Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1364-1365



Chương 1364:


“Đâu chỉ là vấn đề, còn là vấn đề rất lớn”, Dương Phong lập tức nói ngay: “Thuộc tính thứ tư là bóng tối, có sự đối lập với thuộc tính ánh sáng thứ năm, cùng xuất hiện trên một người chắc chắn sẽ bị cắn trả, cô ta lại không hề hấn gì”.

“Ánh sáng và bóng tối, đúng là khiến con người ta không cách nào tin nổi”, Huyễn Mộng khẽ nói.

“Đúng là thuộc tính ánh sáng”, Đan Huyền chợt thổn thức.

Tất cả các trưởng lão ở đây cũng có vẻ mặt đó, đầy khiếp sợ và cực kỳ khó hiểu.

Đúng như lời Dương Phong nói, hai thuộc tính đối lập nhau đó, tại sao lại có thể xuất hiện trên cùng một người?
“Sở Lam, cháu gái nhà ngươi đáng sợ thật”, Linh Lung chậc lưỡi nói.

Chẳng phải nói gì nhiều, chỉ bàn về hai thuộc tính đối lập đó thôi thì thiên hạ này đã không tìm thấy người thứ hai rồi.

Càng miễn bàn đến việc cô ta còn ba loại thuộc tính khác nữa.

Nhiều thuộc tính như thế, cô ta có thể phối hợp một cách hoàn hảo mà không bị cắn trả.

Từ đó có thể thấy được thiên phú là thứ đáng sợ đến mức nào, bây giờ cô ta vẫn còn sống chính là kỳ tích!
“Năm loại thuộc tính… Cả thiên hạ đều biết rồi”, Đào Tiên Tử khẽ nói.


Mới đó không lâu, chỉ có ba người biết được thuộc tính thứ tư và thứ năm.

Nay, bí mật đó đã được công bố cho tất cả mọi người đều biết.

Lần này phải cảm ơn Cơ Ngân.

Nếu không phải hắn quá mạnh, Sở Vô Sương đã không bị ép phải dùng đến hai loại thuộc tính này.

Vân Yên không nói gì, chỉ nhìn đồ đệ của mình, hai mắt chảy máu, có lẽ đã bị thương rất nặng.

“Hai mắt của hắn… Mù?”, Lăng Phi nhỏ giọng nói.

Không có người nào trả lời, vừa liếc mắt một cái là có thể nhận ra đáp án, hai mắt hắn đã bị sự chói lóa ấy làm mù.

Triệu Bân lẳng lặng đứng đó, trong tay cầm Long Uyên Kiếm, có máu tươi chảy dọc theo thân kiếm.

“Ngươi… Là người đầu tiên khiến ta phải dùng hết năm loại thuộc tính”, Sở Vô Sương thản nhiên nói.

“Ta… Quả là vinh hạnh”, giọng Triệu Bân trở nên khàn khàn.

Hai mắt đã mù, không còn thị lực nữa.

Võ hồn bị thương nặng, giác quan cũng tổn thương rất nặng nề.

Tiếp theo, phải nhắm hai mắt lại đánh.

Sở Vô Sương đối diện cũng không khá hơn là bao, khóe miệng cứ liên tục trào máu.

Dùng liên tục hai đại chiêu, khí huyết đã bắt đầu cạn kiệt.

Sức lực con người là có hạn, chẳng hạn như cô ta… Có năm loại thuộc tính, cần phân ra năm nguồn sức mạnh để tìm hiểu, người ngoài ngìn vào chỉ thấy cô ta mới khai thác được chút da lông của thuộc tính thứ tư, thứ năm, vẫn chưa đến mức thuần thục, cũng vì thế nên mới không thể phát huy được sức mạnh lớn nhất của hai thuộc tính đó, nếu không Cơ Ngân đã ngã xuống từ lâu rồi.

Dưới dài không có người nào lên tiếng, bầu không khí im lặng đến đáng sợ.

Nếu theo lời Cơ Ngân thì trận đại chiến bây giờ mới bắt đầu, ai thắng ai thua, cũng chưa biết được.

“Chiêu thức cuối cùng.

Quyết định thắng thua”.

Cùng lúc đó, hai người đều trăm miệng một lời, thể hiện khi thế cuối cùng.

Đều là nở mạnh hết đà, có đánh nữa cũng như không thôi, chỉ có thể dồn sức vào chiều cuối, sau chiêu này sẽ có thắng có thua, dù là Triệu Bân hay Sở Vô Sương đều bất lạc đánh ra chiêu thứ hai.

Chương 1365:


Toàn trường đều đứng bật dậy.


Để tận mắt chứng kiến đòn quyết định này, họ thà đứng để xem.


Hai tên yêu nghiệt này, dù là Cơ Ngân hay Sở Vô Sương, ai cũng có tư cách khiến họ phải đứng lên.


“Phong, thủy, mộc, hắc ám, quang minh!”


Sở Vô Sương hé môi, gằn từng chữ một. Mỗi một chữ đều có từng tia sáng tách ra, năm tia sáng thuộc năm thuộc tính, từ khi đại chiến bắt đầu, lần đầu tiên hào quang năm màu này chói mắt tới thế.


Rít…


Bất chợt, tiếng phượng hót vang lên.


Là Sở Vô Sương… cô ta đã dùng năm thuộc tính biến thành dị tượng hình phượng hoàng, đó là phượng hoàng năm màu, cũng không phải là thực chất mà chỉ là ảo ảnh như thể lẳng lặng hiện lên, có kiếm khí ngũ sắc, tung hoành bốn phương.


Khán giả chung quanh nhìn, ánh mắt chăm chú về phía Triệu Bân.


Triệu Bân không nhúc nhích, sau lưng hắn lại có mấy bóng dáng hiện ra.





Đúng vậy, đó là mấy phân thân, mỗi một người đều có dáng người cao lớn, phấp phới theo gió, có khí chất và thần thái… giống với bản chính, hơn nữa tất cả đều nhắm mắt.


“Đây… là muốn đánh hội đồng à?”, Kiếm Nam nhướn mày.


“Hết đường nên muốn dùng cách này… liều chết phản công à?”, Tô Vũ trầm ngâm.


“Đánh hội đồng cũng chưa chắc thắng!”, Huyễn Mộng ung dung nói: “Sở Vô Sương đã dùng tới năm thuộc tính, con phượng hoàng năm màu có sức mạnh hủy diệt, trong tích tắc là nghiền nát phân thân thôi!”


“Úng não rồi à?”, đây là câu hỏi của mấy trưởng lão.


Đều là nỏ mạnh hết đà mà còn hóa ra phân thân thế này, thế không phải là lãng phí khí huyết sao?


Dùng phân thân để đánh hội đồng? Đây không phải là úng não sao? Sức tấn công của phân thân mạnh được bao nhiêu chứ, sợ là còn chưa tới trước mặt Sở Vô Sương thì đã bị khí thế của phượng hoàng năm màu nghiền thành tro.


Keng! Keng! Keng!


Trong tiếng bàn tán, trên tay mấy phân thân của Triệu Bân đều có thêm một thanh kiếm.


Ngay cả bản chính Triệu Bân cũng vậy, tất cả phân thân đều rút kiếm đứng vững chãi. Trên mỗi thân kiếm đều có lôi điện quấn quanh, chiếc nào cũng được cường hóa bằng khí huyền hoàng, kiếm thể rung động vang lên âm thanh vù vù.





“Cấm pháp: Ngũ Cực Thiên Diệt!”


Sở Vô Sương lại quát lớn, vung kiếm về phía Triệu Bân.


Tiếng phượng hót lại vang, phượng hoàng năm màu mang theo khí thế hủy diệt lao thẳng tới chỗ Triệu Bân. Tuy nó chỉ là ảo ảnh nhưng mỗi một cọng lông vũ đều được nhuộm thẫm hào quang năm màu, còn có kiếm khí ngũ sắc xen lẫn, nơi nó đi qua, không gian đều méo mó, uy lực… mạnh tới mức khiến người ta chấn động.


“Mạnh quá!”, đệ tử ở đó đều run sợ.


Đừng nói các đệ tử, ngay cả các trưởng lão đều lộ ra biểu cảm hoảng hốt.


Trong tình trạng thế suy sức yếu mà Sở Vô Sương vẫn có thể đánh ra một đòn tấn công như thế.


“Huyền Hoàng Nhất Mạch: Phong Lôi quyết!”


Ở đối diện, Triệu Bân và mấy phân thân của hắn… đồng loạt hét lớn.


Chỉ trong tích tắc đó, bản chính và phân thân đồng loạt tấn công, tất cả đều tung ra một kiếm chiêu Phong Lôi.


“Uy lực kém xa!”, lão Trần Huyền lắc đầu cảm thán.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.