Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1269-1270



Chương 1269:


Ông!
Triệu Bân tóm lấy bàn tay Phật khổng lồ rồi giật mạnh, khiến cho cả bầu trời cũng phải rung lên.

Bát Nhã đứng dưới vết nứt bầu trời cũng phải lảo đảo, suýt chút nữa là từ trên không trung ngã xuống.

“Hắn… đang làm gì vậy?”, Tô Vũ ngạc nhiên nói.

“Theo như ta thấy thì hắn rõ ràng đang muốn… lôi vị Phật kia ra ngoài vết nứt”, Tư Không Kiếm Nam nói.

“Vậy… hắn sẵn lòng giúp đỡ đối thủ sao?”, Lâm Tà giật giật khóe miệng nói.

Lời này có rất nhiều ý nghĩa.

Bát Nhã đã dốc hết toàn lực mới có thể triệu hồi ra một bàn tay Phật.

Còn đối thủ của cô ta thì hay rồi, còn muốn giúp đỡ cô ta thỉnh vị Phật khổng lồ hoàn chỉnh ra ngoài!

Ngươi không thỉnh được thì đứng qua một bên đi, để ta thỉnh cho người xem, ý tứ của Triệu Bân chính là như vậy.

“Đi ra, ra đây cho ta”.

Dưới ánh mắt kinh hãi của khán giả bên dưới, Triệu Bân dùng hết sức rống lên, thanh âm vang vọng khắp nơi.

Tên nhóc này vì muốn thỉnh vị Phật khổng lồ ra ngoài phơi nắng mà đã cố hết sức tới mức mặt mũi đỏ bừng, khí huyết cùng chân nguyên vận hành hết công suất, khiến cho cơ thể của hắn nóng rực như bị ngọn lửa thiêu đốt.

Ầm!
Tiếng ầm ầm vang lên, Phật quang cũng hỗn loạn quay cuồng trên bầu trời.

Chỉ có quỷ mới biết được tại sao một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh lại có khí lực lớn như vậy, một phát liền có thể tóm lấy và kéo bả vai của vị Phật khổng lồ ra khỏi vết nứt bầu trời, kế đến thì nửa thân trên của vị Phật khổng lồ cũng đã lộ ra gần hết.

Đùng đùng!
Kẻ thù của Triệu Bân như Vệ Xuyên cũng phải nuốt nước bọt.

Sư phụ Vân Yên cũng phải giật giật khóe miệng liên hồi.

Người kiêu ngạo như Nguyệt Linh cũng phải giật mình thon thót.

Con mợ nó… nhân tài đây rồi!
Khán giả bên dưới đều ồ lên, ngay cả mấy trưởng lão cũng không ngoại lệ.

“Kéo ra, mau kéo ông ta ra!”
Man Đằng nhảy cẫng lên bên dưới đài, hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một vị Phật khổng lồ, hắn ta rất muốn xem thử một vị Phật trông như thế nào, nếu như không phải trận chiến trên đài còn chưa được tuyên bố kết thúc thì hắn ta hẳn đã nhảy lên đài phụ Triệu Bân kéo vị Phật khổng lồ kia ra ngoài rồi.

“Hắn bị điên rồi sao?”, gương mặt của Bát Nhã lúc này đã tái mét.

Ông!
Đáp lại câu nói của cô ta chỉ là những tiếng ầm ầm vang vọng.

Triệu Bân vẫn đang dốc toàn lực kéo nửa thân mình của vị Phật khổng lồ ra ngoài, quả nhiên đây chính là một vị Phật khổng lồ toả ra Phật quang vàng rực rỡ như vầng thái dương chiếu sáng khắp nơi.

“Thật lớn!”, Tô Vũ mở miệng, chỉ riêng cái đầu của vị Phật khổng lồ đã lớn bằng cả một cái hang động.

“Thành thật mà nói ta không thích đầu trọc cho lắm”, Tư Không Kiếm Nam nói xong liền đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ bóng lưỡng của tiểu Vô Niệm, tên nhóc này cũng có cái đầu trọc bóng lưỡng, khiến cho người khác chỉ muốn xoa liên tục.

Chương 1270:


“Cố lên, cố lên”.


Man Đằng to con đang hết sức hăng máu nhảy qua nhảy lại ở dưới đài.


Giờ phút này hắn ta đã không còn nhớ tới ân oán với tiểu huynh đệ kia nữa, hắn ta đang ra sức cổ vũ cho Triệu Bân, nhìn thần thái của hắn ta rõ ràng là còn hưng phấn hơn Triệu Bân rất nhiều.


“Đi ra, ra đây cho ta”.


Triệu Bân hét lên dữ dội, ra sức kéo vị Phật khổng lồ ra khỏi vết nứt.


Vị Phật khổng lồ đã bị kéo hẳn ra ngoài từ phần thắt lưng trở lên.


“Thật đáng sợ”.


Lão Trần Huyền đã đứng bật dậy, hung hăng nuốt xuống một cái.


Ngay cả ông ta cũng như thế, huống chi là những đệ tử có mặt. Tất cả khán giả đều kinh ngạc đến há hốc mồm, khẩu hình miệng này có khi còn có thể nhét cả một quả trứng lớn vào tận sâu trong cuống họng.


Phụt!


Bát Nhã lại phun máu, từng bước lảo đảo về phía sao.


Cô ta ở trên không trung đã run rẩy như có thể ngã xuống dưới đất bất cứ lúc nào, Phật quang bao phủ lấy cơ thể của cô ta cũng đã nhạt dần.


“Đi ra đây cho ta”.


Triệu Bân lại rống lên, kèm theo đó lại là một tiếng ầm ầm kinh thiên động địa.





Vị Phật khổng lồ đã bị kéo hẳn ra ngoài vết nứt bầu trời.


Trong chớp mắt, tất cả khán giả bên dưới đều đứng bật dậy, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên trời, mắt thấy vị Phật khổng lồ đã được kéo ra ngoài, chính xác là hết sức khổng lồ! Toàn thân của vị Phật khổng lồ tỏa ra hào quang, trên ngực có khắc một chữ “Vạn” lấp lánh bên dưới lớp áo cà sa huyền ảo. Vị Phật khổng lồ xuất hiện trên không trung như một ngọn núi sừng sững, Phật quang chiếu rọi bốn phía, kèm theo đó còn có tiếng chuông ngân từ nơi nào đó xa xăm vọng tới làm rung động thiên địa.


“Ngã Phật từ bi”.


Triệu Bân thuận lợi kéo được vị Phật khổng lồ ra ngoài, sau đó đập thẳng vị Phật đó ngã xuống đài chiến đấu.


Ngay lập tức, đài chiến đấu vốn đã sụp đổ bây giờ đã bị nghiền nát, phần lớn đệ tử và trưởng lão đều bị liên lụy, có không ít người bị đá vụn văng trúng đả thương, mấy trưởng lão thì không bị ảnh nhiều lắm nhưng đám đệ tử thì hết sức chật vật, một vị Phật khổng lồ ngã xuống đài chiến đấu tạo ra lực chấn động hết sức khủng khiếp, càn quét tứ phương, chỉ có trời mới biết có bao nhiêu đệ tử đã bị chấn động đến mức phun máu giàn giụa.


Phụt!


Bát Nhã cũng tiếp tục phun máu giàn giụa trên không trung.


Vị Phật khổng lồ này là do cô ta thỉnh ra, nhưng đó cũng không phải là một vị Phật thật sự, chỉ là kim thân Phật gia gắn liền với cô ta mà thôi.




Lần này kim thân Phật gia bị kéo ra ngoài và bị đập xuống đài thì cũng không khác gì chính cô ta bị đập xuống đài.


“Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ”.


Rầm một tiếng, Triệu Bân lại kéo vị Phật khổng lồ lên, lần thứ hai đập xuống đài chiến đấu.


“Con mợ nó!”


Đám đệ tử vừa đứng bật dậy bây giờ đã tiếp tục bị chấn động không thôi.


Hơn phân nửa địa điểm tổ chức tỷ thí tân tông đã bị phá nát, ngay cả Ngô Huyền Thông cũng bị chấn động, gương mặt của ông ta lúc này đã xám như tro tàn. “Phóng hạ để đao lập địa thành Phật”. Triệu Bân lại rống lên, lần thứ ba nâng vị Phật không lô lên rồi lại đập xuống đài khiêu chiến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.