Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1272-1273



Chương 1272:


Sự quan sát của cô ta không hề sai.

Triệu Bân có oán hận, hắn hận Bát Nhã mà cũng hận Phật, hận Phật giả từ bi, hận Bát Nhã làm rối loạn nhân quả của người khác, cho dù là ân oán cá nhân hay hành động vì đại nghĩa thì lý do cũng chỉ có một, bởi vì đã có rất nhiều người vô tội chết trong tay của Vương Dương.

Ầm!
Rầm một tiếng, Triệu Bân đã ném vị Phật khổng lồ bay ra xa.

Toàn bộ khán giả đều đồng loạt ngước nhìn theo hướng vị Phật khổng lồ bay ra xa, kim thân Phật gia đã bay thẳng vào nội môn Thiên Tông.

“Hả, đó là cái gì?”
“Cái gì, con mợ nó, tránh ra mau!”
Chẳng mấy chốc liền nghe thấy từ nội môn truyền đến tiếng động lớn.

Ầm!
Tiếng ầm ầm vang vọng khắp Thiên Tông.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy một tòa cung điện của nội môn đã bị kim thân Phật gia làm cho sụp đổ, mà kim thân Phật gia cũng đã hóa thành một luồng Phật quang chói mắt rồi biến mất.


Tòa cung điện bị sụp đổ khiến cho tường ngói văng tung tóe, có không ít người bên trong đều bị liên lụy.

“Ta… ta có phải đã gặp rắc rối rồi không?”, Triệu Bân ho khan một tiếng nói.

Trời đất chứng giám, hắn chỉ muốn ném kim thân Phật gia ra khỏi Thiên Tông mà thôi.

Nhưng hắn không điều khiển tốt được phương hướng, cho nên kim thân Phật gia lại bay thẳng vào nội môn.

“Theo như ta thấy thì bão tố sắp nổi lên rồi”, Tư Không Kiếm Nam âm trầm nói.

“Ai, là ai?”
Quả nhiên, lời nói của Kiếm Nam còn chưa dứt thì mọi người đã nghe thấy tiếng quát lớn.

Tiếng quát đó truyền ra từ nội môn, các trưởng lão cùng đệ tử nội môn đều đã kéo nhau ra ngoài, sắc mặt của ai cũng đen như đít nồi, đa số trưởng lão cùng đệ tử nội môn trước giờ đều bế quan, không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, mà cho dù có xảy ra chuyện gì thì bọn họ cũng đã bị liên lụy, bị đập phá, đúng là nằm không cũng trúng đạn, ngồi yên một chỗ mà cũng bị cả một pho tượng Phật khổng lồ đè lên đầu.

Người đứng xem náo nhiệt thì không xem đây là chuyện lớn, các trưởng lão cùng đệ tử không bị liên lụy cũng kéo ra ngoài xem thử, vị Phật khổng lồ kia quả thật là từ ngoại môn ném vào nội môn, cũng không biết là do nhân tài nào làm ra chuyện này, khiến cho phần lớn trưởng lão cùng đệ tử nội môn hết sức tức giận.

Trong lúc bên ngoài còn đang xì xào bàn tán thì các trưởng lão cùng đệ tử nội môn cũng đã đi ra tới nơi.

Có không ít người đang đứng vây quanh đài khiêu chiến bị tàn phá.

Tỷ thí tân tông?
Địa điểm tổ chức đã trở thành một bãi chiến trường đổ nát.

Người của nội môn nhìn thấy cảnh này thì đều cau mày.

Nhìn một màn này có vẻ không hề giống với nơi tổ chức tỷ thí tân tông mà giống như chiến trường giữa các thế lực lớn thì đúng hơn.

“Ai đã ném vị Phật khổng lồ kia vào nội môn?”
Một lão già tóc bạc trắng bước ra quát lớn hỏi, thái độ hết sức tức giận.

Lão ta là một trưởng lão nội môn tên Bạch Huyền Thạch, lúc này lāo ta đang phùng mang trợn mắt, khi ánh mắt của lão ta lướt qua Bát Nhã thì liên ngừng lại một chút.

bởi vì lão ta biết vị Phật không lô kia chính là kim thân mà chỉ có Phật gia mới có thể triệu hồi, và ở Thiên Tông này thì chuyện liên quan đến Phật gia chắc chắn có liên đến Bát Nhã.

Nhưng nhìn tình trạng của cô quan ta rõ ràng là không tốt lắm, thậm chí còn có thể nói là đang bị thương rất nặng, làm sao cô ta có thể ném một vị Phật khổng lồ vào nội môn một cách chuẩn xác đến thế, khiến cho cả một tòa cung điện sụp đổ.


Chương 1273:


Sau khi liếc nhìn xung quanh, Bạch Huyền Thạch lại trừng mắt nhìn Ngô Huyền Thông.


“Sư huynh, đây chỉ là hiểu lầm thôi”, Ngô Huyền Thông cười ha hả nói.


“Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc là ai ném?”, Bạch Huyền Thạch mắng, sắc mặt già nua càng lúc càng đen lại.


“Là hắn, Cơ Ngân”, trước khi Ngô Huyền Thông kịp lên tiếng thì đã nghe thấy có người khác nói lớn.


Người vừa lên tiếng chính là Ngụy Đằng, hắn ta không chịu đứng yên, bên cạnh đó còn có Trịnh Minh, Viên Miểu và Vũ Văn Hạo! Những người này lúc trước đều đã từng bị đập thê thảm, tất nhiên vẫn còn ghim thù trong lòng.




Làm sụp đổ một tòa cung điện nội môn, đây chính là tội lớn.


Hiếm khi mới có thể nắm bắt được một cơ hội tốt như vậy, cho nên tất nhiên bọn họ phải ngay lập tức kể tội Cơ Ngân.


“Cơ… Ngân?”


Bạch Huyền Thạch lại cau mày, bất giác nhìn về phía Triệu Bân.


Người của nội môn cũng đồng loạt nhìn về phía Triệu Bân, tuy bọn họ chưa từng nhìn thấy Cơ Ngân nhưng ai cũng có thể tìm được hắn bởi vì chỉ có một mình hắn là có cảnh giới Chân Linh ở trong Thiên Tông này.


“Là ngươi đã ném sao?”, Bạch Huyền Thạch nghi hoặc hỏi.


“Là ta”, Triệu Bân cười gượng nói: “Nhưng… chỉ là hiểu lầm thôi”.


Bạch Huyền Thạch không trả lời, những trưởng lão nội môn khác cũng không nói lời nào, tất cả đều cùng nhau tiến lên, đưa tay vuốt râu, liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới giống như đang nhìn một con khỉ vậy. Có một số người rảnh tay còn bước tới nắn bóp xương cốt của Triệu Bân, đây chính là tên nhóc đi cửa sau được đích thân nữ soái gửi gắm vào Thiên Tông, bọn họ cũng đã từng nghe đồn thổi qua, chuyện về hắn đã làm cả Thiên Tông xôn xao suốt một thời gian.


“Trưởng lão minh giám, kẻ này rất hung ác, nhất định phải nghiêm trị”.





“Tất cả mọi người ở đây đều đã chứng kiến, chính là hắn tùy ý làm bậy, phá hủy nền tảng của Thiên Tông”.


“Phải lôi hắn tới Chấp Pháp điện”.


Đám người Ngụy Đằng lòng đầy căm phẫn không hề bỏ qua cơ hội, tất cả đều nói lên những lời bảo vệ chính nghĩa bằng khí thế hết sức hiên ngang lẫm liệt, bộ dáng y hệt như những cổ nhân căm ghét thế tục.


“Chính là hắn ném sao?”


“Không thể nào! Tên nhóc này chỉ có cảnh giới Chân Linh thôi mà”.


“Một vị Phật khổng lồ như vậy mà hắn cũng có thể lay chuyển hay sao?”




Các trưởng lão nội môn vừa xì xầm vừa nhìn chằm chằm vào Triệu Bân.


Về phần đám người Ngụy Đằng thì tất nhiên bọn họ vẫn đang ra sức hắt nước bẩn vào người của Triệu Bân.


Triệu Bân thành thật trả lời xong thì bị những ánh mắt nhìn chằm chằm của các trưởng lão nội môn làm cho lạnh cả người.


Ánh mắt của mấy lão già này nhìn hắn hình như không được bình thường cho lắm.


“Các vị sư huynh, chuyện này chính xác chỉ là chuyện hiểu lầm mà thôi”, Vân Yên đã đi tới, cười gượng xin lỗi.


“Thật sự là hắn ném sao?”, Bạch Huyền Thạch hỏi lại.


“Tiểu bối nghịch ngợm, hành động vô ý”, Vân Yên cười khan nói. “Nhưng như vậy thì cũng quá… “Trường phạt hắn!”, Bạch Huyền Thạch còn chưa kịp lên tiếng tiếp thì đã bị đám người Ngụy Đằng cắt ngang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.