Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1439-1440



Chương 1439:


“Nói thật, ta không thích cảm giác bị người khác giám sát”.
Triệu Bân cũng dân sành sỏi, sao hắn có thể không hiểu ý trong câu nói của cô ta cho được.

Ở Thiên Tông, Ma gia không chỉ có mình Huyễn Mộng là tai mắt, đến việc hắn lén đến Đế Đô mà cũng biết thì rõ ràng là đang âm thầm điều tra hắn rồi.
“Lệnh của cấp trên, không thể không chấp hành!”, Huyễn Mộng nhún nhẹ vai.
Triệu Bân rất cầu tiến, hắn cũng tìm chỗ ngồi xuống, lật chân mình lên xem, coi thử trong lòng bàn chân có bị khắc phù văn của đại địa linh chú không.

Hôm đó, hắn đã nhìn thấy rất rõ, lòng bàn chân của cô gái của Linh tộc có một phù văn, chắc chỉ có Linh tộc mới có và cũng là phù văn của đại địa linh chú.
Nếu như hắn đoán không nhầm thì một khi phù văn đó hiện ra thì tức là đã tu luyện thành công.
Huyễn Mộng nhìn với vẻ ghét bỏ.

Này, ta vẫn còn ở đây mà, có thể giữ hình tượng chút không? Còn nữa, đã mấy ngày rồi ngươi chưa rửa chân hả?

Triệu Bân không quan tâm, chỉ ngồi đó chăm chú quan sát.
Hình tượng hả? Mặt mũi đã mất thì còn màng hình tượng gì nữa chứ.
“Cơ Ngân, lão đạo Âu Dương gọi ngươi qua đó!”
Chính vào lúc đó, đột nhiên có tiếng hét lớn vang lên, nghe giọng nói chắc là Tô Vũ.

Hắn ta đang đứng dưới núi hét lên, giọng của hắn ta không phải cao một cách bình thường mà cao đến mức khiến chim chóc trên đỉnh Tử Trúc sợ hãi bay đi hết.
“Đừng cản trở, đang bận đây!”, Triệu Bân chưa ra ngoài thì Lăng Phi đã trả lời trước.
Nó vừa nói vừa liếc nhìn nơi lầu của Triệu Bân.
Lúc nãy, Huyễn Mộng đã vào trong, còn gọi “tướng công” khi vào nữa.
Khó khăn lắm hai người họ mới ở bên nhau, đừng làm hỏng chuyện tốt của người ta.
Với khả năng chịu đòn và đánh nhau giỏi như của Triệu Bân, không mất mấy tiếng đồng hồ thì không ra ngoài đâu.
Câu đó của nó khiến Vân Yên phải lườm mắt.
Mục Thanh Hàn và Xích Yên nghe xong cũng liếc mắt, xong rồi còn nhìn sang căn lầu của Triệu Bân, nếu không thì sao lại nói đều là sư tỷ chứ? Đến cả lời nói cũng giống hệt nhau: Đồ lăng nhăng lạm tình!

Cót két!
Cửa phòng được mở ra, Triệu Bân đi chân trần ra khỏi phòng.
Theo sau là Huyễn Mộng.
Cô gái ấy vừa bước ra lại vừa chỉnh lại quần áo, khiến ai nhìn thấy đều tưởng rằng vừa mới mặc quần áo vào, đang cài cúc áo nữa chứ.

Mà sau đó cô ta còn cầm cái gương nhỏ, chỉnh đốn lại mái tóc nữa.
Triệu Bân liếc nhìn cô ta: “Cô cũng đa tài đa nghệ ghê đấy!”
“Qủy hà!”
Huyễn Mộng đấm nhẹ hắn một cái với dáng vẻ của một cô gái e thẹn.

Nói xong thì quay đầu bỏ chạy, không ngờ khuôn mặt cô ta còn iừng đô nữa, đặc biệt là trước khi xuống núi, cô ta còn ngoảnh lại, chớp chớp mắt với Triệu Bân.

Mặt Triệu Bân tối sầm, hắn cứ cảm thấy mình đã bị người khác chơi một vế.

Nhìn ánh mắt của bọn Vân Yên thì hắn biết mình đã thực sự bị hiểu lầm rồi.

Chương 1440:


Nhìn đi, có vẻ hình tượng một tên đàn ông xấu xa đã được tô đậm thêm rồi.


Không thể giải thích rõ ràng được chuyện này nữa thì có tức hay không cơ chứ?


“Ta nói này, thận của ngươi không ổn rồi đó!”, Lăng Phi chọt nhẹ Triệu Bân.


Triệu Bân không nói gì, nhấc bổng nó lên bằng một tay rồi búng nhẹ vào “cậu nhỏ”.


Sau đó mới thả Lăng Phi xuống đất lại.


“Mẹ kiếp ngươi!”, Lăng Phi bụm háng, nước mắt lưng tròng.


Đến khi nó đứng vững lại được thì đã không còn thấy Triệu Bân đâu nữa.


Nếu như lão đạo Âu Dương đã tìm hắn thì nhất định là chuyện luyện khí rồi.


Hắn chạy chân trần đến Luyện Khí các.


“Chào buổi sáng Cơ sư đệ!”


Sáng sớm có rất nhiều đệ tử, rất nhiều nhiều người chào hỏi hắn.


Triệu Bân lịch sự cười đáp lễ rất chuẩn mực, giành được quán quân trong tỷ thí tân tông nên đi đến đâu hắn cũng được chú ý. Nếu như sớm biết đan Tỉnh Thần cũng không thể nào đánh thức được Liễu Tâm Như thì hắn cũng sẽ không liều mạng như thế mà sẽ ẩn nấp trong bóng tối, sống kín tiếng, thứ bậc đối với hắn mà nói chẳng là gì cả.


Bây giờ hắn phải khiêm tốn một chút.


Ai mà biết có bao nhiêu người đang âm thầm giám sát hắn, e là một nửa trong số đó cũng muốn giết chết hắn rồi.





Lúc đi ngang qua núi Vũ Hóa, hắn còn liếc mắt và cầm kính viễn vọng lên xem.


“Nhóc con, muốn ăn đòn à?”, giọng của sư phụ Bát Nhã từ trên núi truyền xuống.


“Sư bá, Bát Nhã đã về chưa?”, Triệu Bân hỏi.


“Chưa!”


“Hôm khác ta lại ghé”, Triệu Bân nói rồi chạy đi còn nhanh hơn cả thỏ.


Kính viễn vọng đúng là món đồ tốt, cộng thêm hai chữ “thiên cơ” nữa thì đúng là đỉnh.


Vòng mấy vòng lớn rồi Triệu Bân mới đến được Luyện Kiếm các.


Từ rất xa đã nhìn thấy Hoàng Hiết đang cầm chổi quét sân.




Hoàng Hiết cũng đã nhìn thấy hắn, vẻ mặt rất khó chịu, thậm chí còn thoáng chút hung dữ.


Đừng có chọc đến ta, gần đây tâm trạng ta không tốt đâu!


Triệu Bân không nói gì nhưng ánh mắt đã nói lên tất cả, hắn bị Nguyệt Thần gài một cú, bị Vân Yên đánh một trận ra trò, bị treo lên cây bằng dây thừng, một bụng ấm ức cả đây, nếu bây giờ mà có người muốn lên đài chiến đấu hay khiêu chiến thì hắn sẽ đập liền tù tì chín phát chết ngay.


“Vào đi!”, giọng của lão đạo Âu Dương từ trong nhà truyền ra.


Triệu Bân đi băng qua sân, bước thẳng vào trong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.