Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1414-1415



Chương 1414:


“Linh tộc?”, Triệu Bân nhướn mày, nhìn sang cô gái: “Vị này là người của Linh tộc?”
“Giống như ngươi nghĩ đấy, nương nhờ sức mạnh của nền đất”, Nguyệt Thần thong dong nói.

Cô ta không nói quá nhiều, phần còn lại, để Triệu Bân tự lĩnh hội.

Đôi mắt của Triệu Bân lấp lánh tinh quang, mượn sức lực của mặt đất, nghĩ thôi cũng thấy “cao cấp” rồi!
Nghĩ như vậy, hắn lại đi theo bước chân của cô gái.

Hắn ngồi thụp xuống mà đi, không nhìn cô gái, chỉ nhìn đôi chân của nàng ta.

May là hắn ở trong ý cảnh, chứ nếu ở thế giới bên ngoài, chắc người ta coi hắn như trộm đạo rình ngó mà đánh cho tàn phế.

Không đi giày cũng bị nhìn chằm chằm rồi, nếu không mặc quần áo, há chẳng phải nhìn mãi vào cơ thể người ta sao.

“Đừng có quậy, ta đang học bí pháp mà?”, Triệu Bân chắc sẽ trả lời như vậy.

Cô gái không dừng lại, giống như một lữ khách hồng trần, đi qua thiên sơn vạn thủy.

Triệu Bân đi theo suốt dọc đường, nhìn rõ rành rành.


Sức lực của mặt đất như nguồn cội, dùng mãi không hết, mà cô gái này từ đầu chí cuối vẫn luôn dồi dào sinh lực, chỉ cần chân chạm tới nền đất, bất cứ lúc nào cũng nương nhờ được sức lực của mặt đất, sức mạnh cũng không bao giờ đứt đoạn.

Nguyệt Thần không sửa mặt trăng nữa, cứ ngồi đó nhìn Triệu Bân.

Nếu tiểu tử này học được đại địa linh chú mới đúng thật là lợi hại.

Sự lợi hại ở đây không phải nói về khả năng chiến đấu, mà là nói về thiên phú.

Đại địa linh chú không hề dễ học, giống như tâm quyết pháp môn vậy, phải dựa vào việc nghiên cứu thêm.

Điều này giống như một kẻ mù tự mình lần mò trong bóng tối.

Với tư cách là thần linh, cô ta biết rõ phép này.

Dù không hiểu rõ thì cũng có thể nhìn thấu bằng một cái liếc mắt.

Cô ta không định dạy Triệu Bân, chẳng qua là muốn xem thử thiên phú của tiểu tử này… rốt cuộc đáng sợ đến đâu.

Thần linh cũng đang chúc phúc cho hắn, chắc hẳn tiềm lực vô cùng vô tận.

Học cái gì cũng nhanh, đây là cách nói khá hàm súc rồi đấy.

Nếu nói một cách phóng đại hơn thì là “sao chép không sai biệt”.

Không chỉ biết sao chép, tên này còn có thể tự suy diễn.

Ví dụ thì có rất nhiều.

Không nói đến thứ khác, cứ nói đến chiêu thức Cực Diệt Thiên Linh của chân thể thiên linh, đó là cấm pháp truyền thừa trong huyết mạch, thế mà Triệu Bân học được.

Rơi vào tay hắn, uy lực của nó khủng khiếp đến mức vượt xa Liễu Như Nguyệt.

Đây chính là kết quả của tự chuyển biến cực độ.

Chuyện như thế này, chí ít cũng phải là tiên nhân mới làm được.

Cũng có nghĩa là, năng lực lĩnh ngộ hiện tại của Triệu Bân đã vượt xa phạm vi của phàm phu tục tử.

Lúc này đây, tìm một tiên nhân tới, luận về lĩnh ngộ và tự chuyển biến, quá nửa không bì được hắn.

“Nếu ta chết, ngươi tới thay!”
Chỉ sáu chữ đơn giản, nhưng lúc này tĩnh tâm lắng nghe, chắc hẳn bao hàm thâm ý.

Vị thần gửi tặng lời chúc phúc kia sợ Triệu Bân tu hành quá chậm nên giúp hắn một tay ư?
“Dính líu tới thời không, ngươi không sợ đảo lộn quỹ tích lịch sử à?”
Nguyệt Thần lầm bầm, khi nói câu này, chắc hẳn trong lòng người đó đã có kết luận.


Chương 1415:


E là điều quỷ dị của lịch sử, trong lúc mơ hồ, đã bị đảo lộn rồi.


“Ông trời… Không nhúng tay vào sao?”, Nguyệt Thần ngước mặt lên trời.


Chuyện đi ngược lại với quy tắc thế này thì chắc Trời cao cũng sẽ không cho phép.


Vẫn còn một khả năng nữa, đó là vị thần đó đã vượt cả Trời.


Vì vậy nên, đến Trời cao cũng không bắt được.


Vậy thì quá đáng sợ rồi!


Nguyệt Thần liếc nhìn mặt trăng của mình, đến giờ mà nó vẫn còn thì đúng là quá may mắn rồi!


Sau đó Nguyệt Thần lại nhìn sang Triệu Bân, ánh mắt vô cùng sâu thẳm.


Đến cả vị thần cao hơn cả Trời cũng gửi lời chúc phúc, nhóc con nhà ngươi sắp bay lên trời rồi à? Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Rốt cuộc Triệu Bân có thân phận gì mà lại khiến vị thần đó bất chấp vượt qua không gian, thời gian, cũng muốn thêm thêm vào cho số mệnh của hắn.


“Cởi, ta cũng cởi!”


Trong ý cảnh, Triệu Bân đã cởi giày ra.





Vì là hành động trong tiềm thức nên giày cũng là giày ảo.


Cô gái của Linh tộc đã dừng lại, đứng trên mặt đất giống như một bức tượng băng, không hề động đậy.


Triệu Bân thì đứng bên cạnh nàng ta giống như một bức tượng, cũng đứng rất thẳng.


Có lúc, hắn còn liếc mắt nhìn sang đối phương


Hắn có thể thấp thoáng nhìn thấy được nửa khuôn mặt của cô gái.


“Sao lại trông quen thế nhỉ?”


Triệu Bân lẩm bẩm, lúc muốn nhìn lại cho rõ thì đã bị một ánh sáng mờ ảo che chắn.


Vì đạo hạnh của hắn vẫn còn quá non kém nên dù cho có Thiên Nhãn, hắn cũng không thể nhìn thấu được dung nhan của cô gái.


Cô gái nhắm mắt giả vờ ngủ, thỉnh thoảng lại nhích nhẹ khóe môi, lẩm bẩm mấy câu chú mà Triệu Bân nghe không hiểu.


Trên thực tế, đấy không phải là chú mà là ngôn ngữ riêng của Linh tộc, người ngoài không thể hiểu.


Vậy mới thấy tầm quan trọng của việc học ngoại ngữ.





Triệu Bân thầm xuýt xoa, vừa nói vừa liếc nhìn Nguyệt Thần, ý của hắn rất rõ ràng: “Dịch giùm chút đi nào!”


Nguyệt Thần không thèm để ý đến hắn, tiếp tục sửa mặt trăng.


Lần này phải sửa cho xong!


Lần này phải an phận!


Thứ gì không nên xem thì không xem, thứ gì không nên nghe cũng không nghe.


Nếu như lại bị đánh về lại trạng thái trước lúc giải phóng thì mất lòng nhau quá.


“Keo kiệt vậy à!”


Triệu Bân thầm bĩu môi, lúc gài người khác thì kính nghiệp hơn ai hết.


Lúc quan trọng thì cũng giỏi làm hỏng chuyện lắm.


Hắn điều chỉnh lại cảm xúc rồi chuyên tâm lĩnh ngộ bí pháp.


Ý cảnh này không giống với ý cảnh mà hắn đã vào trước đó, tinh túy liên tục biến động và mơ hồ, cực kỳ khó nắm bắt. Hoặc cũng có thể nói là cấp độ của đại địa linh chú quá cao nên có những tinh túy mà hắn không lĩnh ngộ được, pháp môn tâm quyết đại địa linh chú cũng như cách dịch chuyển, đều cần hắn phải tự lần mò ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.