Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1379: Chương 1379




Triệu Bân cũng mỉm cười, rồi đi thẳng lên tầng hai.

Tầng hai của Tàng Kinh Các so với tầng một thì nhỏ hơn một chút, ngoài các dãy giá sách thì còn có bày trí nơi để ngồi đọc sách, khác với tầng một chỉ có thể đứng đọc sách, nếu muốn ngồi thì tự mang theo ghế.

“Cơ Ngân?”
Tầng hai đang có người, nhìn thấy Cơ Ngân đi lên thì mọi người đều buông sách trên tay xuống.

Ai cũng cảm thấy khá kinh ngạc khi nhìn thấy Cơ Ngân ở tầng hai, bởi vì Cơ Ngân lúc này còn chưa có đủ tư cách để lên đây, nhưng nếu ngẫm lại thì thấy cũng không đáng ngạc nhiên, hắn là người đứng vị trí thứ nhất của tỷ thí tân tông, ngay cả Sở Vô Sương cũng đã bị hắn đánh bại, hắn có được đặc quyền cũng không có gì lạ.

Triệu Bân mỉm cười nhã nhặn, ánh mắt sáng như đuốc nhìn quanh tầng hai.

Sau vài phút, hắn mới lẩm bẩm: “Không có ở tầng hai”.

Nghĩ vậy, hắn lại leo cầu thang lên tầng ba.

“Con mợ nó, hắn còn có thể lên tầng ba sao?”
Mấy đệ tử đang đọc sách ở tầng hai gào lớn, trong tông quy có nói chỉ có đệ tử chân truyền mới được đi lên đó.


Mặc dù Triệu Bân đã giành được vị trí thứ nhất trong tỷ thí tân tông, nhưng xét cho cùng hắn vẫn chưa được xếp vào hàng đệ tử chân truyền.

“Tông quy chỉ là lời răn trên giấy, nếu như có thực lực thì người nào cũng có thể thay đổi”, có người lên tiếng nói: “Với tư chất thiên phú của hắn, hắn hoàn toàn có thể bỏ qua tông quy, ngay cả Thiên Trì mà hắn cũng có thể bước vào được thì đừng nói đến Tàng Kinh Các, các người cứ lo đọc sách của mình đi”.

Bên này, Triệu Bân đã bước vào tầng ba.

Tầng ba so với tầng hai thì còn nhỏ hơn một vòng, sách cổ cùng bí tịch cũng ít hơn rất nhiều, ngoài các dãy giá sách thì còn có bày trí bàn ghế tinh xảo, bình hoa đồ sứ, thậm chí còn có kỳ hoa dị thảo tỏa hương bốn phía, nhìn thoáng qua còn tưởng đây là khuê phòng của tiểu thư nhà nào.

Ở chỗ này đọc sách không có ai quấy rầy, vô cùng thanh tĩnh.

Trên tầng ba cũng có người, nhưng ít hơn nhiều so với bên dưới.

“Cơ Ngân?”
Cũng giống như ở tầng hai, những người đang đọc sách trên tầng ba rất kinh ngạc khi nhìn thấy Cơ Ngân bước lên đây.

Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng trong phút chốc ai cũng đều hiểu ra, tên nhóc này không phải là người thường.

Triệu Bân vẫn lễ phép mỉm cười, sau đó liền bắt đầu đi tìm bảo bối.


Bảo bối mà hắn tìm nằm ở tầng ba, hắn biết được điều đó dựa vào sự phấn khích đến run rẩy của mầm tạo hóa bên trong cơ thể hắn, lúc hắn đi sâu vào trong dãy giá sách cuối cùng thì mầm tạo hóa lại run lên dữ dội, chứng minh cho hắn biết bảo bối đang nằm ở đây.

Trước dãy giá sách này có một bóng hình xinh đẹp.

Nhìn kỹ lại thì đó chính là Nguyệt Linh đang đọc sách.

Nhìn thấy Triệu Bân, cô ta cũng không khỏi sửng sốt.

Sau đó lại có một sự hoảng loạn không thể giải thích được dâng lên trong cô ta.

Chỉ vì một bức thư tình mà trước kia cô ta đã trút giận lên đầu Cơ Ngân.

Giờ phút này ngẫm lại cô ta mới thấy mình quá đáng.

“Sư tỷ?”
Triệu Bân đã bước tới, thử gọi một tiếng.

Nguyệt Linh phản ứng lại, vội vàng né ra một chút, không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Bân.

“Cuốn sách cổ trong tay của sư tỷ, có thể cho ta mượn xem được không?”, Triệu Bân mỉm cười nói, bởi vì bảo bối mà hắn đang tìm được giấu trong cuốn sách cổ này, nếu như không phải vậy thì hắn cũng sẽ không chạy tới đây.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.