Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1351: Chương 1351




Thế nhưng khi quyền chưởng sắp chạm vào nhau, Triệu Bân bỗng biến mất, nói chính xác hơn là chui xuống đất.

Hắn độn thổ quá nhanh khiến một chưởng của Sở Vô Sương đánh vào khoảng không cơ thể cũng bỗng chốc mất cân bằng.

“Chui xuống đất à?”, Sở Vô Sương ngạc nhiên vội vàng bay lên không trung.

“Đi đâu đấy?”, Triệu Bân lại chui ra khỏi lòng đất, một tay túm lấy cổ chân Sở Vô Sương.

Sau đó mọi người đều ngước mắt lên nhìn.

Ngã rồi, hắn sắp rồi… Nhân tài tên Cơ Ngân đó lại sắp ném người rồi.

Rầm!
Nói ném là ném, không hề khoa trương chút nào.

Khí huyết Triệu Bân bừng bừng, hắn hét lên một tiếng chấn động trời đất, hung hăng quật Sở Vô Sương xuống mặt đất.


Một tiếng ầm vang lên, võ đài vỡ nát bay tứ tung, mọi người đều run rẩy, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau nữa là.

“Con gái mà hắn cũng ném à?”, Tô Vũ ho khan một tiếng.

Mà Huyễn Mộng, Mục Thanh Hàn, Xích Yên và Thanh Dao bên cạnh… hay nói cách nói là những người thuộc phái nữ có mặt ở đây bao gồm cả Linh Lung và Đào Tiên Tử đều giật khóe miệng, nhất là Vân Yên, vẻ mặt phải gọi là rất thú vị.

Dù là nam hay nữ, khi thấy ai bị ngã cũng phải quay lại nhìn bản tính của đệ tử nhà mình.

“Đừng theo hắn nữa, đi theo ta đi!”, Kiếm Nam ẩn ý sâu xa nói.

Lời này là nói với Huyễn Mộng, ngụ ý rất rõ ràng: Thứ ném người như Triệu Bân, mất hết nhân tính mà!
Thế nên mới nói, muốn làm vợ hắn thì không chỉ phải đỡ đòn, mà còn phải… chịu được việc bị hắn quăng quật.

“Đây… đã không chỉ là vấn đề võ đức nữa rồi”, lão Trần Huyền thở dài nói.

“Nhân tài!”, ngay cả Nguyệt Thần cũng chậc lưỡi.


Một cô gái xinh đẹp như thế… mẹ nó, thế mà ngươi cũng nỡ ra tay sao?
Cô ta không nói còn đỡ, vừa nói thế, sức quật càng mạnh hơn, dù sao cô ta cũng chịu được mà.

Lại thêm hai tiếng động lớn vang lên, cộng thêm lần ngã thứ nhất nữa là ba lần quật ngã liên tiếp.

Vẫn không phá được sao?
Triệu Bân bớt chút thời gian để liếc nhìn áo giáp năm màu của Sở Vô Sương
“Lần nữa!”
Người này không tin tà, lại dùng thêm lực giữa eo và chân.

Phá!
Sở Vô Sương hét lên một tiếng, ánh sáng năm màu trong cơ thể cô ta đột nhiên xuất hiện, hất tung Triệu Bân ra.

Lúc này cô ta mới tiếp đất, lảo đảo không đứng vững được, suýt thì ngã nhào, đầu hơi choáng, vẻ mặt cũng vô cùng thê thảm.

Nếu không phải có áo giáp năm màu chắn lại thì mấy cú quật ngã liên tiếp đó cũng khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Sức của Cơ Ngân… vượt xa tưởng tượng của cô ta.

Nơi nào có nhiều người thì càng sợ bầu không khí yên tĩnh.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.