Vô Thượng Luân Hồi

Chương 1578-1579



Chương 1578:


Trên người Bát Nhã đột nhiên lóe ra Phật quang.

Phật quang này cực kỳ bá đạo, mười phân thân bị tiêu diệt chỉ trong chớp mắt.

Ưm…!
Triệu Bân lại hừ thêm một tiếng, chịu đựng phản phệ cực mạnh.

“Chết tiệt!”
Đợi khi đứng thẳng lại, hắn chạy thẳng về phía đó.

Không thể để Bát Nhã trốn được, Bát Nhã từng thấy dung mạo thật của hắn.

Trước cửa mỗi tòa thành đều dán cáo thị truy nã “Triệu Bân”, vì thế, khi đôi bên gặp nhau, không khó để cô ta đoán ra hắn chính là Triệu Bân.

Nếu cô ta khai hắn ra, hắn sẽ gặp rắc rối cực lớn.

“Cô ta sắp hoàn thành việc niết bàn rồi”, Nguyệt Thần thong dong đáp.

Triệu Bân có thể kết nối với tầm nhìn của phân thân, cô ta ở trong ý thức của Triệu Bân cũng có thể kết nối được.

Thế nên, Triệu Bân có thể nhìn thấy, cô ta cũng có thể nhìn thấy.


“Niết bàn?”, Triệu Bân nhíu mày.

“Đánh thức chú vong thế, rũ bỏ mọi tạp niệm”, Nguyệt Thần điềm nhiên đáp.

“Chú vong thế”, Triệu Bân lầm bầm nói, tất nhiên hắn nghe qua thứ chú pháp cổ xưa này, nó là công pháp riêng của Phật gia.

Thứ chú pháp này… không có tính công kích gì, nhưng một khi thức tỉnh chú vong thế, sẽ quên hết mọi chuyện xưa.

Điều kỳ dị của Phật gia, có thể hiểu được.

Vì chuyện của Vương Dương mà Bát Nhã rối loạn tâm cảnh, nếu thức tỉnh chú vong thế sẽ rũ bỏ được tạp niệm phàm trần.

Nói cách khác, cô ta lại quay về với lục căn thanh tịnh.

“Thế cô ta… có nhớ được ta không”, Triệu Bân vô thức hỏi.

“Chắc là không nhớ đâu”.

Cho dù là Nguyệt Thần thì đáp án của cô ta cũng không dám khẳng định, dù sao thì lúc này cô ta không có mặt ở đó mà chỉ nhìn qua tầm nhìn của phân thân.

Bát Nhã quên được bao nhiêu, nhớ được bao nhiêu, cô ta không biết.

Nhưng cô ta nghĩ chắc hẳn Bát Nhã sẽ quên, bởi vì Triệu Bân cũng là một nhân vật trong đoạn tạp niệm phàm trần kia, muốn quên cũng phải quên Triệu Bân trước, sau đó quên luôn cả Vương Dương.

Thế nên mới nói:
Chú vong thế của Phật gia cũng là một thứ chú pháp trốn tránh, dùng cách này để rũ bỏ tạp niệm mà không biết rằng tạp niệm cũng là một loại nghiệp chướng, dù cho quên được nhưng cũng không gạt bỏ được nhân quả.

Nếu cô ta muốn thành Phật cũng phải độ qua nhân quả, phải độ qua Vương Dương, cũng phải độ qua Triệu Bân.

Triệu Bân im lặng, có cảm giác tội lỗi trước nay chưa từng có.

Đêm đó, nếu hắn không đuổi theo Vương Dương thì sẽ không có Bát Nhã cứu Vương Dương, nếu Bát Nhã không cứu Vương Dương thì không diệt ma đầu, nếu không diệt ma đầu… Tính như thế, hình như hắn là nguồn cơn của tội lỗi, dù cho hắn xuống mười tám tầng địa ngục cũng không trốn được món nợ này.

“Lấy đâu ra đúng với sai chứ, nhân quả cả thôi”, Nguyệt Thần thong dong đáp.

Triệu Bân không nói gì nữa, hắn biến ra thêm nhiều phân thân, chạy đi khắp nơi tìm kiếm người nhà Triệu gia, còn hắn thì tới thành nhỏ kia tìm Bát Nhã.

Bát Nhã quên được hắn thì tốt, chứ nếu vẫn nhớ thì là phiền phức lớn.

Nhà dột còn gặp mưa rào.

Bao nhiêu chuyện phiền phức đã đến là đến cùng lúc, rất trùng hợp.

Ở bên này, Bát Nhã đã mở mắt, đôi mắt sáng ngời và trong veo không lẫn chút tạp niệm, thần sắc cũng lãnh đạm hơn, thiếu mất chút tình cảm của con người.

Nếu so sánh với lúc trước, cô ta như biến thành con người khác.

Cô ta bỏ đi, cùng với Phật âm, ra khỏi thành nhỏ.

Trước cổng thành, cô ta lặng lẽ đứng trước tờ thông cáo, lặng lẽ nhìn bức vẽ trên lệnh truy nã, cũng không biết là ai vẽ mà vẽ cực đỉnh, tướng mạo của Triệu Bân sinh động như thật.


Chương 1579:


Thế nhưng, cô ta không nhớ, chỉ cảm thấy quen mắt thôi.


Chú vong thế rất bá đạo, nói quên là quên luôn, rũ bỏ tạp niệm là lục căn lại thanh tịnh.


“Người không phận sự thì lùi về sau!”


Đúng lúc này, đột nhiên một đội binh mã mặc giáp ào tới, đứng đầy dưới bức tường thành.


Xong việc, họ lại bắt đầu dán cáo thị truy nã người nhà Triệu gia, có ai dán nấy, dán khắp nửa bức tường thành. Chuyện như thế này, các thành cổ khác cũng đang làm. Chưa đầy vài ba ngày, cáo thị truy nã như thế này được dán đầy các thành trì của Đại Hạ. Tử Y Hầu đích thân hạ lệnh, động tĩnh đâu thể nhỏ được.


“Treo thưởng… ngàn vạn?”, người chạy tới không ít, nhìn thấy tiền thưởng, ai cũng âm thầm nuốt nước bọt.




“Không phải Triệu gia bị áp giải về đế đô rồi sao? Sao còn truy nã nữa”, nhiều người gãi đầu.


“Theo thông tin đáng tin cậy thì người nhà Triệu gia được cướp đi rồi”.


“Ôi chao! Có người dám chạm vào nọc của Tử Y Hầu hả?”


“Đâu chỉ là chạm vào, còn cướp ngay ở thành Thiên Hạo ấy chứ!”


Dưới tường thành đông như kiến cỏ, rì rà rì rầm, chỉ chỉ trỏ trỏ, cảm thán, tặc lưỡi, kinh ngạc… liên tục vang lên, nhất là món tiền thưởng ngàn vạn kia, nhìn thấy nào cũng thấy chói mắt.


Trong những tiếng bàn luận, Bát Nhã lặng lẽ quay đi, càng đi càng xa.


Cô ta đi hồi lâu mới thấy Triệu Bân từ trên trời đáp xuống, chạy vội vào thành, chạy thẳng tới tiểu viện. Trước khi vào thành, hắn còn liếc mắt nhìn mấy trăm tờ cáo thị được dán ở tường thành, toàn là truy nã tộc nhân của Triệu gia. Hắn không hề thấy ngạc nhiên vì điều này, Tử Y Hầu đã quyết tâm xử lý Triệu gia mà.


Hắn vẫn đến muộn, tiểu viện trống rỗng như không.


Ông cụ Ma gia có mặt ở đó, đang gãi đầu gãi tai.





“Người đâu?”, Triệu Bân hỏi.


“Lúc ta ra ngoài vẫn còn ở đây, quay về đã không thấy đâu”, ông cụ chỉ cười gượng.


Triệu Bân hít một hơi thật sâu, quay người rời đi.


Quát!


Đại Bằng kêu lên, lại sải cánh bay lên trời.


Triệu Bân nắm chặt lấy kính viễn vọng, quan sát suốt quãng được đi, không có mục tiêu, cũng không có phương hướng.


Màn đêm trở nên vắng lặng.


Nhưng đêm nay không được yên tĩnh lắm, thông báo truy bắt Triệu gia bay đến tứ phía như mọc thêm cánh, với tốc độ này thì chưa đến một hai ngày sau, các thành thị Đại Hạ đều sẽ dán lệnh truy bắt.


Dưới ánh sao lung linh trên bầu trời, có rất nhiều tọa kỵ bay qua bay lại, dưới mặt đất cũng có thể thấy rất nhiều người hối hả ngược xuôi, đa phần là cường giả hoàng ảnh vệ và Trấn Ma Ti. Ngoài ra còn có các tán tu, đa số là một nhóm ba người hoặc một nhóm năm người có tu vi không yếu cùng nhau tìm kiếm người Triệu gia.


Tiền thưởng lên đến ngàn vạn đó!


Người ta thường nói là tự mình làm ra, cơm no áo ấm.


Ngộ nhỡ tìm được thì sao?


Ngoài các tán tu, còn có không ít các thế lực như là Ma Quật, Huyết Y Môn hay là tộc xác chết, ngay cả tộc Huyết Ưng, tộc Ám Dạ cũng không yên phận. Họ đều có thù với Triệu gia, nói cách khác là đều có thù với Triệu Bân, chẳng hạn như Nghiêm Khang – thiếu chủ tộc Huyết Ưng, Hoa Đô – thiếu chủ tộc Ám Dạ chỉ ước gì Triệu gia bị tiêu diệt cả gia tộc. Hiếm khi có cơ hội thế này, sao họ lại không tận sức góp phần được chứ. Nếu tìm được thì có thể nhận được tiền thưởng, nếu Tử Y Hầu vui vẻ có khi còn phần thưởng khác nữa.


“Chuyện này. thật là náo nhiệt. Ở một đỉnh núi, Ma Từ cầm kính viễn vọng quan Ở sát thấy từng nhóm tọa ky bay qua bay lại, tu vi không hề tầm thường, nửa đêm na hôm thế này thì chắc chắn không phải đi du ngoạn sơn thủy, chín mươi chín phần đều đang tìm người Triệu gia. vì tư thù hay vì tiền thưởng cũng góp sức đi tìm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.