Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1237: Chương 1237




Lúc Vệ Xuyên đi ngang qua thì Tô Vũ đã thốt lên một câu như thế.
Hoàng Hiết lướt qua hắn ta lại bỏ thêm câu khác y hệt.
Dù mặt mũi Vệ Xuyên và Hoàng Hiết tái mét nhưng cũng không phản bác lời Tô Vũ nói, đúng là họ nên cảm ơn hắn ta! Nếu không có hắn ta nhảy ra chắn đường thì chắc chắn hai người bọn họ sẽ bị Cơ Ngân dần cho một trận thảm thương rồi.
“Nói thật lòng, ta cũng muốn tìm ngươi luyện tay luyện chân”, Vô Niệm cười với Triệu Bân.
“Cuộc sống tươi đẹp lắm, đừng nghĩ quẩn”, Triệu Bân tùy ý trả lời, hắn liếc nhìn nhóm đệ tử yêu nghiệt ở đây, cả Sở Vô Sương cũng được liếc sang một chút, tiếp theo đây, không biết sẽ bốc trúng ai.
Ngày càng có nhiều người đến, ai cũng tìm chỗ ngồi xuống.
Ngô Huyền Thông vẫn bước vào với dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, không biết là do thua tiền nhiều quá không ngủ được hay là đêm đến bận nghiên cứu văn hóa phẩm thiết yếu, thậm chí còn lao lực quá độ nên trông có vẻ yếu đuối thế.
Theo Triệu Bân nghĩ thì chắc có luôn cả hai.
Trưởng lão nào bước lên cũng liếc sang nhìn hắn một cái.

Ánh mắt đó không hề hiền lành chút nào, hay có thể nói là phồng mang trợn má, hoặc là mấy nếp nhăn già nua đen thui, cũng có người giống lão Trần Huyền nghiến răng kèn kẹt.


Hôm nay tâm trạng ông ta khá tốt nhưng thấy mặt Triệu Bân là lại nổi cáu lên.
“Tên khốn”, lúc đi ngang qua còn công khai mắng như thế.
“Lại đội nồi rồi”, Kiếm Nam khéo hiểu lòng người, cầm một quyển sổ nhỏ ghi lại những người đã mắng Triệu Bân, sau đó đưa cho hắn, ý đồ rất rõ ràng: Sau này từ từ giải quyết.
“Lên đài rút thăm”.
Ngô Huyền Thông rót một ngụm rượu cho thông cổ họng, giọng nói vang vọng cả quảng trường.
Tiếng ồn ào nhanh chóng biến mất, tất cả những người vào vòng trong đều xếp hàng bước lên đài.
Chỉ có một người vẫn ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi như thể không nghe thấy lời Ngô Huyền Thông nói, tất nhiên đó là Sở Vô Sương, một con người kiêu ngạo đến mức ngông cuồng, im lặng nói cho mọi người biết các ngươi cứ thoải mái bốc, để lại phiếu cuối cùng cho ta, đối thủ là ai cũng được.
Chậc chậc chậc!
Quảng trường vang vọng tiếng chậc lưỡi thổn thức, nhìn xem… Đó người ta gọi là ngầu lòi đấy.
Ngô Huyền Thông ho khan, được thôi, không bốc thì thôi, ta cho phép.

Nhưng trong đáy lòng lão già ấy vẫn thấy bực bội lắm.
Tất cả mọi người đều xuống bốc cái đi chứ! Tốt xấu gì ta cũng là người chủ trì, không chịu nể mặt người lớn gì cả, nếu ngươi không phải là một nhân tài, nếu ta không nể mặt mũi nữ soái thì nhất định phải dạy cho ngươi biết thế nào là quy củ.
“Thiên linh linh địa linh linh, cầu cho ta bốc trúng Cơ Ngân”.
“Thiên linh linh địa linh linh, cầu cho ta bốc trúng Cơ Ngân”.
Mỗi lần có rút thăm thì mấy lời lẩm bẩm cầu nguyện các thứ hoàn toàn không thể thiếu được.
Lần này là thiếu chủ Đường Môn và tên to con Man Đằng, một trước một sau lẩm bà lẩm bẩm mãi không thôi, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, một kẻ bị Triệu Bân quật tàn phế, một tên bị Cơ Ngân đá vào tiểu đệ đệ, ai cũng muốn tìm lại mặt mũi.

Lần nào cũng có người thích tìm kích thích nhi”, Thanh Dao âm thầm lắc đầu cười.

Chẳng hạn như Man Đằng, hay Đường Hạo.

hai người họ chính là loại đó.

Đừng nói là đánh tay đôi, hai người cùng đánh cũng chưa chắc đã đánh lại Triệu Bân, thế mà vẫn không chịu ghi lại bài học.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.