Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1254-1255



Chương 1254:


Ánh lửa nóng bỏng, hàn quang lạnh như băng cứ lướt qua lướt lại giữa không trung.

“Ngươi nghĩ xem… Ai sẽ thắng”, lão Trần Huyền vuốt râu hỏi Triệu Bân.

“Hàn Tuyết”, Triệu Bân nghĩ cũng chẳng cần nghĩ, nhanh chóng đưa ra đáp án.

Man Đằng có thể chịu đòn rất tốt, cũng có sức tấn công khá mạnh nhưng phải đánh trúng mục tiêu mới được, đừng thấy tên đó gào to mà lầm, từ khi bắt đầu trận chiến đến giờ hắn ta hoàn toàn không chạm được Hàn Tuyết… Tạo thành sức sát thương thực tế, phần lớn đều là một mình hắn tự chơi một mình mà thôi.

Hàn Tuyết thì ngược lại, chiêu nào cũng trúng được mục tiêu, còn rất nhiều quân bài tẩy, không chỉ phá vỡ lớp phòng ngự của Man Đằng một lần, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì Man Đằng cũng sẽ bị dạy dỗ thật ngoan thôi.

“Đừng chạy!”
Man Đằng dừng lại, thở hồng hộc, đánh mấy chục hiệp cũng chẳng thể đụng được đối thủ.

Những lời đó khiến khán giả cười vui vẻ.

Không chạy nữa hả? Đứng lại cho ngươi đánh à?
Hàn Tuyết cũng dừng lại, vẫn nhẹ nhàng thoải mái không hề chật vật chút nào, đó là Hàn Tuyết nên thế, nếu là pháp sư khác thì chắc đã ngã xuống rồi, tên to con kia chống đỡ rất đáng sợ.


“Nếu cứ đánh thế này thì chẳng có gì hay ho cả”, Man Đằng lau mồ hôi.

Cấm!
Đáp lại Man Đằng là một tiếng quát khẽ của Hàn Tuyết.

Khi ấn quyết của cô ta thành hình, thực hiện độn thủy, một làn sóng quay cuồng mãnh liệt đang lao về phía Man Đằng, nhanh chóng bao trùm lấy hắn ta, to con là thế nhưng cũng không đứng vững.

“Độn thủy chẳng làm được gì ta đâu mà”, Man Đằng hét lên đầy vang dội, nhanh chóng đánh ra ngoài.

Xấu hổ nhất là vừa mới thoát ra được thì lại thấy một làn sóng nhanh chóng bao phủ lấy hắn.

Làn sóng đó không hề đơn giản, nhanh chóng kết thành hàn băng, Man Đằng cứ như một bức tượng băng điêu khắc được, đông cứng, chỉ còn hai mắt trên mặt xoay tròn, tay và chân đều bị đông thành băng vụn.

Tình hình này, ai đó cầm cây gậy gõ một cái chắc sẽ vỡ tan mất.

“Đừng để tiểu đệ đệ bị đông hỏng mất nha”, Kiếm Nam thổn thức.

“Nhìn thôi cũng thấy lạnh”, Dương Phong ho khan, bị ám ảnh bởi khí lạnh âm băng.

Giam!
Hàn Tuyết hờ hững nói, thủ quyết lại biến ảo.

Có thể thấy trên hàn băng đang được khắc lên những phù văn, mang theo lực giam cầm.

Phá!
Tiếng hét lớn của Man Đằng vang lên cùng lúc đó.

Tên khốn này lại Man hóa, cố gắng chống đỡ hàn băng nổ tung, nhanh nhẹn nhảy xuống, đáp đất phịch một tiếng, cơ thể vốn đã to, sau khi Man hóa lại to hơn nữa, khí huyết cũng ngày càng điên cuồng.

Khác với trước đó là sau khi đáp xuống đất hắn ta lại rùng mình.

Lạnh! Đúng là mẹ nó lạnh, người có dòng máu nóng rực như hắn ta lại thấy lạnh giá hết cả người.

“Hắn… Là thứ quái thai gì”, Hàn Tuyết thầm nghĩ, âm băng cũng không thể giam được hắn ta.

“Còn có bản lĩnh gì nữa, lấy ra đây hết đi”, Man Đằng gào to một tiếng, khí thế dữ dội.

Chương 1255:


“Ép ta phải dùng đến sức mạnh à”, Hàn Tuyết hờ hững nói, cơ thể bắt đầu bay lên, khí âm băng mạnh mẽ tuôn trào, những nơi cô ta đến thì không khí lưu động và linh khí đều đông lạnh thành băng.


“Ngươi biết bay!”, Man Đằng ngẩng đầu lên.


“Biết bay thật kìa!”, đệ tử dưới dài cũng ngửa đầu lên.


Soạt!


Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Hàn Tuyết bay lên giữa không trung mọc ra một đôi cánh.


Đó không phải là hai cái cánh thật, mỗi một chiếc lông chim đều được ngưng tụ từ băng, khi đôi cánh ấy vỗ thì khí lạnh quay cuồng, còn có vầng sáng lạnh lẽo kỳ dị dâng lên, khiến cô ta trông như một thiên sứ xinh đẹp.


“Cánh tuyệt thật”, Triệu Bân cũng nhìn thấy.


Hắn tò mò là Hàn Tuyết ngưng tụ ra cánh có thể bay lên trời cao được không.


Nếu có thể thì quá là tuyệt, không cần dùng đến thú cưỡi bay cũng có thể bay lượn trên trời.


“Xuống đây cho ta”.


Man Đằng nhảy lên, dùng đến Lang Nha Bổng.


Xấu hổ nhất là đòn tấn công đó không thể đánh tới, hay có thể nói là Hàn Tuyết đã bay rất cao.


Nói thế cũng như không, hắn ta chuyên tu thân thể, các bí thuật khác còn chẳng biết được bước cơ bản nữa là bay lên trời, rõ ràng có thể nhìn thấy nhưng không thể đánh trúng, có được hai cái cánh, chẳng những đẹp mà còn hữu dụng.


Mọi người ngước lên nhìn thì Hàn Tuyết đã bay lên khá cao.





Cao đến cỡ nào thì ít nhất là Man Đằng không thể với tới, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn.


Ánh sáng từ mặt trời khiến bóng dáng Hàn Tuyết càng duyên dáng uyển chuyển hơn, cứ như một thiên sứ giáng trần.


“Man Đằng sắp thua rồi”, Triệu Bân suy đoán.


Hàn Tuyết bay lên cao như thế không phải để đi bộ trên trời mà là dùng đến chiêu lớn.


“Thiên pháp: Lăng Tiêu Băng Ấn”.


Đúng như Triệu Bân đoán, Hàn Tuyết dùng chiêu lớn, một chưởng từ trên trời giáng xuống.


Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy nó giống như một bàn tay ngọc mềm mại, to khoảng mười thước, giữa lòng bàn tay có những đạo ấn băng giá lưu chuyển, mang theo sức ép kinh người bạt vía.


“Cái này… giống như một loại pháp chưởng từ trên trời giáng xuống”.




Tô Vũ thấy vậy liền nhanh chóng đứng dậy, rất nhiều nhân tài xung quanh cũng rời khỏi chỗ ngồi của mình, rút lui về phía sau. Chưởng pháp từ trên trời giáng xuống này vẫn coi như lợi hại, nếu đánh chúng vào bọn họ thì coi như toi đời.


“Chiêu này khá mạnh đấy”, Ngô Huyền Thông khoát tay nói, cũng lùi lại vài bước.


“Sự lợi hại của chân thể âm băng, thật sự không phải đùa”, Linh Lung cũng thở dài.


“Uy lực mạnh mẽ quá”, Triệu Bân ngẩng đầu nói.


Đến hắn còn nói như vậy, huống chi những đệ tử bình thường kia, ai nấy sắc mặt đại biến, chưởng ấn còn chưa rơi xuống thì uy lực của nó đã khiến mọi người khó thở, nếu như ở trên đài đấu có lẽ sớm đã bị nghiền thành cục bột rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.