Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1574: Chương 1574




Ma Tử nghe xong cũng giật mình, cúi xuống nhìn nền đất theo bản năng, cũng ngoái đầu nhìn lại theo bản năng để xem thành Hạo Thiên, cuối cùng cũng hiểu được phần nào, kẻ cướp tù không hề bị mất não, rõ ràng là có đường lui!
“Chắc chắn là có đường hầm ư?”
Phượng Vũ nhắm mắt, cô ta là võ tu cảm giác, nhắm mắt lại cảm nhận một chút thì có vẻ hơi khác thường, Ma Tử càng quá đáng hơn, trực tiếp nằm sấp xuống, tai dán xuống mặt đất nghe một lúc lâu.

“Chín ngàn trượng dưới lòng đất”, Triệu Bân nói.

“Chín… Chín ngàn trượng?”, Ma Tử giật mình, Phượng Vũ cũng thế, đào hầm dưới lòng đất thì cũng không có gì ghê gớm, nhưng đào tận chín ngàn trượng thì hơi đáng sợ, còn kéo dài suốt mấy chục dặm, công trình đó lớn đến mức nào cơ chứ.

“Có lẽ được dán bùa che giấu, không thể cảm nhận được”, Triệu Bân lại mở miệng.

“Ngươi có thể nhìn thấy ư?”, Ma Tử nhíu mày, Phượng Vũ cũng nghi ngờ.

“Mắt ta có thể thấu thị”, Triệu Bân chỉ vào mắt trái.

Vừa mới nói xong thì Ma Tử che đũng quần theo bản năng.


Phượng Vũ thì cũng liếc xéo Triệu Bân một cái.

Sau đó, bèn thấy một vầng sáng che phủ cơ thể mềm mại kia, thấu thị thì nói sớm một chút đi chứ!
“Ta… Vẫn cần thể diện mà”, Triệu Bân bùi ngùi nói.

Đó là lời thật lòng, hắn thật sự không rình trộm.

Đáng tiếc, Ma Tử và Phượng Vũ lại không tin, với hành động của tên này trong tỷ thí tân tông, hắn chẳng còn thể diện để mất nữa rồi, Ma Tử còn đỡ, đôi mắt của Phượng Vũ đã bùng lên ngọn lửa, tiểu tử thất đức quá!
“Nếu ta thất đức thì thì chắc con hai chúng ta đã được tạo thành rồi ấy chứ”, Triệu Bân thầm nói, nhớ lại đêm đó, cô dụ dỗ ta, ta vẫn ngồi yên, ngươi nói xem ta có bá đạo không.

“Bá”, Nguyệt Thần thốt ra một chữ cực kỳ nhanh gọn lẹ rõ ràng.

“Dù có thấu thị nhưng ngươi có thể nhìn xuyên xuống tận chín ngàn trượng ư?”, Ma Tử trông có vẻ không tin, tiện thể cũng dùng một vầng sáng để che bản thân mình kín thật kín, chỉ sợ người nào đó đang rình trộm.

“Khi thì được, khi thì không được”.


Triệu Bân tùy tiện trả lời một câu, sau đó bèn liếc nhìn Ma Tử, Phượng Vũ người ta là nữ, che kín cũng không có gì đáng nói, nam nhân như ngươi, che cái mốc xì ấy mà che!
Ma Tử không nghĩ thế, ta không thích cho ngươi xem đấy thì sao.

Triệu Bân cũng lười quan tâm, nhìn chằm chằm vào đường đi.

Ma Tử và Phượng Vũ theo sát phía sau, nói thẳng ra, không phải họ không tin Triệu Bân, chín ngàn trượng dưới lòng đất, thật sự có người đào được con đường dài như thế ư? Tính khoảng cách thôi đã có hơn một trăm dặm rồi ấy chứ!
“Cửa ra ở đằng kia”.

Triệu Bân chỉ ra đằng xa, tốc độ như một cơn gió.

Hắn chỉ vào một dãy núi, có mấy ngàn đỉnh núi, nếu nói dãy núi này có một đường hầm dưới lòng đất nối thẳng đến thành Hạo Thiên, hơn nữa còn sâu tận chín ngàn trượng, chắc chẳng có mấy ai tin.

Trong lúc họ đang nghĩ thì Triệu Bân đã đi tới chân một ngọn núi cao.

Cửa ra của con đường hầm kia nằm ngay dưới ngọn núi này.

Có Nguyệt Thần bể sung nhãn giới, hắn chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu huyền cơ, thoải mái tìm được cửa vào, nó bị một cánh cửa đá chặn lại, nhưng không thể ngăn được hắn, mở cơ quan ra là một con đường nối thẳng xuống lòng đất.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.