dụng hết từ trước.


“Hi Nguyệt, Tề Không, lên đài”, Ngô Huyền Thông lại hô lên.


Lời còn chưa dứt thì U Lan đã nhảy lên đài, đối thủ của cô ta cũng vậy.


Triệu Bân mở mắt nhìn thoáng qua một cái, sau đó lại nhắm mắt, trong trận chiến này U Lan không hề có áp lực gì, Tề Không mặc dù cũng có nội tình thâm hậu nhưng vẫn không phải là đối thủ của U Lan.


Đúng như hắn dự đoán, Tề Không đã bị đánh bại chỉ sau mười chiêu.


Sau trận này cũng không còn ai được gọi lên đài nữa, đây đã là trận cuối cùng của vòng một.


Ngô Huyền Thông nhìn lên trời, sau đó mới nói: “Các đệ tử còn cơ hội hồi sinh mau lên đài rút thăm”.


Trong vòng một có năm mươi bốn người chia thành từng đôi chiến đấu, hai mươi bảy người được thăng cấp và hai mươi bảy người còn lại chờ vòng hồi sinh, chỉ có điều trong số hai mươi bảy người còn lại cũng có không ít người đã sử dụng cơ hội hồi sinh từ trước cho nên đã thực sự thua cuộc. Trên đài lúc này chỉ còn lại mười lăm người chia làm bảy đôi chiến đấu, lại dư ra một người được vượt vòng, như vậy sẽ có thêm tám người được thăng cấp.


“Ngươi làm được không?”, Tư Không Kiếm Nam nhìn Lâm Tà hỏi.


Lâm Tà trước đó đã đánh bạc mạng với Doãn Hồn, cho nên vết thương cũng nghiêm trọng hơn người khác, tới bây giờ vẫn chưa bình phục.





“Hắn ta có thể thăng cấp thì ta cũng có thể”, Lâm Tà nói rồi nhìn về phía Đường Hạo.


Đường Hạo cũng là một yêu nghiệt xuất chúng bị Triệu Bân đập đến thân tàn ma dại, thế mà hắn ta vẫn có thể đứng được trên đài, chính là nhờ sư phụ của hắn ta đã tốn không ít công sức chữa trị vết thương cho hắn ta bằng linh dược. Cho nên mới nói, chỉ cần còn một hơi thở thì cứ lên đài rút thăm, biết đâu bản thân lại may mắn rút được ngọc bài vượt vòng thì sao?


Trong trận tỷ thí tân tông lần này, may mắn cũng rất quan trọng.


Bởi vì chuyện này, sư phụ của Đường Hạo cũng đã không ít lần trừng mắt liếc nhìn Triệu Bân, sắc mặt già nua tối sầm lại.




Tên nhóc nhà ngươi đánh đồ nhi của ta ra nông nỗi này, làm sao nó có thể tiếp tục tham gia tỷ thí tân tông được nữa?


“Ta không có nhận lời trách cứ đó đâu nhé!”, Triệu Bân thầm phản bác trong lòng.


Chính thiếu chủ Đường Môn đã gây thất vọng, không kịp phóng ra ám khí cho nên mới bị hắn đập mà thôi.




Mà chiêu thức đập người của hắn cũng tự có quy tắc của nó, hoặc là không đập, chứ nếu đập thì phải đập cho tàn phế.


“Sư tỷ, rút thăm tốt nhé”, Triệu Bân gửi lời chúc phúc tới Mục Thanh Hàn.


Mục Thanh Hàn mỉm cười, từng bước bước lên đài cùng với mười bốn người còn lại.


“Người tàn tật có quyền ưu tiên. Te Không Kiếm Nam hô lên một câu bảo người khác tránh đường. Đường Hạo liếc mắt nhìn Tư Không Kiếm Nam một cái, người tàn tật tất nhiên là đang ám chỉ hắn ta, ở đây chỉ có hắn ta là đang chống nạng mà thôi.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.