Vô Thượng Luân Hồi

Chương 160: 160: Số Mệnh Tất Cả Là Vì Số Mệnh





“Cáo từ”.

Lão Vong Cổ đi rồi, trèo tường vào nên cũng phải trèo tường ra, trước lúc đi vẫn không quên liếc mắt nhìn Chư Cát Huyền Đạo.

Uống quá chén rồi hả? Sao lại nôn dữ dội thế kia?
“Toàn là con cháu gia tộc lớn, chậc chậc”.

“Hôm nay vừa mới đấm nhau tóe khói, ngày mai đã phải tề tựu trong một tửu lâu, định đấm nhau tiếp à?”
“Trong thành mà, không ai dám làm xằng làm bậy gì đâu”.

Người trên bàn ăn mồm năm miệng mười.

“Có mỗi một tấm hả!”, tên mập đen thui bĩu môi: “Thành chủ gì mà keo kiệt thế!”
“Muốn đi à?”
“Không mất tiền mà, không ăn thì uổng!”
“Đây, tặng ngươi luôn”.

Triệu Bân nói rồi nhét thiệp mời cho tên mập.

Hắn vốn không định đi, cũng lười góp vui cho chốn ấy.

“Thế này...!thì ngượng lắm”.

Ngưu Oanh cười hề hề, đương nhiên không khách sáo.

Hắn ta đã nghĩ cả rồi, sau khi vào thì tìm chỗ nào không người, ăn xong cuốn gói.

“Ta cũng đi”.

Nhóc ham tiền đột nhiên buột miệng nói.

“Ngươi thì khỏi đi”.


Lão mập vân vê chòm râu, nhóc con này đến đây để tị nạn, không thích hợp xuất đầu lộ diện.

“Hết vui”.

Bạch Nhật Mộng phồng má, lại vùi đầu ăn cơm.

Sau bữa cơm, Triệu Bân tự khóa mình trong phòng.

Đợi khi Liễu Tâm Như ngủ rồi, hắn mới rút chân nguyên ra, lặng lẽ bồi bổ thể phách cho vợ mình.

Đêm khuya thanh vắng.

Cô nhóc lén lút xuống giường, lần mò trong bóng tối cho tới khi sờ thấy Triệu Bân.

Tiếc rằng nàng chỉ là một người mù, chỉ có thể nhẹ nhàng sờ từng đường nét gương mặt của hắn trong bóng tối.

Triệu Bân vẫn còn thức, nhưng không lên tiếng.

Có lẽ đây là một loại ăn ý giữa hai vợ chồng, hắn bồi bổ thể phách cho Liễu Tâm Như, cô nhóc kia còn thức.

Liễu Tâm Như sờ lên gương mặt hắn, hắn cũng thức, nhưng không phá vỡ chút dịu dàng trong im lặng này.

“Hai vợ chồng này thú vị thật”.

Lão mập chặc lưỡi, ngồi ngay ở chỗ lan can đối diện, chắp tay trước ngực, đôi mắt đảo liên tục, không ngừng nhìn xuyên qua tường.

Hóa ra lão ta còn biết nhìn xuyên thấu? Nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ, cứ thích xem cảnh tình tứ.

“Ta bấm đốt tính thử, thận của hắn không ổn đâu”.

Thằng nhóc tóc tím cũng ở đó, đợi đến quá nửa đêm mà chẳng đợi được thứ gì, chỉ nhìn hai vợ chồng kia ngọt ngào tình cảm thôi cũng thấy củi khô lửa bốc rồi, thế mà Triệu Bân không có tí dự định nào? Thật là thiếu khoa học!
Đêm dần khuya hơn, người thiếu liêm sỉ đến mấy cũng không thức nổi nữa.

Két!
Triệu Bân ra khỏi phòng.

Trong vườn im lặng như tờ, hắn thi triển thuật thông linh, triệu hồi Đại Bằng cánh vàng.

Cạc cạc!
Đại Bằng vỗ đôi cánh rất vui vẻ.

Suỵt!
Triệu Bân giơ tay ra hiệu rồi nhảy lên trên.

Đại Bằng giương cánh, chở theo Triệu Bân ra khỏi tiểu viện, chạy thẳng tới Triệu gia.

Hắn muốn xem thử xem sao.

Triệu gia về đêm cực kỳ yên tĩnh, quả thực đã phong tỏa gia tộc rồi, ngoài đám thị vệ đi tuần tra thì không thấy bóng một người nào nữa.

Đây là lần đầu tiên hắn quay về từ sau khi ra khỏi Triệu gia, nhưng không xuống dưới mà chỉ nhìn xuống từ trên cao.

Cha hắn chắc hẳn vẫn chưa xuất quan, cửa phòng vẫn còn khóa chặt.

Dạo xong một vòng, hắn mới quay về cửa hàng binh khí.


Sáng sớm, ánh nắng ấm áp rót xuống.

Một ngày mới, thành Vong Cổ lại phồn hoa như trước, trên đường có thêm nhiều công tử hào hoa, về cơ bản ai cũng cầm theo chiết phiến, ngọc thụ lâm phong, cũng có rất nhiều yểu điệu thục nữ, dáng dấp nhẹ nhàng, xinh đẹp như hoa.

Có cả con em của các gia tộc lớn, cũng có người từ các gia tộc ở thành Vong Cổ, cùng nhau hướng về Vọng Nguyệt Lâu.

Thành chủ thiết yến, thể Thiên Linh thay mặt thành chủ dự tiệc, nhất định phải nể mặt.

Hôm nay Vọng Nguyệt Lâu cũng cực kỳ trang trọng, từ đằng xa đã thấy lụa đỏ với thảm đỏ, ai không biết còn tưởng nhà nào cưới vợ đấy?
“Ta cũng muốn vào trong”.

“Ngươi thì khỏi đi, người nào có tư cách tham dự mà không phải thiếu chủ hay minh châu trong lòng gia tộc? Đấy không phải chỗ mà chúng ta tham gia vào được đâu”.

“Số mệnh mà, tất cả là tại số mệnh”.

Trên đường có nhiều người cảm thán, cũng chỉ nhìn được vậy thôi.

Không có hậu thuẫn thì thực sự không vào nổi, dù có hậu thuẫn mà không có thiệp mời từ thành chủ thì cũng đành bỏ.

“Ta phải ăn nhiều nhiều chút”.

Tên mập cũng đã xuất phát, còn thay hẳn một bộ đồ mới vì sự kiện này, thế nhưng, vì vấn đề màu da, bất kể hắn ta thay thế nào, bất kể đi tới đâu, hắn ta cũng là kẻ nổi trội.

Triệu Bân không đi, sau bữa cơm, hắn ngồi sau quầy.

Chưởng quỹ mà, vẫn phải qua loa có lệ chứ.

Người trong thành không ít, có người đi dự tiệc thì cũng có người đi dạo chơi, thế nên người tới mua binh khí không ít.

“Sao lại biến thành một tay rồi?”
“Triệu thiếu gia đúng là lận đận long đong, đã đứt mạch thì chớ, lại còn mất thêm một cánh tay”.

“Nhìn Liễu Như Nguyệt nhà người ta kia, cặp kim đồng ngọc nữ thuở xưa đúng là một trời một vực!”
Nơi nào có người thì ắt có chuyện bàn tán, ví dụ như người tới mua binh khí, lúc chọn binh khí cũng không thể ngậm miệng được, túm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ.

Triệu Bân coi như không nghe thấy, cầm một cuốn cổ thư mà lặng lẽ lật giở, thực ra đang tự mình ngộ đạo.

Hửm?
Có một khoảnh khắc, hắn lặng lẽ khẽ ngước lên mà không ai thấy được, cũng lặng lẽ đảo mắt qua cửa hàng.


Có người đang nhìn trộm hắn, với một thứ sát khí như ẩn như hiện.

Bởi vì cấp bậc tinh thần của hắn khá cao nên có thể cảm nhận rất rõ.

Đảo qua một vòng, ánh mắt của hắn mới rơi xuống một góc cửa hàng, một thanh niên mặc áo đen đang nhìn trộm hắn.

Bóng lưng của người này có vẻ gầy yếu, nhỏ nhắn và mỏng manh.

“Nữ giả nam hả?”
Triệu Bân lầm bầm.

Đúng lúc thanh niên áo đen kia nhìn lại, hai người nhìn nhau trong thoáng chốc.

“U Lan?”
Triệu Bân thu hồi tầm mắt rất tự nhiên.

Chắc chắn là U Lan, dù đã giả trang cũng không giấu nổi đôi mắt xinh đẹp kia.

Đối với đôi mắt này, ký ức của hắn khá sâu sắc, không ngờ rằng sẽ gặp U Lan ở đây.

Sát khí vừa nãy là thế nào nhỉ, dường như hai người không thù không oán.

“Quen thuộc quá”.

U Lan cũng rất tự nhiên, giả bộ chọn binh khí.

Sau khi nhìn thấy đôi mắt của Triệu Bân, cảm giác quen thuộc càng rõ rệt hơn, dường như đã từng gặp ở đâu đó.

Ngoài ra, cô ta còn thấy chấn động.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.