Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1399-1400



Chương 1399:


Nhìn thấy trạng thái của Triệu Bân không tốt, có rất nhiều người nhướng mày ngạc nhiên.
Nhưng hắn vẫn còn đỡ, người đến sau hắn còn phải chống nạn đến, người đó là một nữ đệ tử, toàn thân bị thương, nhiều chỗ quấn băng.
Man Đằng thấy vậy liền nhanh chóng đứng lên.
Kiếm Nam và Tô Vũ thấy vậy liền nhanh chóng kéo hắn ta về.
Cứ dây dưa mãi, có ý tứ là được rồi, đừng có mà hăng hái quá, một khi vướng vào là tiêu đó.
“Sư phụ, người có biết nơi nào có hoa Bồ Đề không?”, Triệu Bân vừa ngồi xuống liền hỏi Vân Yên.
Vân Yên hơi nhíu mày, nét mặt lộ rõ ý tứ: trên đời còn có loài hoa như vậy sao?
Hầu hết các trưởng lão và đệ tử cùng bàn cũng có nét mặt này.
Triệu Bân không hỏi nữa, liền đi đến chỗ lão Trần Huyền.
Lão già đó đã nói ở trong cửa hiệu lâu đời thứ gì cũng có, nói không chừng cũng có bán hoa Bồ Đề.
Khi được hỏi tới, lão Trần Huyền cũng lắc đầu một cái.
Triệu Bân không bỏ cuộc, cầm bầu rượu đi mời từng bàn một.

Mời rượu là giả, hỏi thăm mới là thật, trong lúc nhân tài hội tụ luôn sẽ có một người biết.
“Hoa gì?”
“Hoa Bồ Đề”.
“Nghe cũng chưa nghe qua”.
Những câu trả lời ngắn gọn liên tiếp vang lên.
Triệu Bân cảm thấy vô cùng đau lòng, trong một buổi tiệc rượu lớn có nhiều trưởng lão như vậy mà cũng không có ai biết về loài hoa này.

Nguyệt Thần nói quả thật không sai, hoa Bồ Đề chắc chắn là một loài hoa cực kỳ quý hiếm, tại phàm giới nhất định không có, đừng nói gặp qua, ngay cả nghe cũng chưa từng có ai nghe qua.

Chẳng lẽ chỉ có ở thần giới mới có loài hoa đó hay sao?
Triệu Bân lại hớn hở bước tới một bàn rượu khác.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Vân Phượng ngồi đó, hắn lại quay đầu bỏ đi.

Vì lý do này nên sắc mặt của Vân Phượng đã trở nên cực kỳ khó coi.
“Ta coi ngươi như không khí!”
Đây chính là câu trả lời của Triệu Bân.
Bây giờ không nhìn, nhưng ngày sau hắn nhất định sẽ khiến cho cô ta phải đổ máu.
Số phận của Vân Phượng đã được định sẵn, thần, quỷ, phật… ai ngăn cản cũng vô dụng.
“Hôm nay sao ngươi nhiều chuyện thế nhỉ?”
Triệu Bân bị bàn rượu gần nhất tóm lại.
Chính là Đan Huyền đã đẩy hắn ngã ngồi xuống, thân phận của những người trên bàn rượu này cũng không đơn giản, có chưởng giáo, Bạch Huyền Thạch, Ngô Huyền Thông, lão đạo Âu Dương đều đang ở đây, tất cả đều là những trưởng lão có vị trí cao trong tông môn.

Ánh mắt của Dương Huyền Tông nhìn Triệu Bân đặc biệt ôn hòa, ông ta cảm thấy tên nhóc này rất thú vị, như mới vừa rồi hắn vừa
cầm được đan Tỉnh Thần là đã bỏ chạy, không tâm đến thứ khác, đệ từ bình thường chắc chắn không có ai giống như hắn.

quan Đến tận bây giờ bọn họ cũng không biết tại sao Triệu Bân lại gấp gáp như vậy.

Nếu như nói hắn vội đi nhà xí hoặc là vội đi đầu thai lấy vợ thì chắc có lẽ bọn họ cũng sẽ tin.

Chương 1400:

“Các vị tiền bối có nghe nói đến hoa Bồ Đề bao giờ chưa?”


Triệu Bân lại đứng dậy, cầm bầu rượu đầy rót cho từng người.


Nghe hỏi vậy thì cả bàn đều nhíu mày. Ngay cả Dương Huyền Tông cũng không ngoại lệ. Bọn họ đều là những cao thủ có kiến thức rộng rãi nhưng lần đầu tiên mới nghe nói đến loài hoa này, không hề biết trên đời vẫn còn tồn tại một loài hoa tên là Bồ Đề.


Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đan Huyền.


Đan Huyền là một luyện đan sư, không ai am hiểu về thảo dược hơn ông ta.


Đan Huyền vuốt râu lắc đầu, ông ta đã thấy qua vô số loại thảo dược nhưng vẫn chưa từng nghe nói tới loài hoa này.


“Mọi người ăn ngon miệng”, Triệu Bân cười nói, quay đầu bước đi.


Mấy ông lớn ngồi trên bàn rượu đều giật giật khóe miệng, vừa mới định khen tên nhóc này một câu thì hắn lại đi rồi.


“Đã từng nghe nói đến hoa Bồ Đề chưa?”


“Gì?”


“Uống nhiều vào”.





Triệu Bân vô cùng bận rộn, chào hỏi hết bàn này đến bàn khác.


Người nào không biết có khi còn nghĩ bữa tiệc rượu linh đình này là do chính hắn tổ chức ra. Hắn giống như đang khoản đãi bạn bè đường xa đến, lại càng giống như một tân lang đang lần lượt mời rượu từng bàn.


“Ta đã nghe qua rồi”.


Cuối cùng cũng có một lời hồi âm khác với mọi người.


Người vừa nói chính là Sở Vô Sương, Triệu Bân đã hỏi về hoa Bồ Đề khắp phòng, cô ta muốn không nghe cũng khó.


“Ngươi đã từng nghe qua rồi sao?”


Triệu Bân kích động không thôi, chắc chắn là hắn rất kích động, thậm chí hắn còn kéo Hàn Tuyết đang ngồi bên cạnh Sở Vô Sương ra ngoài, còn hắn thì tự giác ngồi vào chỗ của Hàn Tuyết.


Giờ phút này, hai mắt của hắn sáng ngời nhìn Sở Vô Sương.


Hàn Tuyết xấu hổ, mà các nữ đệ tử khác cũng xấu hổ.


Nhưng đối với Triệu công tử, chỉ cần hắn không cảm thấy xấu hổ với việc mình làm thì người xấu hổ phải là người khác.


“Ta đã nghe qua rồi”, môi Sở Vô Sương nhẹ nói.





“Làm sao có thể”, Triệu Bân nghiêng người lại gần hơn, thái độ rõ ràng muốn lôi kéo làm quen.


Trong mắt mọi người, hắn chính là một tên mặt dày.


Hắn còn không nhớ trong trận tỉ thí tân tông hắn đã đập người ta tơi tả hay sao?


“Tương truyền, hoa Bồ Đề là hoa nở trên cây Bồ Đề”. Sở Vô Sương nhàn nhạt nói: “Nhưng loài hoa này chỉ có ở thế giới cực lạc. Ta nghe cô cô của ta kể rằng thế giới cực lạc chính là đất Phật trong truyền thuyết”.


“Đất… Phật?”


Triệu Bân nghe vậy thì bất giác nhìn ngó xung quanh.


Hắn đang tìm cái gì? Tất nhiên là tìm Bát Nhã.


Cả Thiên Tông này chỉ có Bát Nhã là người Phật gia.


Nhìn ngó một hồi hắn mới biết Bát Nhã không có ở chỗ này, chắc chắn là đã vào bí phủ tu hành.




“Hóa ra hoa Bồ Đề có lai lịch như vậy”, Triệu Bân tự lẩm bẩm, hắn hiểu theo một nghĩa rất đơn giản chứ vẫn chưa thật sự hiểu được sâu xa.


Loài hoa chỉ có ở đất Phật thực sự hữu ích cho sự thức tỉnh của Liễu Tâm Như sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.