Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1359-1360



Chương 1359:


Trong bóng đêm có tiếng kim loại va chạm vang lên, đó là tia sét của thiên lôi trận đánh trúng Sở Vô Sương, chẳng qua nó không thể phá được lớp phòng ngự của cô ta, thậm chí… Chỉ có thể làm lóe lên một tia lửa khi chạm vào áp giáp, nói là tia lửa nhưng cũng chẳng thấy gì, tất cả mọi ánh sáng đều bị bóng tối nuốt chửng.

“Ta khinh”.

Triệu Bân dùng bùa lơ lửng bay thẳng lên trên.

Tiếng là bóng tối vẫn luôn làm bạn bên cạnh, đi tới đâu vẫn là một màu tăm tối.

Hệt như một loại ảo thuật, đi thế nào cũng không thể thoát ra được.

Điều đó lại càng đáng sợ.

Triệu Bân cảm thấy đau não, rõ ràng có thể chiến đấu được nhưng lại không cách nào dùng đến sức mạnh ấy.

Người xem bên dưới ho khan, bọn họ thấy rất rõ ràng, Triệu Bân đang nhào qua lộn lại bên trong, bí pháp liên tục đánh ra nhưng lại không trúng Sở Vô Sương, hao tốn chân nguyên vô ích.

Phụt!
Lại là màu máu, kiếm chém trúng Triệu Bân khiến hắn là lảo đảo.

Nói thật thì mọi người cũng không nỡ nhìn, Triệu Bân đã biến thành tấm bia người, bị đánh quá thảm.


“Chịu nhận thua chưa”.

Trong màn đêm vang lên tiếng nói khe khẽ của Sở Vô Sương.

Âm thanh đó không có nơi bắt đầu, nó vang lên từ bốn phương tám hướng, không thể xác định được vị trí của cô ta nhờ âm thanh.

“Không nhận”.

Triệu Bân trả lời như thế, hắn vẫn còn nhảy nhót bên trong màn đêm.

Nghe thấy lời Sở Vô Sương, khóe miệng hắn chợt cong lên chút ý cười, hay có thể nói là hắn đã tìm thấy lỗ hổng: Nghe hơi thở của Sở Vô Sương, có lẽ cô ta sắp gục ngã rồi, có vẻ đang bị thương rất nặng.

Nếu hắn đoán không sai, sử dụng đến thuộc tính bóng tối này khiến Sở Vô Sương tiêu hao quá nhiều.

Cấm pháp bá đạo thì cũng phải đánh đổi rất nhiều, điều đó là chắc chắn.

Thế nên, cứ tiêu hao đi! Để xem ngươi đánh ta tàn phế trước hay ta khiến ngươi bị mài mòn đến mức không thể gắng gượng nổi, ngọn núi băng khổng lồ đó đã bị hắn tìm thấy một góc rỗng tuếch, nói không chừng vẫn còn lỗ hổng khác.

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, thế giới bóng tối chợt run lên.

Hắn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng than khẽ và kêu rên của Sở Vô Sương.

Hắn chẳng cần nhìn cũng biết, đó là Sở Vô Sương với gương mặt trắng bệch và vẻ đau đớn trên vầng trán.

“Thì ra là thế, liên kết với tinh thần hả?”
Triệu Bân cười thầm, dù bị Sở Vô Sương liếc mắt một cái vẫn cười cực kỳ vui vẻ.

Hắn lại tìm thấy một lỗ hổng nữa rồi.

Gào!
Hắn há miệng gào to, cộng hưởng với võ hồn.

Sóng âm đáng sợ cùng long ngâm kháng hồn, là bí pháp Hổ Gầm Long Ngâm.

Khỏi phải nói, hắn vừa gào lên một cái thì bóng tối lại run rẩy.

Trong màn đêm, Sở Vô Sương cũng rên lên một tiếng.

“Hay lắm”.

Triệu Bân hăng hái hơn rồi, hắn lại gân cổ lên gào, hết tiếng này đến tiếng khác, âm thanh kháng hồn ngày càng mạnh mẽ, ngày càng bá đạo, ai không biết còn tưởng bên trong có một con rồng đang rít gào ấy chứ?
Lỗ hổng hắn tìm thấy cực kỳ chính xác và đúng lúc.

Chương 1360:


Đúng vậy, Màn Đêm Vô Hạn liên kết với tinh thần của Sở Vô Sương.


Những đòn tấn công khác không có hiệu quả với bóng tối, nhưng sóng âm, nhất là sóng âm từ võ hồn thì có thể trực tiếp chấn động màn đêm, chấn động cả Sở Vô Sương, trúng một chiêu thôi cũng sẽ cực kỳ khó chịu.


Nếu hai người bọn họ mà đổi với nhau, nếu Sở Vô Sương có võ hồn thì Triệu Bân gục ngã là điều chắc chắn, đã bảo mà! Trên đời làm gì có vạn pháp bất xâm, vẫn chưa lĩnh ngộ hết thì chắc chắn sẽ đầy sơ hở.


Gào!


Tiếng long ngâm cuối cùng, bóng tối run lên dữ dội, vỡ tan mất một góc.


Trên đỉnh đầu Triệu Bân xuất hiện một khe hở, ánh mặt trời từ trên đó chiếu vào.


“Chính là nó”.


Triệu Bân hét to, dùng bùa lơ lửng để lướt theo tia sáng mặt trời ra ngoài.


“Chạy đi đâu”, Sở Vô Sương đuổi theo.


Vấn đề là Triệu Bân quá nhanh, hắn đã bay thẳng lên cao.





“Mẹ ơi, hắn cũng biết bay hả!”, Man Đằng ngẩng đầu lên xem, hai mắt sáng rực rỡ, hắn ta cực kỳ thích những người biết bay, dù ai bay lên hắn ta cũng sẽ gào to một tiếng.


“Mở… Cho ta”.


Triệu Bân dừng lại giữa không trung, một kiếm chém xuống.


Kiếm này nhanh chóng phá tan bóng tối, cuối cùng cũng để lộ đài chiến đấu ban đầu.


Phụt!


Sở Vô Sương phun máu, bước chân lảo đảo suýt ngã quỵ.


Đúng như những gì Triệu Bân đoán, mặt mũi cô ta tái nhợt, trên trán là sự đau đớn khó chịu, khóe miệng cũng liên tục trào máu, trúng phải nhiều Hổ Gầm Long Ngâm như thế, dù cô ta có cấp bậc tinh thần cao cách mấy cũng chẳng thể đỡ nổi.


Phụt!


Một người khác cũng phun máu chính là Triệu Bân, đang lơ lửng giữa không trung nhưng cũng lảo đảo, không biết là bị Sở Vô Sương đánh quá thảm, hay là do gào to quá nên khiến phổi và võ hồn bị thương.


“Cuối cùng vẫn bị hắn phá”, lão đạo Âu Dương ho khan nói.


Mới vừa nãy còn thề son sắt nói Cơ Ngân sẽ thua, thời gian mới trôi qua có bao lâu đâu đã bị vả mặt bôm bốp rồi. Các trưởng lão khác cũng ho khan, họ không đánh giá cao Cơ Ngân, kết quả hắn lại nhảy ra được rồi.





“Lần đầu tiên dùng thuộc tính thứ tư đã bị phá, có thấy xấu hổ không nhỉ”.


Kiếm Nam cầm một quyển sổ ghi chép, lại gạch thêm một cái lên đó, mỗi nét gạch đó là một lần đầu tiên, mấy kỷ lục mà Cơ Ngân đạt được hắn ta đều ghi rất kỹ, chờ sau này lôi ra làm màu khoe khoang các kiểu.


“Cơ ngân… Ngươi thật sự rất khá”, Sở Vô Sương đứng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn lên trời.


“Sư tỷ nể tình”, Triệu Vân lảo đảo một chút cũng đứng vững, thở hắt ra một hơi thật dài.


“Ngươi… Không thể thắng được ta”, Sở Vô Sương thản nhiên nói.


“Cái đó thì chưa chắc”, Triệu Bân bình tĩnh lại, bắt đầu ma sát mãnh liệt.




“Đại chiêu, hắn lại sắp dùng đại chiêu rồi”, Man Đằng gào to.


“Cực đạo: Đại La Thiên Thủ”.


Chợt nghe thấy tiếng gào của Triệu Bân, một chưởng từ trên trời đè xuống.


Lọt vào tầm mắt họ chính là bàn tay năm ngón khổng lồ, những ngón tay được khắc chữ triện.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.