Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1451-1452



Chương 1451:


Triệu Bân nhẹ nhàng phất tay tiễn cô gái vào trong giấc ngủ rồi nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường.

Sau đó hắn khóa chặt cửa phòng.

Đồng thời hắn cũng dán lên cửa hai lá bùa để ngăn người khác nhìn lén.

Xong việc hắn mới chậm rãi mở cửa sổ, cầm kính viễn vọng nhắm về phía hình tháp, lính canh ở đó quả nhiên được bố trí rất chặt chẽ, hắn có thể thấy rõ bọn lính canh đang tuần tra, tất cả đều mặc áo giáp, nét mặt lạnh như băng.

Đáng tiếc khoảng cách vẫn còn quá xa.

Hắn chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tầng chín của hình tháp, còn lại thì… hắn không nhìn thấy gì cả.

Cũng chỉ có thể trách hắn đã chọn sai thời điểm.

Nếu như quan sát vào ban đêm thì hắn có thể nhìn thấy bóng người qua sự chiếu rọi của ánh nến và ánh trăng.


Làn gió thơm thoang thoảng thổi đến, một bóng người xinh đẹp vừa xuyên qua bức tường.

Đó chính là Huyễn Mộng, lần này thì hay rồi, để cho cô ta tìm tới cửa.

Nhưng khi cô ta xuyên vào phòng thì liền nhìn thấy một cảnh tượng hết sức đáng kinh ngạc.

Cô gái thanh lâu đang nằm ngủ ngon lành trên giường, còn Cơ Ngân lại đang đứng trước cửa sổ thưởng thức phong cảnh bên ngoài, đây là cái tình huống quái quỷ gì vậy?
“Nhanh… nhanh như vậy sao?”, khóe miệng của Huyễn Mộng giật giật.

Triệu Bân đóng cửa sổ.

Trước khi Huyễn Mộng bước vào thì hắn đã cất kính viễn vọng.

Hắn quan tâm đến mẹ mình đến mức quên mất bên cạnh còn có nội gián của Ma gia.

Lỡ để cho cô ta phát hiện ra manh mối thì chỉ sợ sẽ gây ra thêm những chuyện phiền phức khác.

“Chậc chậc chậc”.

Phe phẩy chiếc quạt gấp, Huyễn Mộng tiến lại bên giường liếc nhìn cô gái đang say ngủ.

Cô ta đang muốn xem thử mỹ nữ này đẹp đến cỡ nào.

So sánh một chút, cô ta vẫn cảm thấy mình đẹp hơn.

Thì ra thẩm mĩ của Cơ công tử có vấn đề.

“Sư tỷ, quấy nhiễu một khắc xuân tiêu của người ta sẽ bị thiên lôi đánh đó”, Triệu Bân liếc mắt nhìn Huyễn Mộng nói.

“Ta… không đẹp hơn sao?”, Huyễn Mộng liếc đôi mắt đẹp nhìn hắn hỏi.

“Đẹp”, Triệu Bân không phủ nhận.

Sau đó, hắn còn nói thêm: “Mẹ ta nói, người càng đẹp… thì càng nguy hiểm”.

“Ngươi đánh bại Sở Vô Sương cho nên bây giờ nói chuyện cũng gan dạ quá nhỉ?”, Huyễn Mộng trừng mắt nhìn hắn.


Chương 1452:


“Nếu muốn sống thêm vài năm thì tốt nhất cũng nên biết sợ”.


Triệu Bân nói xong thì xuyên tường ra ngoài. Ban ngày hắn không thể nhìn thấy mẹ của mình, cho nên tốt hơn hết là nên đến vào ban đêm. Hơn nữa lúc này Huyễn Mộng vẫn còn ở đây, mà hắn thì không muốn cô ta chú ý đến bất cứ hành động nào của hắn.


“Chờ ta”, Huyễn Mộng chạy theo hắn như hình với bóng, cũng xuyên tường ra ngoài.


“Hai cái tên này… biết cách chơi quá”.


Một vị khách thanh lâu đi ngang qua nhìn thấy hai người đàn ông đi ra từ một căn phòng thì không khỏi nhướng mày.


Triệu Bân bước ra phố hòa vào dòng người, chốc chốc lại liếc mắt nhìn về hướng hình tháp. Lúc nãy hắn đã quan sát rõ ràng, bên ngoài hình tháp canh phòng rất nghiêm ngặt, căn bản là không thể nào tới gần. Đừng nói tới chuyện hắn muốn đi vào cứu mẹ của mình ra, chỉ sợ ngay cả cảnh giới Chuẩn Thiên muốn đi vào cũng không dễ. Nơi này là Đế Đô, cho dù là cảnh giới Chuẩn Thiên cũng phải quỳ gối.


Hắn ngước mắt lên bầu trời, nhìn thấy một con thú cưỡi hiếm hoi xuất hiện.


Nói vậy không phải do ở đây không có thú cưỡi, mà là do Đế Đô cấm dùng thú cưỡi trong thành. Chỉ có hoàng cảnh vệ trực tiếp nghe lệnh của hoàng đế mới có tư cách dùng thú cưỡi ở Đế Đô, nhưng số đó cũng cực kỳ ít, e rằng chỉ những người có cảnh giới cùng tu vi tương đương với nữ soái mới có được vinh dự đó.


Vì vậy nếu như hắn muốn bay lên hình tháp cũng không khả thi, chỉ sợ lúc hắn vừa bay lên trời thì đã bị đánh gục rồi. Đây là Đế Đô Đại Hạ, không ai dám làm càn.


“Muốn cứu người… còn khó hơn lên trời”, Triệu Bân lẩm bẩm, cảm thấy mình thật bất lực.





Đạo hạnh của hắn vẫn còn quá nông cạn, tu vi của hắn vẫn còn quá yếu, muốn xông vào trong đó thì ít nhất hắn phải đạt được tới cảnh giới Chuẩn Thiên.


“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”, Huyễn Mộng vừa đi theo hắn vừa hỏi, cô ta đã thay lại trang phục nữ.


“Sư phụ nói sở dĩ Đế Đô phong tỏa toàn thành là bởi vì có người xông vào hình tháp”, Triệu Bân nói lời này nghe như chỉ là một lời bâng quơ nhưng thật ra hắn đang muốn thông qua Huyễn Mộng thăm dò về tình hình canh giữ bên ngoài hình tháp.


“Vân Yên sư thúc cũng thật biết lừa người”, Huyễn Mộng tặc lưỡi nói.


“Sư phụ không bao giờ lừa người”.


“Đường đường là chủ nhân của đỉnh Tử Trúc chẳng lẽ lại không biết tình hình ở hình tháp ra sao hay sao?”, Huyễn Mộng nói: “Trên toàn cõi triều Long Đại Hạ này ai dám xông vào hình tháp? Nếu như nói là Đại Hạ Hồng Uyên thì ta còn có thể tin, bởi vì người đó chính là đệ nhất thiên hạ! Nhưng cho dù có thực lực cảnh giới Thiên Võ cỡ Đại Hạ Hồng Uyên thì một khi xông vào hình tháp cũng rất khó còn sống đi ra”.


“Thật hay giả vậy?”, Triệu Bân hồ nghi hỏi.


“Bên trong hình tháp có bố trí một loại trận pháp vượt qua cả cảnh giới Thiên Võ”, Huyễn Mộng nhỏ giọng nói.


“Vượt qua Thiên Võ? Tiên sao?”, Triệu Bân ngập ngừng nói.




“Bây giờ ngươi đã hiểu tại sao không có ai dám xông vào hình tháp chưa?”, Huyễn Mộng liếc mắt nhìn Triệu Bân một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.